Tuy bảy đế tôn Ma giới gần ngàn năm sau mới xác lập, nhưng bây giờ họ cũng đã có chút uy danh.
Thẩm Thủy Yên xuất thân từ danh môn, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, tư chất lại cao, sau khi tự lập môn hộ liền sống ở tòa cung điện hoa mỹ quanh năm bao phủ bởi mây mờ, trông xa như tiên cảnh, được gọi là Vụ Thanh Quân.
Tên húy của Thẩm Thủy Yên thì hiếm người biết nhưng Phù Lục Thuật của y lại làm cả Yêu giới khiếp sợ, vì vậy người ta mới tôn xưng y là Vụ Thanh Quân.
Nơi này lại có.
Vụ Thanh Quân, vô tình nhất.
Mạc Cửu Thiều cũng miệt thị con người nhưng y không thể hiện ra bên ngoài, còn Thẩm Thủy Yên lại vô cùng tùy hứng, thích là thích, không thích là không thích.
Tính cách tùy hứng này cũng khiến y gây thù chuốc oán không ít, đồng thời thanh danh cũng ngày càng vang dội.
Tạ Thiên Lan từng nghe qua tên Vụ Thanh Quân nhưng lại không biết tên Thẩm Thủy Yên.
Tai Nhân giới gặp Thẩm Thủy Yên chỉ nghĩ y là thiếu niên Nhân tộc, không quan tâm lắm, mãi đến khi.....
Y thua dưới tay thiếu niên này hai lần
Lần đầu y bị đuổi về Yêu giới, lần hai y bị bỏ lại Nhân giới.
Hai lần y đều để con mồi của mình chạy thoát.
Vì vậy lần này......
Thẩm Thủy Yên sẽ không thất thủ nữa!
Nhìn thấy Dâm dục, Sở Mộ Vân liền có suy tính khác.
Sở Mộ Vân: "Linh, góc trên đầu Tạ Thiên Lan sáng mấy cái?"
Linh: "Hai góc."
Sở Mộ Vân: "Xem ra rất nhanh đã có thể lấp đầy."
Linh: (w)
Góc trên đầu của Tham lam đã sáng hết, chỉ còn thiếu bước cầu hôn nữa.
Nếu Sở Mộ Vân cầu hôn, Tham lam chắc chắn sẽ chấp nhận.
Nhưng.....như vậy sẽ không thể thuận lý thành chương mà công lược Dâm dục.
Dư Thanh mất công giở trò như vậy, hắn không tận dụng thì phải chăng sẽ khiến lão già ta tức chết?
Vì vậy việc cầu hôn chỉ có thể bỏ qua.
Sức mạnh của Thẩm Thủy Yên vô cùng lớn, Tạ Thiên Lan chưa chắc đã cản được y, cũng may là Mạc Cửu Thiều đã tạm thời lui thân, nếu không tình hình có thể mất khống chế đến đâu thì khó mà nói.
Sở Mộ Vân suy nghĩ, cảm thấy đã đến lúc thích hợp.
"Thiên Lan!" Sở Mộ Vân vui mừng gọi, ánh mắt nhìn nam tử hồng y đầy mê luyến và ái mộ.
Giọng của hắn không lớn nhưng những người ở đây đều nghe rõ.
Trong mắt Thẩm Thủy Yên tràn ngập sương mù, Tạ Thiên Lan cũng kinh ngạc nhìn qua.
Sở Mộ Vân nhìn y, vội vàng nói: ".....
Đưa ta đi, Thiên Lan.....
Đưa....
Ưm...."
Thẩm Thủy Yên kéo hắn lại, ngang ngược chặn lại môi hắn.
Sở Mộ Vân không phát ra tiếng nhưng đôi mắt mở to của hắn lại tràn ngập chán ghét không thể che giấu, giống như sau khi hôn xong hắn sẽ vì ghê tởm mà nôn ra.
Thẩm Thủy Yên nhìn thấy vậy, trái tim y liền trầm xuống, lồng ngực giống như bị vô số trùy băng đâm vào.
Tạ Thiên Lan không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống trước mắt thì không thể dễ dàng bỏ qua.
Y cứng đối cứng với Thẩm Thủy Yên, ai thua ai thắng thì chưa chắc, nhưng.....
Ngón tay Tạ Thiên Lan cử động, một quả bóng trắng khổng lồ xuất hiện.
Mộng thú!
Sở Mộ Vân thấy vậy liền mỉm cười trong lòng nhưng ngoài mặt thì kháng cự Thẩm Thủy Yên.
Mộng thú cử động rất chậm nhưng ánh sáng bạc trên người nó lại rơi xuống rất nhanh.
Căn phòng vốn không lớn, nó vừa cử động thì cả phòng liền tràn ngập đốm sáng như đom đóm.
Thẩm Thủy Yên phản ứng rất nhanh nhưng thứ nhất vì y không biết năng lực của Mộng thú, thứ hai lại bị Sở Mộ Vân làm mất tập trung, cho nên.....
y rơi vào ảo cảnh.
Sở Mộ Vân không tránh kịp nên cũng bị dính.
Hắn không biết ảo cảnh của Thẩm Thủy Yên là gì nhưng lần này của hắn không khác lần trước cho lắm.
Lần thứ hai Sở Mộ Vân trở về hiện tại, nhưng khác với lần trước là Mạc Cửu Thiều và Yến Trầm biến thành Thẩm Thủy Yên và Tạ Thiên Lan.
Hai người này so với hai người trước còn dâm đãng hơn, vẫn quấn lấy hắn đòi làm bọn họ.
Nhưng hai người này thật sự rất thiếu chịch, một người có dáng vẻ mà Sở Mộ Vân đặc biệt thích, hơn nữa còn dâm đến mức Liễu Hạ Tuệ cũng phải lên nòng súng; một người thì vốn ngứa đòn, con mẹ nó dạy dỗ Băng Linh Thú thành bộ dạng kia, Sở Mộ Vân nghĩ hắn mà không làm chết y thì phải xin lỗi thân thể Linh thú đã phó thác cho mình rồi.
Đáng tiếc chưa kịp làm gì đã bị Mộng thú khóa lại linh hồn.
Linh bảo bảo lo lắng nói: "Có cần 'giữ tỉnh táo' không?"
Sở Mộ Vân: "Không cần."
Linh bảo bảo vô cùng lo lắng nhìn ký chủ đại nhân bất động bị hai 'tiểu yêu tinh' quyến rũ......
Gay thật, tổng công đại nhân sẽ không biến thành tổng thụ chứ QAQ! Tình huống như vậy mà còn kiềm chế được.....
Sở Mộ Vân nhịn rất khó chịu, lúc hắn muốn dùng 'giữ tỉnh táo' thì ảo cảnh đột nhiên tan biến.
Sở Mộ Vân còn chưa kịp thích ứng thì đã bị người phía sau......
Đm!
Khoái cảm chiếm lĩnh toàn bộ não, Sở Mộ Vân suýt nữa không nhịn được mà chửi ra tiếng.
Tạ Thiên Lan gần như muốn điên khi lâu như vậy không chạm vào hắn, nếu không phải thấy cơ thể Sở Mộ Vân chưa hồi phục thì đêm nay y tuyệt đối không dừng lại.
Dù là vậy Sở Mộ Vân vẫn lâm vào hôn mê.
Ngày hôm nay Sở Mộ Vân vừa tỉnh lại đã thấy Tạ Thiên Lan.
Nam nhân cười khanh khách nhìn hắn, đôi mắt đào hoa quyến rũ trái tim người run rẩy.
Sở Mộ Vân nhập vai rất nhanh: "Thiên Lan!" Hắn sung sướng tựa vào người y, hôn xuống ấm áp: "Ngươi cuối cùng cũng đến đón ta....."
Tạ Thiên Lan muốn để cho hắn nghỉ ngơi nhưng lại không chống đỡ được sự dụ dỗ.
Mới sáng sớm hai người lại tiếp tục lăn giường.
Hai giờ sau hai người vẫn không ra khỏi cửa.
Bọn họ giống như đôi tình nhân ngọt ngào ôm nhau, hôn môi, nói những lời âu yếm triền miên, làm chuyện thân mật nhất.
Bọn họ vốn dĩ đã rất phù hợp, sau khi Sở Mộ Vân cam tâm tình nguyện thì hai người làm đến quên cả trời đất.
Tháng ngày sau đó sung sướng đến không thể tưởng tượng.
Qua mấy ngày, Tạ Thiên Lan cũng đoán được một chút.
Dư Thanh của An Thác Sơn là thần y đương thời có lẽ do xích mích với Thẩm Thủy Yên nên mới hạ độc thủ.
Tuy chữa khỏi cho Sở Mộ Vân nhưng lại khiến hắn yêu hận điên đảo, không nhận ra ai là người yêu, ai là kẻ thù.
Tạ Thiên Lan sao có thể giúp hắn?
Y chỉ mong ngày tháng cứ tiếp tục trôi qua như vậy, hắn không nhận ra mới tốt.
Nhưng......
Y tránh được Thẩm Thủy Yên, sao có thể tránh được người trong lòng.
Làm gì có chuyện Sở Mộ Vân dễ dàng buông tha cho y như vậy?
Chỉ mới sáng hai góc, thời gian làm sáng những góc còn lại chính là lúc ngược chết tên yêu nghiệt này.
Lại qua một ngày triền miên của hai người.
Tạ Thiên Lan tắm rửa sạch sẽ cho hắn.
Sở Mộ Vân dịu dàng nhìn y: "Buổi trưa ta nấu ăn cho ngươi được không?"
Tạ Thiên Lan chưa bao giờ hưởng thụ đãi ngộ này nên có chút kinh ngạc: "A Vân không cần vất vả như vậy."
Sở Mộ Vân hôn lên môi y: "Ta thích làm gì đó cho ngươi."
Tạ Thiên Lan cong mắt cười, ái muội hôn hắn: "Ta lại chỉ thích làm A Vân."
Y mở miệng liền nói lời âu yếm.
Gò má Sở Mộ Vân ửng đỏ, tuy thẹn thùng nhưng lại để y muốn làm gì thì làm.
Tạ Thiên Lan chưa bao giờ ngờ mình sẽ có ngày chìm đắm trong nhục dục không thể kiềm chế.
Dù sao y xem thường nhất là chuyện này.
Bởi vì quá dễ dàng dụ dỗ người sa đọa nên y chỉ thích cho đi tình yêu và chinh phục nó, như vậy có cảm giác thành tựu hơn nhiều so với việc đùa bỡn thân thể.
Nhưng bây giờ y chỉ muốn cùng người nam nhân này như vậy mãi.
Vĩnh viễn vẫn cảm thấy không đủ, vĩnh viễn không cảm thấy thỏa mãn, vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay.
Sở Mộ Vân yêu y đến tận xương tủy, nói buổi trưa làm cơm cho y nhưng mới sáng ra đã bận rộn.
Tạ Thiên Lan có việc ra ngoài, khi trở về đã ngửi thấy mùi thức ăn hấp dẫn.
Tâm trạng Tạ Thiên Lan rất tốt.
Vừa vào cung điện, y đã nhìn thấy nam tử đứng đó từ lâu.
Trường bào đơn sắc càng tôn lên dáng người gợi cảm của hắn.
Mái tóc đen của hắn xõa xuống lộ ra góc nghiêng mặt tuấn mỹ.
Mọi hành động của hắn như đang trêu chọc y, khiến Tạ Thiên Lan như một đứa trẻ, lúc nào cũng chỉ muốn làm hắn.
Thấy y trở về, Sở Mộ Vân nhướng mày cười: "Ta làm món cá hoa quế mà ngươi thích nhất này, mau tới nếm thử."
Tạ Thiên Lan nghe vậy, khóe miệng tươi cười đột nhiên cứng đờ.
Y ghét nhất là ăn......cá.
.