Thượng Hải hiện đang trong tiết đông lạnh buốt…
Bắc Kinh… có một người con gái cứ bước đi mải miết dọc bờ sông Triều Bạch… không biết cô bé ấy tìm kiếm điều gì.. mong chờ điều gì.. hy vọng vào cái gì.. Không ! Cô ấy chỉ muốn quên ! Một thành phố lớn.. con người lại nhỏ bé. Nơi này, không ai quen biết cô.. không ai nhận ra cô… Thò tay vào trong túi áo, Cầm Tử cầm lấy chiếc điện thoại.. Bật máy lên.. 105 cuộc gọi nhỡ… 30 tin nhắn…Cầm Tử đọc những tin nhắn của Jen trước tiên: « Em đang ở đâu vậy ? » ; « Cầm Tử ! Em định thử thách anh sao ? » ; « Cầm Tử ! Hôm nay mẹ anh đã tới đây ! Anh nhận ra mình thật ngốc ! Anh đã hận nhầm người.. anh không chỉ khiến bản thân mình đau khổ suốt 8 năm qua.. mà anh còn làm tổn thương người mẹ luôn dõi theo anh ! Cầm Tử ! Cầm Tử ! » ; « Em trở về đi, Cầm Tử ! ». Sau đó, cô lật giở tin nhắn của Tuyết Cầm – chỉ duy nhất một dòng : « Đang cố tỏ ra thương hại tôi phải không ? ». Có cả tin nhắn của Triệu Vĩnh Nam sao ? – Cầm Tử thắc mắc : « Anh đã suy nghĩ về việc hủy hoại chính gia đình mình ! Nếu như anh tiếp tục làm điều này, có lẽ sau này cuộc đời anh sẽ phải sống trong dày vò và hối hận. Em nói đúng, gia đình là nơi cuối cùng ta có thể trở về sau bao lầm lỡ, thất bại !!! Có lẽ số phận đã cho anh tìm thấy em – một người bạn tuyệt vời ! ». Cầm Tử mỉm cười sau khi đọc tin nhắn. Chỉ có điều. Quay trở về…. Tuyết Cầm và Cầm Tử.. sẽ là gì ?. Còn một tin nhắn nữa… của anh Anh Vũ : « Cầm Tử ! Hy vọng sau khi em đọc được những dòng chữ này, em sẽ trở về nhà ! Chị Ánh Tuyết vừa trải qua một cuộc phẫu thuật mà hy vọng tìm được ánh sáng là rất nhỏ ! Có thể Ánh Tuyết sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy chúng ta được nữa ! Gia đình dù có thế nào vẫn là một gia đình ! Và em là một thành viên trong gia đình, Cầm Tử ạ ! ». Bất ngờ, Cầm Tử đánh rơi điện thoại, bàn tay run lẩy bẩy cúi xuống nhặt nó lên. Giờ đây.. có phải là đã quá muộn không ? Cô đã rời khỏi Thượng Hải gần 3 ngày rồi.. Trở về lúc này, có phải đã quá trễ rồi không ? Vội vàng ấn số điện thoại của Anh Vũ, nhịp tim của cô bé như ngừng đập…
-Alo ! Cầm Tử ! – Anh Vũ nhấc máy..
-Chị.. ! Anh.. ! – Cầm Tử lắp bắp nói không nên lời !
-Phẫu thuật đã kết thúc ! Nhưng có thành công hay không.. thì chỉ có thể chờ đợi.. ! Em đang ở đâu ?
-Anh ! Em… !
-Em không muốn trở về phải không ? Dù Ánh Tuyết là lý do kéo em trở về nhà.. em cũng vẫn muốn ra đi ?
-Em… !
-Ngốc lắm ! Em nghĩ rằng em đi rồi ! Jen sẽ đến bên Tuyết Cầm sao ? Em nghĩ em đi rồi.. Tuyết Cầm sẽ tha thứ cho em sao ? Không ai có thể quay ngược thời gian để sửa chữa sai lầm ! Em phải cho bản thân mình một cơ hội ! Tình yêu… không phải mình từ bỏ thì đối phương sẽ hạnh phúc đâu !
-Anh.. !
-Anh chị sẽ luôn chờ em trở về ! Em gái ạ ! – Anh Vũ dịu dàng nói rồi dập máy. Chỉ còn Cầm Tử đang ngồi sụp bên bờ sông Triều Bạch. Cầm Tử ấn số điện thoại quen thuộc…
-Alo ! – Giọng nói ngái ngủ, bần thần….
-Anh sao rồi ? – Cầm Tử chỉ hỏi Jen một câu rất đơn giản…
-Cầm Tử ! Em đang ở đâu ?
-Jen ! Anh có thể quên em được không ?
-Em nói gì vậy ? Em có còn tỉnh táo không ?
-Nếu như bắt em chọn giữa anh và Tuyết Cầm ! Em… !
-Em không cần phải chọn ai cả ? Cầm Tử ! Anh không muốn tìm hình bóng của em thông qua một người khác ! Anh không thể yêu Tuyết Cầm được ! Em hiểu không ?
-Em không có đủ tự tin để níu giữ anh bên cạnh em cả cuộc đời. Một người đàn ông hoàn hảo như anh, tiền, quyền, danh vọng.. anh chẳng thiếu thứ gì… Đâu mới là điểm dừng chân của anh ?
-Tình cảm của em !
-Có lẽ Tuyết Cầm còn yêu anh hơn em rất nhiều !
-Em yêu anh ngay cả khi anh chưa có gì trong tay..
-Em…
-Và nếu không phải là em ! Anh cũng sẽ không yêu một người con gái giống hệt em đâu…
-Jen… ! Em mệt mỏi lắm rồi ! Em không đủ sức để bước đến bên anh nữa. Không đủ sức để đối mặt với Tuyết Cầm nữa ! Cũng không đủ sức để yêu anh… Jen.. em xin lỗi !
-Em không cần phải làm gì cả ! Em cứ đứng nguyên đấy… để anh đến bên cạnh em, để anh dìu em bước đi, để anh che chắn cho em, bao bọc cho em.. Để anh yêu em... thay cho tất cả tình cảm em dành cho anh…. Cầm Tử ! Anh vừa bước ra khỏi quá khứ… em đừng đẩy anh vào một màn đêm tối tăm khác… em đừng biến em trở thành quá khứ ám ảnh cuộc đời anh !
-Jen.. Anh tới đây, đưa em trở về ! Em muốn anh hứa rằng.. anh sẽ yêu em cho đến hết cuộc đời này…
-Anh hứa !
THƯỢNG HẢI….
-Chị ! – Cầm Tử chạy ùa vào bệnh viện…
-Cầm Tử ! Em sao rồi ! Vết thương thế nào ? – Đôi mắt Ánh Tuyết vẫn quấn băng trắng, từ từ ngồi dậy đưa tay về phía trước nắm lấy tay Cầm Tử nhẹ nhàng hỏi han..
-Em không sao ! Chị ! Chị không sao chứ ? – Cầm Tử sốt sắng hỏi
-Chị cũng chưa biết thế nào.. Một tuần nữa tháo băng mới có thể xác định được… Em trở về là tốt rồi.. Tốt quá rồi..
-Chị ! Em xin lỗi !
-Jen đâu ? Cậu ấy có biết em về đây không ? – Anh Vũ hỏi han Cầm Tử.
-Anh ấy đang chờ em ở ngoài ! Anh ấy sợ phải đối mặt với anh chị.. Anh ấy luôn tự trách mình vì đã gây ra mọi chuyện ngày hôm nay. Thực ra em cũng không biết phải đối mặt với Tuyết Cầm thế nào.. Trở về đây như thế này….
-Chuyện gì cũng cần có thời gian. Em đừng suy nghĩ nhiều quá. Tuyết Cầm nó là một đứa cố cấp, từ từ rồi nó sẽ hiểu ra mọi chuyện thôi mà.
-Vâng !
-Thôi em về nhà nghỉ ngơi đi ! Hãy nói với Jen rằng : Đứng trước tình cảm, chẳng ai có đủ lý trí để phán đoán xem mình đúng hay sai . Điều quan trọng là đừng để sai thêm sai..
-Vâng ! Em về đây.. – Cầm tử nói rồi bước ra khỏi phòng.. Lúc này chỉ còn lại hai vợ chồng Anh Vũ và Ánh Tuyết
-Mọi chuyện đến đây là kết thúc chưa anh ? – Ánh Tuyết thở dài hỏi chồng mình
-Mong là như vậy ! Em nằm xuống nghỉ ngơi đi ! Đừng suy nghĩ nữa
Cầm Tử bước đi hướng về phía con người đang chờ mình… Tình yêu.. Nó là một cái gì đó thật kì lạ. Dường như cô đã hiểu ra rằng tại sao cho đến khi chết đi rồi, mẹ vẫn chỉ nhìn về phía cha cô. Cô cũng hiểu ra rằng, trên đời này, điều đau khổ nhất đối với mỗi con người không phải là mù quáng trong tình yêu không được đền đáp như mẹ cô, không phải là đơn phương thích một ai đó như Tuyết Cầm.. chỉ khi buộc phải rời xa nhau khi còn tình cảm như cô và Jen, khi tình yêu vĩnh viễn là một sự chờ đợi trong vô vọng giữa Vĩnh Nam và Roran… Có lẽ… Trở về bên Jen.. là sự lựa chọn đúng đắn nhất…