Cầm Tử đang nhìn về quá khứ - câu chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua... Đó là... cái ngày cha bức chết mẹ.. cái ngày mẹ lao đầu vào xe tải tự tử ngay trước mắt nó..
« - Tôi chán ngấy cô rồi ! Tôi sẽ cho cô những gì cô muốn ! Cô đừng đòi hỏi tình yêu từ tôi nữa..
-Không ! Em sẽ không ly hôn đâu ! Nhất định không ! – Người đàn bà quỳ xuống khóc lóc van xin tình yêu, cố gắng níu kéo hạnh phúc mỏng manh
-Cô buông tha cho tôi đi ! Tôi xin cô đấy! – Người đàn ông lạnh lùng gạt tay ra..
-Không! Không! – Người đàn bà lắc đầu liên tục – Gia đình chúng ta đã từng rất hạnh phúc mà! Anh đã từng rất yêu em mà! Anh đừng vô tình như vậy..
-Gia đình! Ngay từ đầu giữa tôi với cô đã không tồn tại tình yêu rồi! Bất hạnh thay.. tôi yêu quyền lực hơn tất cả mọi thứ trên đời! Tôi chưa từng yêu cô.. Cô không còn giá trị lợi dụng nữa..
-Dù vậy! Xin anh đừng bỏ đi! Xin anh đừng rời xa em..
-Cô cút đi! Đừng có quỵ lụy như vậy! Thật phiền phức! – Người đàn ông đưa bàn chân đá thẳng vào bụng người đàn bà đang quỳ dưới đất… Bóng một người bịt mồm Cầm Tử ngăn cho cô bé con 12 tuổi không chạy vào…Nước mắt hai đứa trẻ tuôn rơi..
-Trước khi Phạm An này chết đi, anh đừng mong rũ bỏ được tôi! – người đàn bà với đôi mắt chứa đầy đau khổ và uất hận đứng lên nói lớn.
-Vậy cô có thể chết! – người đàn ông lạnh lùng châm điếu thuốc, vừa hút, vừa nói
-Được! Anh muốn giải thoát chứ gì! Tôi sẽ giải thoát cho anh nhưng tôi sẽ khiến cho anh suốt cuộc đời này phải sống trong đau khổ và dằn vặt…. người đàn bà vừa nói dứt lời, người đàn ông vứt điếu thuốc xuống sàn nhà, dẫm cho tắt lửa, bước ra ngoài… Đứa trẻ còn lại một tay kéo Cầm Tử núp đi, tay kia vẫn bịt miệng cô bé.. Sau khi người đàn ông đi khuất, hai đứa trẻ lò dò tiến tới bên mẹ.. Bà mẹ đưa tay ra xoa đầu hai đứa, ôm hai đứa con vào lòng. Cầm Tử cảm thấy bàn tay của bà run bật lên. Mẹ chỉ giục hai đứa con đi ngủ, nước mắt bà lại tuôn rơi… Khi hai đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời mẹ bước về phía phòng của mình, người phụ nữ kia cũng đứng dậy bước đi, nhưng là bước xuống cầu thang, tiến về phía cánh cổng ra vào… Mở cửa, chân không bước ra ngoài… Cầm Tử không về phòng mà chạy theo mẹ… Nhưng trước mắt cô, là tiếng một chiếc ô tô phanh gấp, là tiếng hét cuối cùng của người mẹ… Tai nạn! Không.. mẹ cô đã tự tử.. tự tử vì một người đàn ông không xứng đáng.. tự tử vì chính bản thân mẹ.. Cầm Tử hét lên rồi ngất đi… Đối với một đứa trẻ 12 tuổi… điều này.. chính là ác mộng.. một cơn ác mộng cuốn chặt trái tim.. một sự thật…
Cầm Tử ngày hôm nay đang cười.. cô nhoẻn một nụ cười chua xót giấu sau những giọt nước mắt.
Cầm Tử đang nghĩ rằng: chính vì tại mẹ quá yêu cha, chính tại tình yêu của mẹ mà gây ra bao nỗi đau khổ cho cái gia đình này. Nó hận cha, nó hận cả mẹ nó. Tại sao mẹ lại phải quỳ lạy để van xin tình yêu của một người chưa từng yêu mẹ. Cái gia đình vốn không được xây dựng nên từ tình yêu, lại muốn vãn hồi nó bằng tình yêu sao?
-Mẹ tưởng rằng… khi mẹ chết đi, cha sẽ tưởng nhớ đến mẹ và như thế là mẹ sẽ sống trong lòng ông ấy mãi sao?... Mẹ nhầm rồi! Mẹ hãy nhìn xem.. vị trí của mẹ bây giờ… cha đã lấy bao người đàn bà khác về để thay thế mẹ rồi!.. Người đàn bà thứ hai kia cũng đáng thương như mẹ, bà ta cứ nghĩ rằng mình sẽ trở thành người phụ nữ cuối cùng trong cuộc đời của cha… Nhưng rồi sao.. bà ta cũng đã bị ruồng bỏ… Mẹ nhìn xem.. Bà ta ngu ngốc.. Mẹ còn ngu ngốc hơn.. – Cầm Tử nói trong bóng tối.. giọng nói run run.. vừa hận.. vừa thương.. vừa đau.. lại vừa xót xa…
Jen về đến nhà trong sự lo lắng, bất an… Anh không biết làm thế nào để xoa dịu trái tim người con gái mới rồi còn khuỵu ngã trong vòng tay anh..
Reng.. reng…
-Helo! – Jen nói
-Sao rồi chú em! – Holan – người quản lý nữ của Jen lên tiếng.
-Chị Holan!
-Chuyện ký hợp đồng với cô diễn viên mà em chọn thế nào rồi!
-Hợp đồng ý ạ..! – Jen đang cầm bản hợp đồng và đĩa CD trên tay, anh mở ra.. tiếc là chưa kịp đưa nó cho Cầm Tử…
-Hở..! – Jen lên tiếng bất ngờ, giọng cậu ngạc nhiên!
-Sao thế, Jen! – Holan tò mò hỏi..
-Cô ấy ký rồi!
-Ký rồi thì là ký rồi! Làm gì mà cậu còn ngạc nhiên hơn chị thế..
-Nhưng em chưa hề nói gì về MV và bản hợp đồng với cô ấy!
-Thế sao mà cô ta biết!
-Hì ! Chắc trong lúc em ngủ, cô ấy đã lén ký vào hợp đồng rồi !
-Rốt cuộc là có chuyện gì với cô gái nhỏ của cậu đây.. Jen ! – Chị Holan bật cười..
-Nhưng chị ơi ! – Jen nói, Holan im lặng để cho cậu ta nói tiếp.
-Cô ấy có ghi vài note.. Không tiết lộ tên diễn viên, không xuất hiện trong buổi quảng bá MV..
-Không được ! Dẹp ngay cái hợp đồng này cho chị.. nhanh lên ! – chị Holan quát lớn..
-Chị ! Nếu không phải là cô ấy thì không được đâu !
-Không thể ! MV này là bước đệm để em tiến chân vào thị trường C-pop, nó cũng là cơ hội để em lấn sân sang nghiệp diễn viên nữ. Chị không muốn một diễn viên vô danh xuất hiện trong MV của em. Nếu như là một nghệ sĩ nổi tiếng, chắc chắn MV sẽ thành công gấp đôi.
-Chị ! Chị không tin tưởng vào sức ảnh hưởng của em sao ? Chị không tin tưởng vào sự lựa chọn của em sao ? Nếu em là cô ấy, chắc chắn sẽ là cô ấy, cảm xúc của một diễn viên không chuyên sẽ tạo ra sự chân thật không hào nhoáng, không giả dối.
-Jen ! Chị tin vào em nhưng không tin vào cô diễn viên mà chị chưa biết mặt đó.. Dù sao cô ta cũng không xuất hiện để quảng bá MV, chị không muốn làm việc với kẻ vô trách nhiệm như vậy được – Holan đang cố thuyết phục Jen thay đổi ý định
-Chị không cần phải lo đâu ! Chắc chắn sẽ có diễn viên xuất hiện vào buổi công chiếu MV.. còn tên.. không phải là một điều quá khó.. – Jen cười khì..
-Liệu có thể thuyết phục cô ta không ?
-Chị...
-Thôi được rồi, Jen ! Chị chịu thua em.. Nhưng chị muốn đảm bảo MV này nhất định sẽ trở thành hit. Vì vậy, chị muốn kiểm tra thực lực của cô bé đó, nếu như cô ta bất tài, chị sẽ gạt bỏ cô ta không thương tiếc. – Giọng Holan đanh lại.
-Chị ! Chị sẽ được biết vào ngày khởi quay đầu tiên. – Jen cười.. Holan thở dài cúp máy... Với Jen, Holan hoàn toàn tin tưởng, tin tưởng ngay từ ánh mắt đầu tiên khi Jen còn trong bộ dạng nhếch nhác của một đứa trẻ 15 tuổi lang thang đầu đường xó chợ, móc túi của Holan. Holan đã nhận ra đôi mắt sáng rực rỡ ẩn sau gương mặt bẩn thỉu ấy cùng với một sức hút lạ kì. Cô đã quyết định trở thành người đỡ đầu cho cậu bé kia. Và cô không nhìn nhầm người, Thành Khắc đã lấy nghệ danh là Jen, trở thành người mẫu độc quyền ột hãng thời trang lớn. Tình cờ phát hiện ra chất giọng tuyệt vời của Jen chính là bước đệm để Holan đưa Jen trở thành ngôi sao ca nhạc số một châu Á chỉ trong vòng 3 năm.. Jen chính là viên ngọc quý một tay Holan mài giũa, cậu ta chẳng khác gì đứa em nhỏ mà Holan hết lòng thương yêu, nâng đỡ. Thế nhưng, Holan luôn thắc mắc về thân thế của Jen. Mỗi khi cô hỏi về gia đình, cha mẹ của Jen thì đều bị cậu ta từ chối trả lời.. Nhưng Holan chắc chắn, Jen không thể là một đứa trẻ xuất thân ở đáy cùng xã hội được.