Đêm khuya, xe chạy dưới màn đêm rực rỡ.
“Đi đâu?” Lương Cảnh lái xe, giọng điệu lười biếng, mang theo ngữ điệu thản nhiên.
"Đến nhà anh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có việc gì đến nhà tôi làm gì?” Lương Cảnh đường hoàng phản đối, khóe môi không nhịn được nở nụ cười.
Liễu Na vươn ngón tay thon dài chọc chọc mặt anh: "Anh có một cái lúm đồng tiền nhỏ ở đây."
Người đàn ông đang lái xe nghiêm mặt, nghiêm giọng nói: "Ngồi xuống, đừng có động tay động chân."
Liễu Na tự ngồi xuống: "Tôi muốn đến nhà anh kiểm tra đột xuất, xem anh có làm bậy với phụ nữ khác khi tôi vắng mặt không. Tôi cũng biết tức giận đấy."
Lương Cảnh liếc cô một cái, môi mỏng nở nụ cười, trong lúc chờ đèn đỏ nhìn chằm chằm cặp đùi lộ ra ngoài của cô, bắt đầu dạy dỗ cô: "Tôi đưa thẻ cho em không phải để em mua mấy thứ đồ linh tinh này."
Hôm qua anh đã cô ý xem hóa đơn thẻ tín dụng của cô, nào là tất ren, váy ren, quần lót ren, đủ các loại đồ ren. Cô yêu đồ ren đến mức nào vậy? Bảo cô không cần tiết kiệm tiền cho anh, cô còn mua mấy thứ đồ thiếu vải cho anh xem? Cô còn muốn giảm gánh nặng cho ví của anh bao nhiêu nữa?
“Ưm, tôi không có mua đồ linh tinh.” Liễu Na bẹp môi nói: “Tôi toàn mua những thứ mà anh thích, đều là ren, kiểu nửa che nửa lộ như anh đã nhìn thấy lần trước, anh chắc chắn sẽ thích. Tối nay anh xem sẽ biết."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói Lương Cảnh thật lạnh lùng: “Con mắt nào của em nhìn thấy tôi thích?” Ông đây thích nhìn em mặc quần, em có biết không?
Liễu Na ngả vào lòng anh, lỗ tai áp lên ngực anh: "Tôi không cần nhìn, tôi chỉ nghe. Anh nghe xem, tim anh đập nhanh như vậy."
Lương Cảnh vẫn đang lái xe, khi cô ngả vào thế này, cả người anh căng thẳng, anh vươn tay đẩy cô ra: "Ra ra ra."
“Tôi không ra.” Đầu Liễu Na dụi vào ngực anh, cách một lớp áo sơ mi sang trọng cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của anh.
Ngực của anh nóng bỏng lại có lực, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đôi mắt sáng của anh. Đồ ngốc của cô thật đẹp trai, dưới cằm nhẵn nhụi, khi cười lên để lộ hàm răng trắng, cảm giác vô cùng đẹp trai. Nhưng anh đẹp mà không nhàm, chỉ khiến người ta có cảm giác như gió xuân thổi qua, hoóc-môn nam tính tràn đầy mà vẫn tươi mát.
Dù sao thì khuôn mặt này của Lương Cảnh, cô có nhìn cả trăm lần cũng không thấy chán. Chỉ không biết nếu anh cởi quần áo ra thì sẽ như thế nào, anh vận động hàng ngày, xúc cảm của cơ bắp hẳn là rất tốt. Anh tay dài chân dài vươn ra ôm lấy chính mình, tần suất động tác vừa nhanh vừa mạnh. Cho dù tư thế bị anh bắt nạt cũng sẽ rất sướng. Nghĩ đến đây, Liễu Na tràn đầy mong đợi với buổi tối nay.
Đôi tay nhỏ nhắn của Liễu Na ôm lấy vòng eo cường tráng của anh, mặt áp vào lồng ngực nóng bỏng của anh, lưu luyến không rời: "Lương Cảnh, tôi thích nằm ở chỗ này, anh không được đẩy tôi ra, sau này cũng không được. Cho dù muốn đẩy ra cũng phải hỏi tôi mới được."
Cô nói như vậy sao anh còn có thể đẩy người ra được?
Lương Cảnh muốn đẩy cô ra, nhưng khi nhìn thấy một đầu tóc mềm mại của cô dựa vào người mình, anh cảm thấy có chút đáng yêu nên không đẩy cô ra nữa.
Anh bị cô ôm chặt suốt quãng đường, ngửi thấy hương thơm trên người cô. Về đến nhà anh đỗ xe, sau đó mới kéo người như không có xương ra, tiện tay chỉnh lại đầu tóc cho cô, vỗ khuôn mặt mềm mại của cô: "Đến rồi, xuống xe."
Xuống xe, Liễu Na ôm lấy cánh tay Lương Cảnh đi vào cửa, trong lúc đi còn muốn anh cõng mình vào, nhưng bị bạn học Lương Cảnh từ chối thẳng thừng:
"Có một đoạn đường chừng này, cõng cái gì mà cõng? Có người nhìn thấy thì sao?"
"Không phải anh vừa nói cha mẹ anh đi nghỉ mát ở nước ngoài sao? Trong nhà anh vốn không có ai." Liễu Na bĩu môi: "Chân tôi đau lắm. Hôm qua tôi đi dạo phố cả một ngày, đau muốn chết. Anh cõng tôi một lúc thì sẽ chết sao? "
“Đúng, sẽ chết.” Lương Cảnh đút tay vào túi quần không ngừng đi về phía trước, đi được vài bước thì phát hiện Liễu Na đứng đằng sau không chịu đi theo. Có vẻ như cô đang rất tức giận vì anh không cõng cô.
Anh đứng tại chỗ quay đầu nhìn cô, đôi mày kiếm hơi nhíu lại. Cô bĩu môi nhìn anh đầy bất mãn, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Anh xoa trán, sợ cô rồi. Anh ngoắc tay với cô, trên khuôn mặt bất giác lộ ra vẻ yêu chiều khó phát giác, anh ra hiệu cho cô tự mình trèo lên.
Liễu Na nhìn vẻ mặt anh đã biết anh muốn nói gì, cô khá hiểu sự thay đổi biểu cảm của Đồ ngốc có ý gì. Khi anh nhíu mày với cô, cô đã biết anh mềm lòng rồi.
Cô lao lên nhảy lên vai anh, thành công leo lên lưng Lương Cảnh. Chân vòng lấy eo cường tráng của anh, hai tay ôm lấy cổ anh, cô cố ý thổi ra một luồng khí nóng lướt qua bên cổ anh.
Lương Cảnh bị hơi thở của cô làm cho nóng bừng cả người, hai tay lay người ở trên lưng: "Nếu em còn làm loạn, tôi sẽ ném em ra xuống."
"Hung dữ quá! tôi sợ quá đi!" Liễu Na không sợ hãi chút nào, hai tay ôm lấy cổ anh, chỉ còn thiếu việc đưa tay ra cù anh. Nếu không phải lo lắng anh sẽ khuỵu xuống, với tư thế này, cô có thể làm cho anh phát nổ ngay tại chỗ.
Bàn tay cô cào cào cổ anh, bên má, lồng ngực, dọc theo eo bụng anh xuống dưới như vuốt ve một chú mèo. Đầu ngón tay trắng nõn xinh đẹp chạm vào khóa thắt lưng của anh, tiếng kêu leng keng vang lên.
Lương Cảnh cõng cô, quay đầu lại liếc nhìn cô, khàn giọng nói: "Liễu Na, đừng nghịch nữa, ngồi yên nào."
“Tôi ngồi rất yên mà.” Liễu Na nói xong cố ý điều chỉnh tư thế, tựa vào lưng anh với tư thế càng thân mật hơn.
Cô vừa cọ, Lương Cảnh đã cảm nhận được hai khỏa mềm mại phía sau cọ xát anh. Chỗ đó của cô căng tràn khiến anh sắp không chống đỡ nổi, nhẹ nhàng ma sát lưng anh qua lớp vải khiến anh ngay tại chỗ nổi lên phản ứng. Vậy mà cô còn dùng lực cọ xát chỗ đó.
Khi gió đêm thổi qua, hương thơm trên tóc cô phả vào chóp mũi, anh không khỏi hít sâu một hơi. Trong mũi anh tràn ngập hương thơm của cô, lúc này anh mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
“Lương Cảnh, tôi rất thích anh cõng tôi về nhà.” Liễu Na như thổi hương lan khẽ thì thầm vào tai anh: “Sau này anh cũng thường xuyên cõng tôi như thế này, được không?”
“Em đừng có mơ.” Lương Cảnh lạnh lùng từ chối, không chừa cho cô chút đường nào: “Còn nói nữa tôi sẽ để em tự mình lăn vào.”
Liễu Na dùng lực quặp chặt lấy eo anh, bắp chân như vô ý sượt qua đùi anh, cười xấu xa nói: "Anh nỡ sao?"
Lương Cảnh phát ra một tiếng rầu rĩ, anh đơn giản là bị chân của cô cọ vào mà kêu lên. Người phụ nữ này từ chỗ nào học được nhiều chiêu quyến rũ đàn ông như vậy.
Không dễ dàng gì anh mới kìm chế được mình, vác cô vào trong nhà. Người hầu thấy thiếu gia đã về, trên lưng còn cõng thiếu phu nhân.
Người hầu đều đã gặp thiếu phu nhân Liễu Na này. Lần trước đính hôn đã gặp mặt trực tiếp, sau khi đính hôn Liễu Na cũng đã đến thăm một lần. Vì vậy khi người hầu nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân cùng nhau trở về, bọn họ cũng không quá ngoài ý muốn. Cùng lắm là cảm thấy kinh ngạc đối với cách xuất hiện này, bọn họ còn tưởng rằng Liễu Na bị thương không đi được.
Quản gia vội vàng bước tới hỏi Lương Cảnh: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, có cần tôi giúp gì không?"
“Không cần.” Lương Cảnh thấp giọng nói, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trong phòng khách có một vị khách đang ngồi.
Lúc này Quản gia mới vội vàng giải thích: "Thiếu gia, là cô Long tới đây. Cô ấy nói mới về nước nghỉ hè, đúng lúc tối nay rảnh nên đến thăm. Vừa rồi tôi muốn gọi điện cho cậu, nhưng cô Long nói không cần nên tôi không gọi nữa.”
Lương Cảnh hơi nhíu mày, sau khi nghe thấy Liễu Na khẽ hừ lạnh ở phía sau lông mày anh càng nhíu chặt hơn.
Liễu Na đặt tay lên vai anh, dùng âm lượng nhỏ nhất thì thầm bên tai anh: "Hừ, anh ở sau lưng tôi vụng trộm với phụ nữ, giờ còn chạy tận tới nhà? Bây giờ bị tôi kiểm tra đột xuất, phát hiện rồi đúng không? Đồ ngốc, anh chết chắc rồi!"
Lương Cảnh thấp giọng trả lời cô: "Có quỷ mới biết sao lại có người tới. Nếu thật muốn vụng trộm, tôi sẽ cho em biết được à? Ngây thơ!"
Tâm trạng của Liễu Na đột nhiên trở nên phiền muộn, chẳng lẽ tên xấu xa này thật sự muốn ngoại tình? Cô đá chân anh, lại bị người đàn ông bên dưới chế trụ, anh lật người lại đè cô xuống đất.
Vốn còn tốt, nhưng khi nhìn thấy đùi cô, sắc mặt anh lại trở nên căng thẳng. Anh vươn tay kéo váy len của cô, dùng sức kéo xuống, như thể thật sự có thể che được đùi cô.
Liễu Na cảm thấy Đồ ngốc lúc này còn rất đáng yêu, đáng yêu theo kiểu trẻ con ấy. Vậy mà anh còn nói cô ngây thơ, rõ ràng là anh mới ngây thơ. Nếu anh đã thích sửa sang quần áo của mình như vậy, cô đứng thẳng dậy để cho anh sửa, còn ngẩng đầu lên hỏi anh: "Tóc của tôi có rối không? Giúp tôi chỉnh lại với."
“Không rối.” Anh sửa tóc trên đầu cho cô. Tóc của cô ở dưới ánh đèn như biết bay, vuốt thế nào cũng không thẳng được, anh bó tay chịu trói trước mấy sợi tóc này, vì vậy anh liền mặc kệ. Anh chia tóc cô làm hai xõa xuống hai bên, nhẹ nhàng vuốt xuống rồi nhìn chăm chú vào mái tóc đã được vuốt thẳng của cô. Anh không hề để ý rằng phía sau có một đôi mắt đang lặng lẽ dõi theo bóng lưng của anh.
Ở một nơi trong phòng khách cách cửa không xa, Candy Long Tuyết Kỳ sững sờ nhìn dáng người cao lớn của Lương Cảnh. Từ trước đến nay cô ta không hề biết rằng anh lại có lúc cẩn thận như vậy. Lúc đi du học, bạn cùng lớp luôn nói Lương Cảnh và cô ta nhìn giống như một đôi. Hai ngươi họ thường cùng nhau đi ăn, đi học, ở chung một khu chung cư, có nhiều cơ hội gặp nhau, khi cô ta nấu cơm thường gọi anh qua ăn cùng. Cô ta cho rằng mình đã nhìn thấy những mặt bí mật người khác không hề biết nhất của anh, lại không hề biết anh có lúc dịu dàng như vậy.
Anh đứng trước mặt người phụ nữ nũng nịu kia, giơ tay chỉnh quần áo, sửa đầu tóc, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc tán loạn trên đầu cô. Dáng vẻ nghiêm túc tập trung ấy khiến người ta nhìn mà thấy động lòng. Nhưng tiếc thay, tại sao người phụ nữ đứng đối diện với anh không phải là mình?
Candy cố ý đến đây sau khi xem các bài đăng trên mạng. Từ sau khi Lương Cảnh về nước không hề liên lạc với cô ta, cô ta gửi tin nhắn cho anh cũng không trả lời. Sau này cô ta mới phát hiện sau khi anh về nước đã đổi điện thoại di động. Hai ngày trước, cuối cùng cô ta cũng đã thêm được WeChat của anh, rồi thấy ảnh đại diện WeChat của anh vậy mà lại là một người phụ nữ. Có người bạn bí mật nói cho cô ta biết, đó là vị hôn thê của anh, nghĩ lại thì hẳn là cô gái trước mặt này. Khi anh nhìn cô, vậy mà trong đôi mắt anh lại hiện lên vẻ yêu chiều. Candy không khỏi nghĩ, người phụ nữ này đúng thật là may mắn.
“Lương Cảnh.” Cuối cùng Candy cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha, thoải mái nói: “Em đã đợi anh rất lâu rồi. Đây là ai vậy?”
Lúc này Lương Cảnh mới thu bàn tay còn đang để trên tóc Liễu Na lại, vẻ mặt chán ghét kéo váy của cô xuống. Khi quay lại nhìn Candy, anh nở một nụ cười nhàn nhạt, nắm lấy tay Liễu Na, dẫn cô vào phòng khách, giới thiệu nói: “Liễu Na.” Không giới thiệu thêm gì nữa.
Liễu Na hơi bất mãn liếc xéo anh, tại sao không nói cô là vị hôn thê của anh? Đồ ngốc xấu xa có tư tâm.
“Xin chào, tôi là Liễu Na.” Liễu Na chủ động chào hỏi Candy.
Candy nở một nụ cười ngọt ngào, không chê vào đâu được: "Xin chào, tôi là Candy. Cô là vị hôn thê của Lương Cảnh phải không?"
Liễu Na mỉm cười gật đầu, lập tức cảm thấy cái tên Candy có chút quen thuộc. Chẳng phải cô ta chính là nữ chính trong bài đăng "Một nhất tỷ trong giới du học sinh Bắc Mỹ yêu thầm Lương Cảnh" lan truyền trên mạng mấy ngày trước sao?
Ôi trời! Không ngờ người thật đã giết đến trước mặt mình nhanh như vậy.
Trong tiểu thuyết không miêu tả nhiều về Candy này, chỉ mơ hồ đề cập đến chuyện khi Lương Cảnh đi du học, anh có mấy người bạn chơi thân cả nam lẫn nữ. Có vẻ như Candy này là một trong số đó.
Candy có thân hình cao gầy, làn da hơi khô. Có thể là do cô ta quá gầy nên nhìn có hơi mỏng manh, nhưng bộ dạng này khi lên ảnh sẽ rất xinh đẹp. Chẳng trách lại được phong là nhất tỷ trên mạng. Khí chất không tồi, phóng khoáng thoải mái, không hổ là người từng đi ra nước ngoài.
Liễu Na trò chuyện qua lại với Candy. Trong lúc trò chuyện, Candy có nói lý do hôm nay cô ta đến đây. Nguyên nhân chính là vì gần đây là kỳ nghỉ lễ Giáng sinh của trường. Đúng lúc mẹ cô ta có đồ muốn đưa cho mẹ của Lương Cảnh, cô ta tiện đường mang sang, không ngờ gặp được vị hôn thê của Lương Cảnh. Cô ta thoải mái chúc phúc cho Lương Cảnh và Liễu Na.
Lương Cảnh khách sáo xa cách nói với cô ta: “Cảm ơn.” Không hề có một chút che giấu hay chột dạ nào.
Liễu Na không rõ chuyện trước đây là như thế nào, nhưng cô tin rằng lúc này Lương Cảnh không hề có ý gì với người đẹp nổi tiếng trên mạng này.
Ánh mắt của một người không thể lừa dối người khác. Ngược lại, ánh mắt của Candy thoáng hiện lên vẻ mất mát khó nhận thấy. Nhưng nó được che giấu rất kỹ, tất cả biểu hiện của cô ta đều bình thường và đúng mực.
Candy ngồi một lúc, sau đó đứng dậy định rời đi. Cô ta đứng dậy, trước hết cong môi cười một cái, sau đó cô ta nhìn Lương Cảnh đang ngồi bên cạnh Liễu Na. Khi Lương Cảnh bị Liễu Na quấn lấy không hề có chút mất kiên nhẫn nào. Cô ta hơi do dự không biết có nên mở lời hay không, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng:
"Lương Cảnh, anh có thể tiễn em về không?"
Candy vừa dứt lời, Lương Cảnh liếc nhìn khuôn mặt của Liễu Na trước, như là đang hỏi ý kiến của cô.
Trong lòng Liễu Na cảm thấy hơi tức giận, một người phụ nữ dù có rộng lượng đến đâu cũng sẽ có chút không vui khi nghe thấy một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp như mình đưa ra yêu cầu như vậy với người đàn ông bên cạnh mình. Đây là chuyện thường tình.
Khóe miệng Liễu Na giật giật, sau đó nói: "Được thôi. Lương Cảnh, chúng ta cùng tiễn Candy về có được không?"
Lương Cảnh gật đầu.
Nhưng Candy lại đưa ra yêu cầu khác, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn Liễu Na: "Xin lỗi cô Liễu, tôi có chút việc riêng muốn nói với Lương Cảnh. Nếu cô ở đó sẽ hơi bất tiện."
Được thôi, nếu Candy đã nói đến mức này, Liễu Na còn càn quấy thì rõ ràng là không tốt. Có lẽ người ta thật sự có chuyện muốn nói với Lương Cảnh thì sao? Dù sao hai người họ vẫn có tình bạn cùng lớp.
Liễu Na cũng không thể nói thêm nữa, cười nói: “Được.” Cô ngẩng đầu nhìn Lương Cảnh, trong mắt như lóe lên bọt nước, trên mỗi bọt nước đều viết “Anh không được phép phản bội tôi!”
Lương Cảnh nhìn chằm chằm vào mắt cô, không hiểu sao lại mỉm cười. Anh đưa ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô, véo véo má cô. Trước khi đứng dậy, anh còn thì thầm vào tai cô với vẻ không yên tâm: "Em đừng chạy lung tung, đợi tôi trong phòng."
Còn mối quan hệ nào có thể dẫn trực tiếp đến việc "đợi tôi trong phòng"?
Trái tim Candy chùng xuống, trong phút chốc cô ta nghi ngờ liệu sự kiên trì vừa rồi của mình có cần thiết hay không.
Lương Cảnh thân sĩ tiễn cô ta ra ngoài, đi dạo trong vườn hoa gần nhà, lặng lẽ chờ Candy nói chuyện với anh.
Trong vườn hoa tối mịt, Candy nhìn chằm chằm vào góc nghiêng tuấn tú của Lương Cảnh, cuối cùng nói: "Hai người sống chung rồi sao?"
Lương Cảnh sửng sốt, không hiểu sao Candy lại đột ngột hỏi mình như vậy. Anh cảm thấy quan hệ giữa bọn họ nhiều nhất chỉ thuộc về bạn bè. Bạn bè được phân thành nhiều loại, cô ta là kiểu bạn cùng lớp, tuy không thân thiết, nhưng tình cảm của bạn cùng lớp vẫn có.
Nhưng nếu đã hỏi thì anh cũng trả lời, trong giọng nói của anh có chứa sự ngọt ngào mà bản thân không nhận ra: "Đúng vậy, chúng tôi mới đính hôn vào tháng trước."
“Vậy sao?” Candy nói: “Cô ấy có vẻ rất dính anh”.
Lương Cảnh bật cười, cô ta không nói thì anh không biết Liễu Na như vậy gọi là dính lấy anh. Cô ta nói vậy anh như đã hiểu ra điều gì, khẽ trả lời lại một chữ:
"Ừ."
“Thực ra em muốn nói với anh về mấy bài viết trên mạng.” Candy giải thích: “Sau khi về nước em cũng mới phát hiện. Nếu gây phiền phức cho anh, em có thể tìm người xóa đi.”
“Bài viết gì?” Rõ ràng Lương Cảnh còn chưa biết chuyện: “Tôi nghĩ không cần thiết đâu. Có những chuyện càng giải thích thì càng tệ hơn. Liễu Na sẽ không để ý đâu.”
Khi anh nhắc đến "Liễu Na", mặc dù anh gọi bằng cả họ tên, nhưng âm cuối lại như mang theo ý vị triền miên. Candy không biết trước mặt người khác anh gọi tên cô ta thế nào, có phải cũng giống vậy không. Hoặc có lẽ anh chưa từng gọi tên mình trước mặt người khác.
Bây giờ anh đã đính hôn, Candy biết mình đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng. Vừa rồi khi ở trong phòng khách, cô ta ở trên màn hình giám sát nhìn thấy Liễu Na quấn lấy anh bằng mọi cách. Cuối cùng, anh không có cách nào với cô nên đã cam tâm tình nguyện cõng Liễu Na.
Trước đây Candy cũng từng dùng đủ mọi cách để quấn lấy anh, thỉnh thoảng anh sẽ nghe cô ta nói. Lương Cảnh rất lạnh lùng, cô đơn từ trong tủy. Nhưng một khi tiếp xúc sẽ biết anh là một người đàn ông rất tốt. Chỉ đáng tiếc là cô ta không thể kiên trì đến cùng, lúc đó cô ta không nên dễ dàng từ bỏ.
Candy hơi lạc lõng nói: "Chúc mừng hai người. Lần này em về vội, không kịp chuẩn bị quà cưới cho anh."
“Không cần.” Ý cười của Lương Cảnh lan rộng: “Có lòng là được rồi. Tôi sẽ gửi lời chúc phúc của cô đến Liễu Na. Cảm ơn.”
Lại là Liễu Na. Candy nắm chặt bàn tay, cô ta gặp anh khi cả hai ở tuổi thanh xuân. Đây là lần đầu tiên cô ta nghe thấy anh mở miệng ngậm miệng là nhắc đến tên một người phụ nữ.
Thì ra ai rồi cũng sẽ thay đổi sao? Cho dù người này là Lương Cảnh vẫn luôn lạnh lùng không thể dễ dàng đến gần?
Sắc mặt Candy sụp đổ lại sụp đổ. Cũng may là có màn đêm xung quanh nên cô ta mới không bị nhận ra có gì bất thường.
Cuối cùng cô ta nói với Lương Cảnh: "Vậy em đi trước, không quấy rầy hai người nữa."
Lương Cảnh vô cùng phong độ đưa cô ta đến nhà xe, nhìn cô ta lên xe, chậm rãi lái ra khỏi cổng nhà họ Lương rồi mới quay về.
Vừa bước tới cổng đã nhìn thấy Liễu Na đang ngồi trên thềm đá với vẻ mặt oán thán, tức giận trừng anh.
Trời đông lạnh giá, vậy mà cô lại mặc váy đi dép lê, cặp đùi trắng nõn như tuyết ở trong đêm tối như phát sáng.
Lương Cảnh sải bước tới bế cô lên, giọng điệu không tốt nói: "Không phải đã bảo em đợi trong phòng rồi sao? Ai bảo em ra ngoài này?"
“Chà, người đàn ông hồng hạnh trèo tường(1) còn hung dữ như vậy!” Liễu Na nhíu mày, hai mắt ngấn nước nhìn anh: “Anh nói xem, anh đã làm gì với Candy kia?”