Mấy ngày nay ở cửa lớn của nhà họ Liễu vẫn tụ tập một đám fan hâm mộ, nói chính xác hơn thì chính là fan hâm mộ của thần tiên Liễu.
Sau khi đám fan hâm mộ này đọc được bài post của Liễu Liên Nhi ở trên mạng đều cảm thấy đau lòng cho số phận tu hú chiếm tổ chim khách của cô ta, yêu thích hình tượng thần tiên thuần khiết đáng thương luôn luôn hạ thấp mình của cô ta, muốn bênh vực kẻ yếu cho Liễu Liên Nhi, mỗi lần nhìn thấy Liễu Liên Nhi đi ra từ trong nhà thì điên cuồng hét lên: “Liên Nhi, Liên Nhi, anh rất thích em.”
Mỗi khi nhìn thấy Liễu Na đi ra từ trong nhà, ngoại trừ mắng nhiếc: “Liễu Na đồ đàn bà xấu xí không biết xấu hổ!”, thỉnh thoảng còn ném những đồ đạc linh tinh vào người của cô, Liễu Na đã từng bị ném một chai nước vào người, từ lúc đó về sau, mỗi lần ra khỏi nhà thì cô đều lựa chọn lái xe đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Liên Nhi đối xử với đám fan hâm mộ này quá tốt, mang nước tặng bánh kẹo hơn nữa còn ký tên ảnh chụp cho bọn họ, dỗ dành chiều chuộng các fan hâm mộ, dáng vẻ giống như là muốn tấn công vào giới giải trí vậy.
Khi về đến nhà cũng vẫn mang vẻ mặt như gió mùa xuân, hơn nữa còn chủ động xin lỗi Liễu Na: “Chị gái, thực sự xin lỗi, em cũng không biết tại sao người ta lại nói về chị như vậy ở trên internet, em cũng không có làm cái gì cả.”
Trong lòng Liễu Na cười lạnh lùng, thầm nghĩ: Đúng vậy cô không hề làm cái gì cả, chẳng qua cô chỉ cảm thấy cô là tiên nữ mà thôi!
Không sao, vẫn là câu nói kia, bây giờ thần tiên Liễu càng nâng cô ta lên thật cao, thì đến lúc đó đợi cô đạp cô ta xuống dưới mặt đất thì sẽ thảm hại biết bao nhiêu.
Dù sao thì thiết kế chuyện sụp đổ như thế này cũng cần phải có hiệu quả tương phản lớn thì chơi mới vui, tương phản càng lớn thì càng có khả năng sụp đổ mạnh mẽ.
Liễu Na cười đến mức còn tươi tắn hơn cả gió mùa xuân: “Không có vấn đề gì, tôi cũng không có lên mạng, bọn họ muốn nói như thế nào thì nói như thế, nhưng mà em gái này, gần đây mẹ đang mang thai, tại sao cô lại không quan tâm đến mẹ nhiều hơn?”
Liễu Liên Nhi cứ nghĩ sẽ nhìn thấy khuôn mặt sụp đổ của Liễu Na, thuận tiện hưởng thụ cảm giác siêu việt của bản thân, không ngờ Liễu Na lại hoàn toàn không tiếp chiêu, ngược lại còn nhắc đến những chuyện khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta còn có thể nói như thế nào được nữa, khóe miệng hơi giật một cái, mỉm cười không được tự nhiên lắm, nói: “Mẹ rất tốt, bác sĩ nói thai nhi rất bình thường.” Dường như cô ta đang cố ý nói cho Liễu Na nghe, Liễu Liên Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: “Bác sĩ nói thai nhi rất lớn, có thể là một đứa con trai.”
Liễu Na mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu: “Đúng không? Người ở thôn quê đều nói, sinh con gái thì thai nhi mới có thể lớn, hơn nữa gần đây da dẻ của mẹ thật mịn màng, tôi đoán có lẽ là con gái đó.”
“A!” Liễu Liên Nhi có hơi không kiềm chế được cơ mặt nữa: “Mấy người ở thôn quê thật là buồn cười.”
“Tốt hơn cô nha.” Liễu Na bỗng nhiên cười nhẹ nói: “Con gái giả cứ cố gắng nói mình là thật, tôi còn đang nghĩ đến quyển truyện bộ quần áo mới của hoàng đế, cô thực sự là rất đẹp, nhất định phải tiếp tục diễn nhé! Cố gắng lên!”
Liễu Na vừa nói chuyện vừa đi đến cầu thang quay trở về phòng của cô, cố ý quay đầu lại làm một động tác cố lên với Liễu Liên Nhi.
Liễu Liên Nhi tức giận đến mức giậm chân, sốt ruột muốn chứng minh bản thân, cuối cùng lại cắn môi chột dạ nói: “Em không hề làm những chuyện này, tại sao chị lại nghi ngờ em?”
“Tôi không hề nghi ngờ cô.” Liễu Na nói: “Tôi chỉ nói cô cố gắng lên thôi mà.”
Liễu Liên Nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Liễu Na, vừa tức giận vừa tự an ủi bản thân, nhất định là do Liễu Na đang ghen tị với cô ta, cô ta nhất định không thể để bị Liễu Na chọc tức được, ngày mai cô ta sẽ đi tìm Kiều Tử Hàng, bảo anh ta giúp cô ta tìm thêm mấy trang web quan hệ xã hội nữa.
Gần đây Kiều Tử Hàng có hơi khó chịu về Liễu Liên Nhi, ngay cả mấy cuộc hẹn anh ta cũng không còn quá quan tâm đến nữa, thậm chí còn không muốn hẹn hò. Buổi tối anh ta đọc những bài post trên internet, luôn luôn mơ hồ linh cảm một điều chẳng lành, nghĩ nếu như cứ tiếp tục như vậy, chờ đến khi sự thật bị vạch trần thì Liễu Liên Nhi có khả năng sẽ không thể chịu nổi.
Anh ta cũng thật sự có tình cảm với Liễu Liên Nhi, mặc dù gần đây cũng hơi khó chịu đối với những hành vi của cô ta, thế nhưng vẫn gọi điện thoại nhắc nhở cô ta: “Liên Nhi, được chưa, nhân dịp lúc này còn chưa có gặp chuyện không may, ngày mai anh sẽ bảo đội quan hệ xã hội dừng tay, em cũng yên tĩnh một thời gian, sau đó nếu như chúng ta muốn kết hôn, em gây ầm ĩ quá lớn thì cha của anh cũng sẽ không chấp nhận em.”
Liễu Liên Nhi nghe vậy thì khó chịu, cô ta vừa mới bị Liễu Na chọc tức, không ngờ lúc này Kiều Tử Hàng lại nói với cô ta để cho đội quan hệ công chúng dừng tay lại.
Tại sao lại có thể để cho đội quan hệ công chúng dừng tay lại được?
Nếu như bọn họ dừng tay, làm sao cô ta còn có thể duy trì hình tượng tiên nữ con nhà giàu có? Làm sao cô ta còn có thể nhận được sự hâm mộ của fans?
Mấy ngày gần đây, cô ta đi đến chỗ nào cũng nhận được sự chú ý, cô ta rất thích loại cảm giác này, làm sao có thể dừng tay được?
Liễu Liên Nhi mềm mại cầu xin Kiều Tử Hàng: “Tử Hàng, anh đừng để cho bọn họ dừng tay có được hay không? Anh giúp em đi mà.”
“Không phải anh không muốn giúp em.” Kiều Tử Hàng có lòng tốt khuyên nhủ an ủi: “Bây giờ anh đang lo lắng nhỡ xảy ra chuyện không may. Em nghĩ rằng Lương Cảnh đang ngồi không hay sao? Em mắng chửi Liễu Na thì anh ta sẽ bỏ qua một cách đơn giản được sao?”
Liễu Liên Nhi khinh thường nói: “Anh rể không hề yêu thích Liễu Na, anh yên tâm, có lẽ bây giờ anh ấy vẫn còn chưa biết đâu.”
“Làm sao mà anh ta lại có thể không biết rõ tình hình được?” Kiều Tử Hàng thầm nghĩ, rốt cuộc Liên Nhi là ngây thơ hay là ngu ngốc? Mới có khả năng nghĩ rằng người nào ở xung quanh cũng là kẻ ngốc.
E rằng bây giờ người ta chỉ đang tạm thời không ra tay, chờ cho Liên Nhi gây ầm ĩ đủ lớn, sau đó một tay đánh ngã Liên Nhi xuống đất, mãi mãi không thể gượng dậy nổi.
Nghĩ đến đây, Kiều Tử Hàng hung ác thầm nghĩ: “Chuyện này dừng ở đây, em muốn chứng minh thì đã chứng minh, những chuyện còn lại thì mặc kệ người khác nói, không cần tiếp tục đăng bài nữa, em cũng không có lăn lộn ở trong giới giải trí, làm chuyện này để làm gì!”
Kiều Tử Hàng nói xong, vô cùng thất vọng cúp điện thoại.
Liễu Liên Nhi tức giận đến mức ném điện thoại sang một bên, căm tức nghĩ: “Anh không giúp em, chẳng lẽ em không được đi tìm những người khác giúp mình hay sao?”
Buổi tối ngày hôm nay, Liễu Liên Nhi hẹn Phùng Ngữ Hàm, Phùng Ngữ Hàm đứng ở trên một con đường nhỏ cách nhà không xa chờ đợi cô ta, cô ta vừa lên xe, vòng eo thon nhỏ đã bị Phùng Ngữ Hàm bóp lấy, Phùng Ngữ Hàm ôm Liễu Liên Nhi, vừa sờ soạng vừa nhào nặn người của cô ta, vừa xoa nắn thì đã không nhịn được nữa, Phùng Ngữ Hàm cởi quần áo của Liễu Liên Nhi ra, lộ ra dây áo trong, tay của anh ta nhẹ nhàng đùa nghịch dây áo trong của cô ta, cô ta ỡm ờ chui xuống phía dưới, Phùng Ngữ Hàm lôi cô ta ra, hôn cuồng nhiệt…
Nghĩ đến chuyện đây cũng không phải là lần đầu tiên mà hai người làm chuyện như vậy, chỉ trong một chốc lát, xe đã lung la lung lay bắt đầu chuyển động, vừa nhìn đã biết Phùng Ngữ Hàm chính là một tay lão luyện, vừa đưa đẩy người con gái ở phía dưới người anh ta, cảnh giác kéo rèm cửa sổ ở trong xe lại…
Bởi vì Phùng Ngữ Hàm rất cảnh giác, cảnh kích thích như thế này không thể bị quay lại được.
Ở một chỗ sâu bí mật ở phía sau chiếc xe, một người đàn ông trung niên vác camera rít lên một tiếng, khó chịu, đau khổ nói với người trợ lý ở bên cạnh: “Xem đi, không quay lại được cảnh kích thích nhất. Bây giờ đã là buổi tối, ngay cả ảnh hôn cũng không chụp rõ được, hình này lại phải mất một nửa giá trị.”
Trợ lý hỏi nhỏ: “Sư phó, rốt cuộc anh nghe thấy tin tức này từ đâu? Làm sao biết tên nhà giàu Phùng Ngữ Hàm này lại thay bạn gái mới?”
Sư phó ôm camera mỉm cười nói: “Cậu quan tâm tôi nhận được tin tức từ đâu để làm gì, dù sao cũng là một người tốt bụng đã gửi tin tức cho tôi. Tám phần mười nếu như không phải là đối thủ cạnh tranh của Phùng Ngữ Hàm thì cũng là muốn nhìn thấy cô gái này gặp chuyện không may! Chờ mấy ngày nữa tôi đăng mấy tấm hình này lên, sau này Liễu Liên Nhi còn có thể lập gia đình được hay sao?”
Trợ lý liền hỏi: “Cô gái này là thần thánh phương nào?”
Sư phó nói: “Thằng nhóc này, bình thường lên mạng đều ăn phân hay sao? Chẳng lẽ cậu không biết là gần đây cô ta rất nổi tiếng sao? Thần tiên Liễu đấy! Hình tượng khiến cho người khác phải sôi sùng sục, còn không ngừng đăng bài, thật sự nghĩ đám người quần chúng phổ thông là kẻ ngốc hay sao?” Sư phó nói một lúc liền rơi vào suy tư thầm nghĩ: “Có lẽ là có người nhìn thấy cô ta không hợp mắt nên muốn chơi cô ta.”
Trợ lý hỏi: “Vậy lúc nào chúng ta mới nên đăng những tấm ảnh chụp này ra?”
Sư phó mỉm cười, nhìn chiếc xe đang lung la lung lay kia, tiếp tục ngồi xổm cười nói: “Không vội. Để xem có tấm ảnh nào kích thích hơn hay không. Những ảnh chụp ôm hôn như thế này cũng chỉ có thể tạo ra một chút bọt nước nhỏ, thế nhưng đến lúc đó có cả một đội thủy quân tẩy sạch thì bọt nước sẽ biến mất.”
Muốn tạo thành sóng thần thì phải có chứng cứ xác thực hơn, nếu không cuối cùng bọt nước cũng sẽ chỉ hóa thành bọt biển mà thôi.
Mấy ngày sau, Liễu Na tìm sử dụng toàn bộ tiền tiết kiệm ba trăm vạn để mua một bộ trang phục hàng hiệu từ nước ngoài, cô chủ động liên hệ với người phụ trách của một nhãn hiệu gia công trang phục nổi tiếng, hỏi xem đối phương có thể thay đổi theo những chi tiết mà cô đã thiết kế được không.
Người phụ trách của nhãn hiệu gia công trang phục kia rất khó thương lượng, khi được biết mỗi một bộ y phục Liễu Na chỉ muốn may một trăm bộ, đối phương không sẵn sàng chấp nhận vụ làm ăn này.
“Cô gái à, cô cần phải có loại vải tốt nhất, hơn nữa mỗi một bộ quần áo đều cần phải may cắt thủ công, mỗi một loại lại chỉ muốn may một trăm bộ, thành thật mà nói, cô cũng biết trình độ quần áo của nhà máy chúng tôi, chuyên môn tập trung để xuất khẩu, cũng không phải để may hàng cấp thấp, số tiền này còn không đủ để tôi mua một mảnh vải nữa, chuyện làm ăn này, không nhận.”
Liễu Na cũng biết chuyện làm ăn này cũng tương đối không có lợi lắm đối với hãng gia công, nhưng quần áo của cô đều là hàng cao cấp, chất vải tuyệt đối là rất tốt, loại vải như vậy rất khó tìm kiếm ở bên ngoài, chỉ có những công ty quần áo lớn mạnh mới có khả năng đặt được loại hàng cấp cao như vậy. Mà điều quan trọng nhất của mộ bộ quần áo, ngoại trừ hình dáng thì chất vải cũng rất quan trọng, thực ra thậm chí chất vải còn quan trọng hơn cả hình dáng.
Liễu Na chỉ có thể cố gắng nhượng bộ, chấp nhận đưa ba mươi phần trăm phí gia công quần áo.
Người phụ trách của xưởng may vẫn từ chối như trước: “Cô gái, không phải là vấn đề nằm ở phí gia công, cô hiểu không? Bây giờ cô có cho tôi năm mươi phần trăm phí gia công thì tôi cũng không thể làm cho cô được, bởi vì số lượng mà cô đặt thực sự quá ít, chúng tôi là công ty lớn, công ty lớn cô có hiểu không? Công ty lớn không thảo luận những mối làm ăn nhỏ lẻ này.” Sau đó anh ta lại chớp mắt nhìn Liễu Na: “Cô có mười triệu không? Nếu như không thì cũng đừng nói chuyện thêm nữa, chúng tôi không phải là một xưởng kinh doanh nhỏ, đặc biệt không làm ăn với những người chuyên bán hàng taobao nhỏ như thế. Những người bán hàng trực tuyến mà chúng tôi hợp tác đều kiếm được hàng tỷ đô la mỗi năm, một cái hợp đồng cũng lên đến hai trăm triệu, cô gái, hay là bỏ đi thôi.”
Liễu Na không phục, hỏi rõ chủ xưởng may gia công, chi phí tối thiểu để gia công vải vóc là một nghìn vạn, cô dự định đi xoay tiền.
Chiều tối ngày hôm đó cô liền đi đến công ty của Lương Cảnh, cô tiếp tân ở sánh lớn đã biết cô từ trước, vừa nhìn thấy cô đến thì lộ ra khuôn mặt tươi cười, hết sức vui mừng.
Liễu Na đinh thẳng một đường vào phòng làm việc của Lương Cảnh, Lương Cảnh mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần tây đắt tiền được là ủi phẳng phiu, đang ngồi ở trên ghế nghe quản lý báo cáo.
Lại là quản lý mập mạp lần trước đó, lúc này Liễu Na cũng nhận ra ông ấy, lúc quản lý Bàng nhìn thấy cô, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười.
Liễu Na đặt điểm tâm mà cô mua được lên bàn, ngồi ở trên ghế sô pha, yên lặng chờ Lương Cảnh làm việc xong.
Từ lúc cô đến cho đến bây giờ, tổng cộng Lương Cảnh nhìn cô hai lần, lần đầu tiên là khi cô mới bước vào, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của anh nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của cô. Lần thứ hai là khi cô ngồi xuống, ánh mắt giận dỗi của anh nhẹ nhàng lướt qua đôi chân của cô.
Dáng vẻ kia cũng không quá dễ chịu, hình như Lương Cảnh đang tức giận!
Lần trước anh còn nói cái gì mà, nếu như mùa đông mà anh còn nhìn thấy cô mặc váy nữa thì sẽ giết chết cô!
Liễu Na bĩu môi với anh, anh lập tức khó chịu kéo cổ áo sơ mi lên, ho khan một tiếng, tiếp tục nghe quản lý Bàng báo cáo.
Tâm trạng của quản lý Bàng mập mạp hơi căng thẳng, ông ấy cảm thấy… Cảm thấy bản thân sẽ bị boss lớn hành hạ một lần nữa, quả nhiên không được bao lâu sau, boss lớn đứng dậy, nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp đang ngồi ở trên ghế salon kia, kêu ông ấy đừng có nói nữa, để ngày mai hãy báo cáo.
Ngày mai còn báo cáo cái gì nữa? Sắp quá hạn rồi. Đợi ngày mai boss lớn lại mắng tại sao ông ấy lại không báo cáo đúng lúc, thế nhưng đối mặt với boss lớn người ở đây mà suy nghĩ đã bay xa, ông ấy còn có thể nói như thế nào được nữa? Chỉ có thể từ bỏ.
Lúc quản lý Bàng đi ra, cố ý đứng ở cửa nghe lén một chút, ông ấy nhanh chóng nghe thấy được giọng nói lạnh lẽo đến mức không thể lạnh hơn của boss lớn Lương Cảnh đang dạy dỗ cô gái: “Tôi thấy hôm nay em cố ý qua đây để cho tôi giết chết em!”
Wow, thật kích thích, thật mạnh bạo! Cảm giác bây giờ mà ông ấy đi ra ngoài thì có thể sẽ bỏ lỡ một chuyện trăm năm hiếm có.
Vì vậy quản lý Bàng không có liêm sỉ vẫn đứng lại nghe lén.
Rất nhanh ông ấy liền nghe thấy được giọng nói nhỏ nhẹ của con gái: “Không được bắt nạt người ta, muốn nhẹ nhàng hơn, đau đau đau.”
Giọng nói vừa mới lạnh lùng của tổng giám đốc Lương lập tức trở nên lo lắng: “Đau ở đâu. Để tôi xem.”
Giọng nói nhỏ nhẹ ngây thơ của người con gái lại vang lên: “Không được vén váy của tôi.”
Tổng giám đốc Lương ngang ngược nói: “Không vén váy của em lên thì làm sao tôi nhìn thấy được vết thương của em?”
Cô gái nức nở nói: “Chính là chỗ này đau nhức, hu hu, lần trước bị anh véo đau! Đến bây giờ vẫn còn đau nhức! Ai bảo anh lần trước còn muốn đâm chết tôi?”
Đâm chết cô?
Trời ơi, khuôn mặt già của quản lý Bàng đỏ lên, cảm giác dường như ông ấy đã nghe được một chuyện gì đó không nên nghe, ông ấy ngượng ngùng nhanh chóng rời khỏi hiện trường.