Liễu Na ngồi bên ngoài hai tiếng đồng hồ, lúc cảm thấy bản thân sắp đông cứng thành một khúc gỗ, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng lập lòe từ chỗ tối trong vườn hoa, đang không ngừng tiến về phía cô.
Cô biết người đó là Lương Cảnh, lúc này anh đang không ngừng tiến về phía cô, xì, không phải anh nói sẽ không tới đón cô sao? Tới rồi cũng không chủ động nhận lỗi.
Tuy nhiên, muốn Lương Cảnh nhận lỗi với cô thì đúng là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không xảy ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Na rất biết điều nhảy xuống từ xích đu, bước nhanh về phía Lương Cảnh, trong bóng tối, cô nương theo ánh sáng nơi đầu ngón tay anh nhảy tới trước mặt anh, đưa tay ra ôm lấy eo, ôm anh một cái thật chặt.
Lương Cảnh khẽ cười một tiếng, bởi vì cái ôm mạnh mẽ của cô, anh còn phải lùi về sau một bước nhỏ rồi rất nhanh giữ vững thăng bằng, một tay cầm thuốc lá, một tay ôm eo cô, tay trượt xuống dưới sờ tới tay cô, không đợi được đưa cô đi lên phòng ngủ trên lầu.
Trên đường Lương Cảnh kéo cô về phòng ngủ, không nói với cô lời nào, Liễu Na cũng không phản kháng, rất ăn ý phối hợp với anh.
Cô bị anh kéo tay, bước trên con đường lát đá cuội ẩm ướt, đi xuyên qua đại sảnh rực rỡ ánh đèn, cầu thang quanh co uốn lượn, hành lang không người.
Lương Cảnh mở cửa phòng ngủ, đẩy người vào cửa, duỗi chân đóng cửa lại, vòng tay qua eo cô rồi ấn cô vào bên trong cửa, cúi người xuống. Anh cắn chặt môi cô, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, nói giọng khàn khàn: "Mẹ nó sau này em còn dám làm vậy nữa không?"
Anh cho rằng Liễu Na sẽ biết sợ, lại không ngờ nghe thấy cô gật đầu nói: “Có (Muốn)!”
Mặt Tổng giám đốc Lương lập tức sụp đổ, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, “Muốn cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Muốn anh hôn tôi.” Giọng Liễu Na nhẹ nhàng, cô kiễng chân lên, đưa tay ôm lấy cổ anh, hơi thở tựa lan, nhẹ nhàng nói: “Muốn giống như lúc nãy, thêm một lần nữa.”
“Thêm cái con khỉ.” Lương Cảnh cau mày, buông bàn tay đặt ở eo cô rồi chạm vào tay cô, hoàn toàn lạnh buốt, hỏi cô: “Vẫn chưa bị lạnh chết?”
“Có, tôi lạnh chết rồi!” Liễu Na ho khan hai tiếng, “Lạnh chết con của chúng ta rồi.” Nói xong ôm bụng, ngồi xổm xuống.
Lương Cảnh thấy cô nói đùa liền biết cô không có chuyện gì, bế cô lên, đẩy cửa đi vào phòng tắm.
Liễu Na đứng trong phòng tắm, vừa tắm vừa hát, khi cô quấn khăn tắm bước ra, đầu tóc ướt nhẹp, Lương Cảnh vứt cho cô một cái áo sơ mi, kêu cô thay xong hẵng đi ra.
“Có thể không thay không?” Liễu Na cau mày.
“Không thay thì em đừng ra ngoài.” Lương Cảnh nói.
“Hừ, xấu xa.” Liễu Na nói, “Tôi chỉ lo lắng khi tôi thay áo xong đi ra ngoài, anh lại chảy máu mũi thôi!”
Thôi được, quả thật Liễu Na đã đánh giá cao sức ảnh hưởng của bản thân đối với Lương Cảnh, khi cô khoác trên mình chiếc áo sơ mi quá khổ của anh, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, anh vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế sofa xem tivi, tới mí mắt cũng không nhấc lên nhìn cô cái nào. Sự cám dỗ từ chiếc áo sơ mi hay chiếu trên tivi đều không tồn tại, đối với Tổng giám đốc Lương chẳng có chút sát thương nào, anh tiếp tục xem bóng đá.
Liễu Na thở dài, cảm thấy thực sự thất bại.
Chẳng lẽ cô đã mất đi sự quyến rũ tới mức độ này rồi sao? Không phục!
Cô cầm máy sấy tóc đi tới cạnh Lương Cảnh, ngồi sát cạnh anh, xõa tóc ra, bắt chéo chân, muốn Lương Cảnh giúp cô sấy tóc.
“Em không có tay?” Miệng Lương Cảnh nói vậy, mắt vẫn xem tivi, nhưng tiện tay cầm máy sấy tóc mà cô đưa cho, lơ đãng giúp cô sấy tóc.
Liễu Na cảm thấy anh không hề dụng tâm giúp cô sấy tóc, gió nóng thổi qua thổi lại, nhưng không hề thổi tới tóc cô, cứ sấy như vậy có khi phải sấy tới ngày mai.
“Anh sấy đi đâu vậy?” Liễu Na chỉ huy anh, “Lên trên một chút, anh đang cố ý đúng không?”
Lương Cảnh không vui, vứt máy sấy tóc sang một bên, dùng tay chải mái tóc ướt của cô, “Không sấy nữa, để khô tự nhiên đi.”
Anh cảm thấy cô còn khó dỗ dành hơn con chó nhỏ của mẹ anh, tắm rồi còn phải giúp cô sấy tóc, ngồi im đó đợi tóc khô không phải được rồi sao.
Liễu Na đẩy anh một cái, chê anh đối xử với bản thân không tốt chút nào.
Lương Cảnh cũng không phản bác, vứt một viên socola vào miệng cô, “Đừng nói gì cả.”
Liễu Na lườm anh một cái, tự mình sấy khô tóc, ngồi lên đùi anh, trong phòng cũng chẳng có người, tư thế ôm lần này của cô là tư thế ôm người của một con gấu túi, cả người treo lên cơ thể anh, trừ phi anh bế cô lên, bằng không đừng có mơ đuổi được cô đi.
Lương Cảnh bị cô ôm tới mức bóng đá cũng không xem được nữa, muốn đẩy cô ra, nhưng phát hiện ra cô dùng chân quấn lấy người anh, thôi được rồi, cái tư thế này khiến anh không thể kháng cự, anh đã không còn cách nào đuổi cô đi, còn bị cô làm cho toàn thân cứng đờ.
Liễu Na cười, cố ý thổi khí bên tai anh: “Lương Cảnh, không phải anh nói tốt nhất là ở “trên” anh sao? Đêm nay anh cho tôi xem thử coi sao!”
Lương Cảnh lại bị sặc, đẩy đôi môi đang dán sát vành tai mình của cô ra, giọng nói nguy hiểm khàn khàn gợi cảm: “Em chắc chắn muốn xem? Xem xong có khả năng bị tôi chơi chết!”
“Vâng.”
Liễu Na vùi đầu vào vai anh, cười khúc khích, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy câu hỏi trực tiếp như thế của Lương Cảnh, cô vẫn có chút xấu hổ, mặc dù cô và Lương Cảnh đã rất thân mật rồi, nhưng vừa nghĩ tới anh muốn chơi chết cô, cô vẫn không nhịn được mà suy nghĩ miên man bất định, không nghĩ tới còn đỡ, vừa nghĩ liền cảm thấy tim đập nhanh, tới cả thân thể cũng không nhịn được mà run rẩy.
Lương Cảnh còn cho rằng cô nhất định sẽ không dám nói năng linh tinh nữa, ai biết được chẳng bao lâu sau anh liền nghe được câu trả lời khiến anh mở rộng diện tích “sụp đổ”.
Thân thể mềm mại của Liễu Na nép vào vòng tay anh, gương mặt nhỏ xinh áp vào ngực anh, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại nói: “Được, anh làm chết tôi luôn bây giờ đi, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi, toàn thân thơm ngát, đợi lát nữa anh sẽ phát hiện ra tôi thực sự rất thơm.”
“Ha.” Lương Cảnh hít sâu một hơi, nhìn cô với đôi mắt đen chứa đựng ý cười chế giễu, “Em đừng có hối hận.”
“Tôi sẽ không hối hận đâu.” Trong lòng Liễu Na rất mong chờ là đằng khác.
Lương Cảnh bế cô lên, nâng người cô lên, vững vàng đặt cô lên giường, kéo quần áo trên người mình xuống. Liễu Na ôm lấy cổ anh, không cho phép anh cách mình quá xa, dùng lực kéo anh xuống, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn anh, bĩu đôi môi hồng, cười hỏi: “Anh còn chưa bắt đầu đi?”
Lương Cảnh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, đầu ngón tay vuốt tóc cô luồn tay vào từng sợi tóc, tóc vẫn chưa khô, vẫn còn cảm giác ướt sườn sượt, anh cúi đầu, trầm giọng hỏi cô: “Em muốn tôi bắt đầu như thế nào?”
Liễu Na chìm vào suy nghĩ, đôi mắt yếu ớt chuyển động, trong đầu không ngừng tìm kiếm cách dạo đầu mà cô thích nhất, sau đó chỉ tai mình, “Anh hôn tôi đi.”
Lương Cảnh vươn tay sờ dái tai cô, trắng nõn và tinh tế, ngón tay tinh tế chuyển động, anh cúi đầu cười bên tai cô: “Liễu Na, em thực sự muốn vậy sao?”
“Hử?” Liễu Na lườm anh, đồ em cũng thay rồi, bây giờ anh hỏi tôi điều này?
Lương Cảnh thu tay về, đặt vào giữa môi cô, sau đó hôn xuống, hơi thở dần trở nên nặng nề, “Tôi sẽ khiến em có thai đấy, ở nhà không có bao.”
“Ừ, đều tại anh đó, vừa nãy mua là xong rồi.” Liễu Na lập tức không ngừng hối hận.
“Đúng vậy, đều tại tôi.” Ngón tay Lương Cảnh vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, giọng điệu như không để tâm hỏi cô, “Em quên được anh ta chưa?”
“Ai cơ?” Liễu Na hỏi, nhanh chóng phản ứng lại, “Anh đang nói tới Kiều Tử Hàng à? Tôi không còn thích anh ta nữa rồi.”
“Em lừa tôi sao?” Ánh mắt Lương Cảnh nhàn nhạt nhìn cô, giống như muốn nhìn thấu cô, “Nhìn tôi giống dễ bị lừa tới vậy sao?”
Liễu Na chỉ có thể đáp, “Không có, tôi thực sự không còn thích anh ta nữa rồi, bây giờ tôi đang thích anh.”
"Thích tiền của tôi sao?” Một lời của Lương Cảnh “chọc thủng” cô.
Liễu Na cảm thấy lòng tự tôn của bản thân bị tổn thương mười vạn lần, nhưng ở một thời điểm nhất định, cô cảm thấy bản thân chẳng thể phản bác được, nhưng đồng thời, cô cũng rất thích con người anh, nhưng cái loại tình cảm “thích” này, để thăng cấp thành “tình yêu”, vẫn cần một mồi lửa.
Lương Cảnh khá là không vui, ngồi dậy từ trên giường, dù sao giữa hai người họ, cũng không phải chỉ thiếu một cái “bao”.
Anh đi tới ban công hút thuốc, Liễu Na ngồi dậy từ trên giường, liếc nhìn anh đang đứng ở ban công, dưới ánh trăng, gương mặt anh tuấn tú hoàn mỹ, vóc dáng đẹp tới mức không thể diễn tả, đôi chân dài, cho dù có mặc đồ ngủ, cũng không thể che giấu được hormone của anh.
Liễu Na khá là hối hận vì ban nãy không nói với anh rằng, cô không chỉ thích mỗi tiền của anh, mà còn thích cả nhan sắc của anh.
Cô nằm xuống giường, đột nhiên phát hiện màu sắc của bộ ga giường bốn món này khá là quen mắt! Đây không phải quà sinh nhật mà cô tặng anh sao?
Hì hì, dù Lương Cảnh không nói không rằng, vậy mà lại tự mình đổi bộ ga giường bốn món mà cô tặng? Vừa nãy còn nói với cô là không thích, muốn cô mang về cơ.
Cô hét một tiếng về phía Lương Cảnh đang đứng trên ban công: “Lương Cảnh, tôi muốn đi ngủ rồi, anh mau vào đây ôm tôi đi!”
Lương Cảnh đang hút thuốc, nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn cô, thấy cô đã vùi đầu vào trong chăn rồi, anh cúi đầu cười, phiền muộn hồi nãy đều biến mất cả, anh dập tắt điếu thuốc, kéo cửa ban công, đi vào phòng.
Liễu Na đã ngủ rồi, khi anh xoay người lên giường, cô quay lưng về phía anh, rõ ràng ban nãy còn bình thường, anh vừa đi vào, cô lập tức trở nên dị thường, giống như một con mèo quấn quýt, cả một đêm khiến anh không được yên ổn.
Ngày hôm sau trước khi ra ngoài, Lương Cảnh có dặn dò quản gia, nhớ mua ít “bao” đặt trong tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Đêm hôm qua, anh “nhịn” gần chết!
Mắt quản gia rưng rưng đưa tiễn thiếu gia và thiếu phu nhân rời nhà, trong lòng chợt muốn rơi nước mắt chua xót, thiếu gia và thiếu phu nhân sắp kết hôn rồi, vậy mà còn cần dùng “bao”!
Chẳng lẽ đêm qua anh không có bao nên nhịn cả một đêm?
Nghĩ chút mà quản gia buồn thay cho anh.
Đàn ông mà nhịn là sẽ chết người đó.
Khi Liễu Na ngồi xe Lương Cảnh về nhà, nghe thấy tiếng điện thoại anh đổ chuông.
Lương Cảnh không nghe điện thoại, để Liễu Na nhìn xem là ai gọi tới. Liễu Na vừa nhìn, thấy màn hình hiển thị ba chữ: La Thi Vũ.
Hừ! Muốn chết rồi!
Đêm hôm qua làm tình với Lương Cảnh còn chưa được làm, hôm nay vừa sáng sớm bạch nguyệt quang liền gọi điện tới rồi!
Đây là muốn ra oai với cô đúng không?
Liễu Na chưa nhận được sự đồng ý của Lương Cảnh, tự mình nghe cuộc điện thoại mà bạch nguyệt quang gọi tới, “Alo, xin chào.”
Giọng nói của La Thi Vũ nhất thời dừng một chút, sau một khoảng thời gian im lặng, nhanh chóng trở lại giọng nói bình thường, “Xin chào, phiền để Lương Cảnh nghe điện thoại.”
Ngang nhiên trắng trợn trước mặt chính cung tìm người đàn ông của cô, xem ra bạch nguyệt quang này muốn đối đầu trực tiếp với cô rồi?
Liễu Na trầm giọng nói một câu: “Bây giờ Lương Cảnh đang lái xe, anh ấy nói không tiện nghe điện thoại của cô, xin lỗi nha.”
“Không sao đâu, tôi sẽ gọi lại sau.” Thái độ của La Thi Vũ cứng rắn, nói xong liền cúp điện thoại.
Quả nhiên cái cô bạch nguyệt quang này muốn đối đầu trực tiếp với cô! Liễu Na bóp điện thoại, tức tới độ tim nhói đau.
Trước đây chị gái Bắc Mỹ Long Tuyết Kỳ cũng không khiến cô có cảm giác này, nhưng La Thi Vũ thì khác, trong sách, cô ta chính là đối tượng cuối cùng vô cùng phù hợp của Lương Cảnh.
Cô phải làm gì để đánh bại cô ta đây?
Liễu Na ôm ngực, mặt mày ủ dột. Lương Cảnh thấy cô cả quãng đường không nói câu nào, hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” Cô ôm cánh tay, nói ra thì anh cũng không hiểu, nhưng nếu không nói ra thì anh lại càng không hiểu hơn sao?
“Lương Cảnh, anh đừng nói chuyện với La Thi Vũ.”
Lương Cảnh khá là kinh ngạc, đây không phải là hành vi giận dỗi chỉ có ở học sinh tiểu học sao?
Anh cười, là kiểu cười có chút bất lực, “Cô ta là nhân viên của tôi, tôi không nói chuyện với cô ta mà được sao?”
“Tôi không thích cô ta, anh đừng nói chuyện với cô ta.” Liễu Na ôm bụng, “Bụng tôi đau.”
Lương Cảnh nghĩ cô đang giả vờ, nhưng không trêu cô nữa, “Tôi sẽ cố, nhưng chào hỏi thì sẽ vẫn có.” “Không được.” Liễu Na nói, “Bụng tôi đau.”
Quả thật Lương Cảnh không còn sự lựa chọn nào khác, cảm thấy cô tính kế cũng không biết tìm một lý do khác hợp lý hơn, “Ừm, sẽ cố gắng hết sức.”
Liễu Na đau tới mức sắp ngất rồi, “Không được, anh không được cố gắng hết sức, anh nhất định phải hứa với tôi.”
Lương Cảnh cười bất lực, tiếp tục lái xe, cảm thấy cô lại đang gây chuyện, không đáp lời cô nữa.
Khi chờ đèn đỏ, phát hiện rất lâu cô không nói thêm gì nữa, quay đầu qua nhìn thấy sắc mặt cô tái mét, trên trán lấm tấm mồ hôi, dáng vẻ suy yếu giống như ngất rồi.
Anh gấp gáp đưa tay qua vỗ lên mặt cô, “Liễu Na? Liễu Na?”
Sờ trán cô, phát hiện nóng rực, có lẽ đang sốt rồi.
Anh vòng xe, gấp gáp đưa cô tới bệnh viện.
Lúc cô bị anh bế đưa vào bệnh viện, vẫn mơ màng hỏi anh, “Anh có đồng ý không? Anh không đồng ý thì tôi chết mất.”
“Đứa con trong bụng em lại sắp chết?” Lương Cảnh cúi đầu, đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, nhỏ tiếng, dịu dàng nói: “Tôi đồng ý với em.”
“Ngoéo tay.” Trong tình thế vô cùng cấp bách này, cô vẫn giơ ra một ngón tay.
Đột nhiên Lương Cảnh cảm thấy rất có khả năng cô đang giả vờ bệnh, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô lại không giống lắm, nhất thời mềm lòng, liền ngoéo tay với cô, sau khi ngoéo tay xong, anh cảm thấy bản thân giống hệt thằng ngốc. Nhưng nhìn thấy gương mặt cô nở nụ cười, lại cảm thấy cũng khá được.