“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Lương Cảnh cài dây an toàn cho cô xong, trầm giọng hỏi ra.
Liễu Na nhíu nhíu mày, cắn cánh môi hồng hào căng mọng nhìn khuôn mặt hắt nắng tôn rõ từng đường nét của anh, ấm ức mở miệng: “Không có chuyện gì thì tôi không được tìm anh à?”
Lương Cảnh cười khẩy một tiếng khe khẽ, khởi động xe, xe chạy thẳng về trước, cảnh đường phố bên ngoài lùi ngược về sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em không phải người nhàm chán như vậy.” Lúc đợi đèn đỏ, Lương Cảnh mới mở miệng.
“Vậy có lẽ là anh hiểu lầm tôi rồi.” Liễu Na bĩu môi, không vui: “Tôi tới là vì nhớ anh đấy.” Cô vừa nói vừa sát lại kéo tay anh, áp người lên vải áo sơ mi của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh cười hì hì: “Vừa rồi có phải anh bị tôi dọa giật mình phải không hả?”
“Không hề.” Lương Cảnh quay mặt đi cười, giấu nụ cười vương bên khóe môi.
“Anh nói dối.” Liễu Na chọc má lúm đồng tiền trên mặt anh: “Rõ ràng là anh bị tôi hù dọa, ban nãy lúc ở văn phòng, tôi còn nghe thấy anh đang cười nhạo tôi.”
Lương Cảnh quay đầu nhìn cô một cái, ánh nắng đong đầy trong mắt anh, đôi mắt anh sáng lấp lánh rạng rỡ như kim cương.
“Không phải tôi cười em.” Anh nói với giọng khá chân thành, Liễu Na cảm thấy mình gần như suýt tin lời anh.
Cô lại gần bên tai, ghé sát vài tai anh nói nhỏ: “Tôi không muốn đánh cô ta nhưng cô ta thực sự quá đáng, đòi tranh giành đàn ông với tôi. Tôi không nhịn nổi nên kích động tát cô ta, anh không giận chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không đâu.” Lương Cảnh nói với giọng hờ hững: “Em đừng đánh đau tay mình là được.”
Liễu Na nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, giọng dịu dàng thăm dò anh: “Tôi còn tưởng là anh sẽ đau lòng cơ chứ.”
“Tại sao tôi phải đau lòng?” Lương Cảnh nhẹ giọng giải thích, “Cô ta chỉ là một nhân vật râu ria mà thôi.”
“Vậy vì sao anh cho cô ta vào văn phòng của anh?”
“Lúc tôi họp xong thì cô ta đã chờ sẵn trong phòng làm việc của tôi rồi.” Lương Cảnh bình tĩnh nói, anh hoàn toàn không hề ý thức được anh đang mở miệng giải thích, đồng thời muốn vỗ về sự bất an cô: “Sau này tôi sẽ dặn Lisa chú ý một chút, bình thường Lisa làm việc rất đáng tin cậy, chỉ có điều không biết xử lý những quan hệ cá nhân.”
Liễu Na rất vui vì được nghe Lương Cảnh giải thích, cô híp mắt nhìn anh: “Vậy anh thừa nhận là La Thi Vũ là quan hệ cá nhân đúng không?” Cô đưa ra yêu cầu được voi đòi tiên: “Anh là tổng tài quyền uy có văn hóa có năng lực của thế kỷ hai mươi mốt, anh thực sự không cân nhắc chuyện thanh lọc quan hệ cá nhân à?”
Lương Cảnh vừa cười vừa dừng xe, không trả lời câu hỏi sắc sảo của Liễu Na, chỉ đến lúc gọi món ăn mới kín đáo nhắc nhở một câu.
“Em cũng biết đó là quan hệ cá nhân, quan hệ cá nhân rất rắc rối phức tạp, rất khó làm rõ, cho dù người có địa vị cao đến đâu cũng có chỗ khó xử của mình, em phải luôn luôn ghi nhớ điều này.”
“Cho nên, anh muốn nói điều gì với tôi, sau này bên cạnh anh sẽ còn xuất hiện nhiều yến oanh, anh muốn nhắc nhở tôi chuẩn bị tâm lý từ trước à?”
Lương Cảnh nghiêng đầu cười, giọng trầm lắng: “Tôi không hề nói như vậy, nhưng nếu em muốn nghĩ như vậy thì tùy em.”
Liễu Na nâng cằm, nằm bò trên bàn ăn nhìn khuôn mặt toát lên vẻ khí khái của anh, đồ ngốc đúng là đẹp trai, chỉ ngồi thôi cũng đã có vài cô gái quay đầu nhìn anh, anh có khí thế hơn người, cử chỉ nhã nhặn, chẳng trách trên mạng có nhiều người hâm mộ anh như vậy. Đây chính là hormone biết đi, nguồn thu hút sự chú ý tiềm ẩn, hiện tại đang là lúc cô cần thu hút sự chú ý nhiều nhất, không lợi dụng anh thì còn chờ đến khi nào?
Đồ ăn kiểu Nhật được mang lên từng món một, Liễu Na ăn vài miếng sashimi, đưa tay lấy điện thoại của Lương Cảnh: “Tôi muốn xem điện thoại của anh. Nhìn xem anh có làm chuyện gì có lỗi với tôi không.”
Lương Cảnh rất vô tư đưa điện thoại cho cô, nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt mập mờ một lát rồi thôi, tiếp tục ăn đồ Nhật, để mặc cho cô nghịch điện thoại của anh.
Liễu Na nhận điện thoại di động của anh, thực ra cũng không làm gì hết, cô khinh thường làm chuyện xem trộm tin nhắn của người khác. Cô mở điện thoại di động của anh, download Weibo, sử dụng số điện thoại của anh lập một tài khoản Weibo.
Lúc tin nhắn mã xác thực liên tục “ting ting” gửi về, Lương Cảnh ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Làm gì vậy?”
Liễu Na lè lưỡi với anh: “Anh chờ một chút là biết.”
Cô thay ảnh đại diện Weibo của tổng giám đốc Lương thành hình một nhân vật hoạt hình tìm đại được ở trên mạng, tên thì sử dụng tên thật là Lương Cảnh.
Sau đó, sử dụng Weibo của Lương Cảnh tìm Weibo của mình, bấm theo dõi trước, sau đó sử dụng Weibo trên điện thoại của mình bấm theo dõi lại Lương Cảnh.
Liễu Na biết, dựa vào trình độ thám tử tỉ mỉ của cư dân mạng hiện giờ thì chưa tới nửa ngày, có khi còn nhanh hơn, sẽ có người phát hiện ra chuyện Lương Cảnh lập Weibo, hơn nữa còn theo dõi Liễu Na đầu tiên.
Lương Cảnh đột nhiên mở Weibo chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của mọi người, Liễu Na có thể lợi dụng sự chú ý khổng lồ dành cho Lương Cảnh để hút một ít sự chú ý cho nhãn hiệu quần áo của mình.
Dù sao thời nay có rất nhiều phương thức thu hút sự chú ý không từ thủ đoạn, cô cảm thấy mình làm thế này vẫn còn tốt chán, lợi dụng hợp lý tất cả tài nguyên xung quanh mình, trước mắt Lương Cảnh chính là tài nguyên lớn nhất bên cạnh cô.
Nếu vậy thì cô lợi dụng anh một chút cũng đâu hề gì.
Nhưng để tránh làm Lương Cảnh tức giận quá, lúc ngồi xe của anh trở về, Liễu Na vẫn có ý định nói trước cho anh biết tình hình thực tế.
“Lương Cảnh, liệu anh có trách tôi lợi dụng anh không?”
“Em lợi dụng gì của tôi?”
“Lợi dụng sự chú ý.”
“Ồ?” Giọng Lương Cảnh hờ hững: “Không sao.”
Tảng đá đè trong lòng Liễu Na lập tức buông xuống, cô chớp chớp mắt nhìn anh: “Vậy thì tốt quá, tôi còn tưởng là anh sẽ giận.”
Tổng giám đốc Lương lái xe, giọng hững hờ: “Tôi bận lắm, thực ra tôi không có thời gian để giận em. Trừ khi em…”
Lương Cảnh nói một nửa lại thôi.
“Trừ khi sao cơ?” Liễu Na tổng kết lại những phương án mình nghĩ ra: “Trừ khi tôi cũng cắm sừng anh à? Anh yên tâm, tôi có ngu cũng sẽ không ngu đến mức để bị chụp ảnh lại cho người ta nắm được đằng chuôi như Liễu Liên Nhi đâu.” Liễu Na đổi đề tài, nhìn một bên mặt của Lương Cảnh hỏi; “Chuyện Phùng Ngữ Hàm là anh làm à?”
Lương Cảnh nhếch mép không định đáp lại cô, Liễu Na đã đoán được đại khái.
Cô lại nhớ lại lần trước ở bên ngoài phòng ăn, Phùng Tử Phong và Lương Cảnh đụng độ với nhau đầy kịch tính, lúc ấy, Phùng Tử Phong còn nói công ty Lương Cảnh gặp vấn đề về tài liệu, bị người ta kiện ra tòa, không biết chuyện này có liên quan tới Phùng Tử Phong hay không, Lương Cảnh đã xử lý thỏa đáng hay chưa.
Liễu Na hỏi anh: “Vấn đề tài liệu của công ty các anh đã xử lý xong chưa? Liệu có ảnh hưởng gì không?”
Lương Cảnh liếc cô một cái, có lẽ là không ngờ cô lại cũng để ý tới chuyện nội bộ công ty anh, anh ừ một tiếng, giọng trầm lắng: “Có ảnh hưởng nhưng không nhiều.”
“Là Phùng Tử Phong hãm hại anh à?” Liễu Na gặng hỏi.
Lương Cảnh nhếch nhếch mép, ánh mắt chẳng lành, anh hỏi ngược lại cô: “Em thấy sao?” Rồi lại hỏi: “Nghe nói ngoại hình của em rất giống mối tình đầu của anh ta phải không?”
Liễu Na căng thẳng siết nắm đấm: “Đấy là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, anh tin tôi đi, Lương Cảnh, trước đây tôi hoàn toàn không biết anh ta, cũng không biết rốt cuộc mối tình đầu của anh ta là ai.”
Lương Cảnh không nói gì nữa, xe đổi hướng, anh nói muốn chở cô về nhà cho cô xem một số thứ.
Trong lòng Liễu Na rất vui vẻ, trực giác của cô nói rằng Lương Cảnh muốn dẫn cô về nhà để lên giường với nhau, dù sao lần trước anh cũng đã nhịn cả đêm, dạo này lại xảy ra một vài chuyện khiến cho hai người thường xuyên xa nhau, ít có thời gian chung đụng, lý do ngu ngốc nhiều vô số kể, hại họ đã lâu lắm rồi không được ôm nhau tử tế.
Hiện giờ Liễu Na rất muốn ôm Lương Cảnh của cô thật nghiêm túc, còn những chuyện khác thì cứ để mai bàn sau.
Lúc đi qua cửa hàng tiện lợi, Liễu Na yêu cầu Lương Cảnh thả cô xuống: “Tôi thực sự muốn đi mua đồ.”
Mặc dù lần trước Lương Cảnh đã dặn dò quản gia mua, nhưng Liễu Na cảm thấy những vật phẩm riêng tư như vậy nhất định phải tự tay mua, người khác mua cho chắc chắn không thể hợp ý bằng mình tự mua.
Lương Cảnh bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng, không rõ là vui hay không nhắc nhở cô: “Không cần.”
“Anh còn chưa biết là tôi muốn mua gì đã nói là tôi không cần đến nó rồi à?” Liễu Na không vui, suốt dọc đường tới nhà, lúc nào cũng bĩu môi, cực kỳ khó chịu.
Lương Cảnh không đổi sắc mặt ừ một tiếng: “Nói không cần đến nghĩa là không cần đến.”
“Anh không cần đến thì chở tôi về nhà làm gì?” Liễu Na cảm thấy mình sắp điên rồi, tổng giám đốc Lương thực sự định tiếp tục ôm cô ngủ chay cả đêm không làm gì sao? Hơn nữa, giờ vẫn là ban ngày mà, ngủ tận hai mươi tiếng đồng hồ, dù anh có chịu được, cô cũng không muốn chịu đựng!
Đến nhà Lương Cảnh, quản gia ra đón trước nhất, tươi cười chào hỏi Liễu Na: “Thiếu phu nhân, tôi đã chuẩn bị xong phòng ngủ trên tầng cho hai người rồi. Hai người chỉ cần đi thẳng lên trên đó nghỉ ngơi thôi.”
Liễu Na cười gật đầu, đang định mở miệng hỏi quản gia, Lương Cảnh vội vàng kéo thẳng cô lên trên tầng, đẩy thẳng vào phòng ngủ như thể sợ cô nói ra gì đó không thể cứu vãn được vậy.
Quản gia thấy thiếu gia nhà mình gấp gáp không chờ nổi kéo thiếu phu nhân vào trong phòng, không khỏi che miệng cười trộm, trông thiếu gia nóng ruột như lửa đốt như vậy, ôi chao, ông ta cũng ngại không nhìn tiếp nổi, giữa ban ngày ban mặt chở người ta về nhà, có ai không biết thiếu gia định làm gì chứ? Không biết lát nữa thiếu phu nhân sẽ bị giày vò tới nông nỗi nào, ông ta phải cho người hầu ra ngoài để tránh nghe lén mới được.
Liễu Na vừa bị Lương Cảnh kéo vào trong phòng ngủ vừa cười hì hì khoác tay anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên híp mắt nhìn anh hỏi đầy ẩn ý: “Anh còn chưa bắt đầu à?”
“Bắt đầu gì cơ?” Lương Cảnh tách bàn tay bám tay anh của cô, nhếch môi nhưng nét mặt không hề tươi cười.
Liễu Na chun mũi một cái, lắc tay anh, nhảy lên lưng anh, dán môi đỏ bên tai anh, dịu dàng nói: “Bắt đầu làm.”
Người Lương Cảnh cứng đờ, anh bất đắc dĩ phải nói một câu: “Đừng nghịch.” Anh không dám dùng lực mạnh bắt cô xuống, sợ làm cô bị thương, chỉ nói với cô bằng giọng ôn hòa: “Em xuống trước đi đã, hôm nay bảo em tới không phải là để làm chuyện đó.”
“Vậy là để làm gì?” Liễu Na mặc kệ anh, vẫn quấn cả tay lẫn chân trên người anh.
Lương Cảnh bị cô quấn lấy người không đi lại nổi, anh dịch tới cạnh giường, đành phải để cả hai cùng ngã lăn xuống giường.
Liễu Na cười hì hì, thuận đà ngồi lên vòng eo rắn chắc của anh, ánh mắt sáng như mắt hồ ly, cô đưa tay tuốt chiếc cà vạt bên trong bộ đồ vest cao quý của anh, quấn từng vòng quanh tay, cơ thể kề lại gần anh từng chút từng chút một, bên tai nhanh chóng nghe thấy tiếng tim đập dồn dập mạnh mẽ, cô cúi đầu áp tai lên nghe tiếng tim anh đập, cô nói: “Trái tim anh nói nó cũng muốn em.”
Tay cô từng bước từng bước được đà lấn tới, người đàn ông nằm bên dưới trầm khàn “ưm” một tiếng đầy gợi cảm, anh bắt lấy cổ tay trắng trẻo nhỏ nhắn của cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm lóe lên ngọn lửa xen lẫn với hoài nghi, anh buông lỏng tay ra, cô tiếp tục dịch tay xuống, khóa dây lưng kêu tạch tạch, bắt đầu chuyển động đầy kỹ xảo, chẳng mấy chốc cô đã nghe thấy tiếng thở càng ngày càng gấp gáp của anh, gợi cảm tới ngạt thở, cô ôm chặt lấy anh, kề sát vào tai anh cười xấu xa: “Cuối cùng thì anh vẫn rơi vào tay tôi phải không?”