Phải làm sao khi bị ôm nhầm với nữ chủ hào môn

Lương Cảnh bị cô giày vò đến độ không biết phải làm thế nào, hàng mày kiếm cau lại, “ưm” một tiếng, giao nộp toàn bộ vào tay cô, cô còn cười đùa ghé vào tai anh cười đắc ý.
 
Lần đầu tiên anh bị phụ nữ đối xử như vậy, trước đây luôn là anh tự mình động thủ giải quyết, cô thì hay rồi, kỹ thuật thành thạo, rất giỏi giang, không biết là học được tay nghề này ở đâu.
 
Anh đứng dậy ngồi xuống một góc sô pha, cúi đầu châm thuốc lá “tạch tạch”, vẫy vẫy tay, gọi cô tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Liễu Na chỉnh sửa lại tóc tai, đi tới ngồi lên đùi anh.
 
Bàn tay ấm áp của anh áp lên ngang hông cô, anh cúi đầu xuống, đôi môi mỏng lướt qua bên tai cô, anh thầm thì bảo: “Nói thử xem, em còn từng dùng tay phục vụ những ai nữa?”
 
Anh vừa nói vừa gảy tàn thuốc vào gạt tàn, hít một hơi, bàn tay lười biếng gác lên thành ghế sô pha, đôi mắt đen láy như đá quý nhìn cô chằm chằm ánh lên vẻ nguy hiểm.
 
Liễu Na quan sát khuôn mặt anh như có điều suy nghĩ, trực giác cảm thấy câu hỏi này của anh có phần kỳ lạ, hơn nữa, dường như không phải anh chỉ tùy tiện hỏi một tiếng, anh cau mày giống như rất nghiêm túc.
 
Đương nhiên cô sẽ không nói ở đời trước cô là phụ nữ từng có kinh nghiệm về phương diện này, có nói anh cũng không tin, chưa biết chừng còn nghĩ cô bị thần kinh, tống cô vào trại tâm thần.
 
“Làm gì có ai, anh là người đầu tiên.”
 
Liễu Na nói đầy chân thành, nói xong quấn cánh tay nhỏ quanh cổ anh, nhẹ nhàng hà hơi bên tai anh, hơi thở ấm áp khiến cơ thể anh bứt rứt cựa người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh phải tin tưởng tôi.” Liễu Na ghé vào tai anh thầm thì, “Trong lòng tôi chỉ có một mình anh.”
 
Liễu Na cho rằng mình đã chân thành đến mức này rồi, kiểu gì Lương Cảnh cũng sẽ tin mình.
 
Đâu ngờ, tổng giám đốc Lương lại cười khẩy một tiếng, nhét cô xuống ghế sô pha, đứng dậy, híp mắt nhìn cô: “Liễu Na, em muốn tôi phải tin em thế nào đây? Lúc thì leo lên giường tôi nói trong lòng em chỉ thích Kiều Tử Hàng, lúc thì không biết ở đâu ra một mối tình đầu!”
 
Liễu Na nuốt nước bọt, cô biết ngay mà, chuyện Kiều Tử Hàng chắc chắn sẽ không được cho qua đơn giản như vậy, dù sao trước đó tổng giám đốc Lương đã bị nguyên chủ kích thích quá mạnh. Lương Cảnh không có nhân lúc nguyên chủ hôn mê, liên thủ với em gái của bạch liên hoa giết chết cô đã là chí tình chí nghĩa rồi.
 
Thế nhưng, chuyện “mối tình đầu” hiện tại là thế nào? Nguyên chủ vốn làm gì có mối tình đầu cơ chứ?
 
Mối tình đầu của nguyên chủ trong sách chính là Kiều Tử Hàng, kết quả chẳng bệnh chẳng tật gì đã chết yểu rồi.
 
Lương Cảnh lấy một lá thư ra cho cô xem, giọng điệu hời hợt nhưng từng chữ từng chữ đều đầy trọng lượng: “Mối tình đầu của em gửi ảnh hai người tình cảm nồng nàn cho tôi, có phải tôi nên trả đồ về cho chủ của nó không?”
 
Liễu Na nhận lá thư, lấy ảnh ra, lật từng chiếc lên xem, người trong ảnh đích thực là Liễu Na, dù có hóa thành tro thì cũng không có chuyện cô không nhận ra chính mình, dù cho xấp ảnh chụp này đã được chụp cách hiện tại rất lâu rồi.
 
Mới đầu Liễu Na rất hoảng hốt, cảm thấy mình không thể nào ứng phó được, nhưng sau khi đối chiếu thời gian, tâm trạng của cô dần bình tĩnh lại.
 
Cô nhẹ nhàng ném xấp ảnh chụp đi, bình tĩnh giải thích: “Tổng giám đốc Lương, số ảnh này là giả.”
 
“Những tấm ảnh này không thể nào giả được.” Lương Cảnh hít một hơi thuốc, nhìn cô: “Lời giải thích này của em không làm tôi hài lòng một chút nào.”
 
Khóe môi Liễu Na thấp thoáng ý cười, cô bình tĩnh đáp: “Cho dù là thật thì người trong ảnh cũng không phải là em.” Liễu Na chỉ vào tấm ảnh nắm tay Phùng Tử Phong ở trường: “Năm nay Phùng Tử Phong 32 tuổi, anh ta học đại học chắc từ mười năm trước rồi phải không? Mười năm trước tôi mới mười ba tuổi, anh nghĩ tôi mười ba tuổi có thể lớn như thế này rồi sao? Có vẻ tôi dậy thì hơi sớm một chút thì phải?”
 
Thực ra đây cũng là vấn đề Lương Cảnh từng cân nhắc tới.
 
“Nếu như đây không phải là ảnh chụp ở trường đại học thì sao?” Lương Cảnh mở miệng.
 
Liễu Na chớp mắt, nhanh chóng nhìn thấy một chiếc hồ nhân tạo trong trường đại học, chỉ cho anh xem: “Đây là hồ nhân tạo của đại học Hồ Nam, anh không tin thì đi điều tra thử là biết ngay.”
 
“Thật không.” Hàng mày của Lương Cảnh tỏ ra thiếu nghiêm túc, anh thấy cô bình tĩnh như vậy thì phân vân không biết mình có nên tin cô hay không: “Liễu Na, kể từ khi em tỉnh lại, ngày nào em cũng có thể tạo cho tôi những niềm vui bất ngờ.”
 
Liễu Na nghe vậy, tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng điệu nói chuyện của Lương Cảnh như vậy thì nghĩa là anh tạm tin cô có phải không?
 
“Là niềm vui bất ngờ à?” Liễu Na cười tít mắt với anh, giọng dịu dàng: “Tôi cho anh niềm vui bất ngờ thì không tốt sao? Chẳng lẽ anh không muốn cuộc sống có thêm chút kích thích à?”
 
“Tôi không muốn.” Giọng Lương Cảnh trong, dày, trầm lắng, kiên định: “Liễu Na, tôi không muốn em lại tạo ra cho tôi những tình huống kỳ lạ như thế này nữa, tôi muốn em lặng lẽ ở bên cạnh tôi.” Anh nhìn vào mắt cô, nói nghiêm túc và chân thành: “Nếu như em muốn ở bên tôi thì chắc hẳn phải biết tôi muốn một cuộc sống như thế nào.”
 
Liễu Na cảm thấy Lương Cảnh những lúc thế này thật sự rất dễ thương. Anh chân thành và nghiêm túc đưa ra yêu cầu với cô, đó là vì anh cũng có suy nghĩ muốn sống suốt đời bên cô.
 
Trước đây, lúc vừa mới tới đây, lúc nào Liễu Na cũng có suy nghĩ sống ngày nào biết ngày đó, nghĩ rằng nếu có thể được thừa kế gia sản, kiếm được nhiều tiền là thấy vui vẻ, sau đó cô dần dần tiếp xúc với Lương Cảnh, trong lòng cô dần nảy sinh khát vọng, cô nghĩ khát vọng này chỉ là đơn phương của mình cô, nhưng không ngờ là Lương Cảnh cũng có suy nghĩ giống cô, hơn nữa Lương Cảnh đã bắt đầu dần dần thay đổi vì cô. Anh không nói gì, thậm chí không hề hứa hẹn nhưng Liễu Na biết chắc trong lòng anh cũng có khát vọng giống mình, cũng yêu thương đối phương tương đương nhau.
 
Cô bước tới trước mặt anh, nhón chân lên, vòng tay ôm eo anh, ngửa mặt lên nhìn anh: “Được thôi, tôi hứa, sau này sẽ cố gắng nghe lời anh, anh nói gì tôi sẽ nghe theo như vậy.”
 
“Ai tin nổi em?” tổng giám đốc Lương uy vũ oai phong muốn gạt bàn tay quấn lấy người anh ra nhưng còn bị cô ôm chặt hơn, anh không đẩy ra nữa, để mặc cho cô ôm anh, khơi gợi sự hưng phấn của anh.
 
Anh bất đắc dĩ nhìn phản ứng của bản thân, Liễu Na thì hay rồi, bàn tay nhỏ không ngừng đùa nghịch, một giây sau đã định đùa với lửa, anh trở người đẩy cô xuống giường, bàn tay lớn áp lên từng tấc da thịt của cô, thấp giọng cảnh cáo bên tai cô: “Tôi chơi chết em!”
 
“Ừm ừm, có bao không?” Liễu Na ôm cổ anh, cả tay lẫn chân đều cọ cọ không chịu ngoan ngoãn.
 
Lương Cảnh vuốt tóc vương bên mai cô, ánh mắt nhìn cô đầy sâu lắng: “Em không muốn có con với tôi à?”
 
Liễu Na nghẹn lời, đương nhiên không muốn rồi, giờ cô mới mấy tuổi chứ? Thời gian tốt đẹp một đi không trở lại, sinh con sớm như vậy, còn chưa thấy được mấy phần của thế giới cơ mà?
 
Thế nhưng tâm tư của tổng giám đốc Lương quá nhạy cảm, cô sợ mình mà nói thật thì anh sẽ không vui.
 
Vậy nên cô nghĩ một cái cớ nói cho qua chuyện: “Chẳng lẽ anh muốn có con rồi à? Chúng ta còn trẻ như vậy, căn bản không có khả năng chăm sóc cho một đứa trẻ.” Liễu Na chọc chọc mặt anh, cười: “Chính anh vẫn còn là trẻ con, tôi dỗ anh có khi còn không kịp, thời gian đâu dỗ thêm một đứa trẻ nữa.”
 
Tổng giám đốc Lương nghe vậy không vui, buông người cô ra, lật người xuống giường: “Tôi cần em dỗ dành à?”
 
“Ừm!” Liễu Na lên tiếng, “Tôi yêu anh nên mới dỗ dành anh. Người khác còn lâu tôi mới dỗ. Nói đi cũng phải nói lại, anh còn chưa nói yêu tôi bao giờ.”
 
“Không nói.” Lương Cảnh ra đứng bên cửa sổ, dáng anh thẳng tắp, ánh mắt nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ không giấu nổi ý cười, khóe môi cong cong không ép xuống được.
 
Anh nói với bản thân, anh nên tin cô mới phải, mặc dù rất nhiều hành vi của cô có vẻ cực kỳ quái lạ, nhưng trái tim của con người với con người rất kỳ diệu, lúc cô dựa vào anh, anh có thể cảm nhận rõ tình cảm của cô, dù cho cả thế giới đều bảo anh không nên tin cô nhưng anh vẫn tin vào cảm nhận chân thực của bản thân.
 
Hôm sau, trên mạng xuất hiện chủ đề nóng có liên quan tới Lương Cảnh GG.
 
“Lương Cảnh GG lập Weibo, theo dõi Liễu Na đầu tiên, hai người có tương tác, tối hôm qua Lương Cảnh GG like Weibo cửa hàng bán quần áo của Liễu Na!”
 
Bên dưới là một loạt bình luận top của cư dân mạng:
 
“Liễu Na mở cửa hàng bán quần áo à? Xin link!”
 
“Đáng yêu quá, Lương Cảnh GG có tiền như vậy, bạn gái vẫn cố gắng lập nghiệp.”
 
“Chó độc thân bị dính chưởng trừ mười nghìn điểm sát thương. Ủng hộ cửa hàng trên mạng của bạn gái một chút, thời nay lập nghiệp chẳng dễ gì.”
 
Lương Cảnh lập Weibo, ngay trong ngày đã được Weibo thêm chứng nhận V, chỉ một ngày đã có mấy trăm nghìn người hâm mộ, ngoài bấm like cho Liễu Na, anh còn đích thân share lại cửa hàng trên mạng của Liễu Na, xem như là ủng hộ to lớn nhất của anh dành cho sự nghiệp của Liễu Na.
 
Liễu Na không ngờ Lương Cảnh lại nể mặt cô như vậy, vui vẻ suốt cả buổi chiều, ngay cả Lydia cũng cảm nhận được niềm vui của cô, cười hì hì nói đểu sếp đang muốn ngược đãi chết chó độc thân.
 
Tận dụng sự chú ý Lương Cảnh mang lại, lượng tiêu thụ của cửa hàng bán quần áo online liên tục tăng lên, đến ngày thứ ba, toàn bộ hàng hóa trang phục trước đó của cửa hàng hầu như đều đã bán sạch.
 
Sau đợt này, Liễu Na đã hiểu ra, ở thế giới này, muốn làm giàu nhờ bán hàng trên mạng thì nhất định không được sốt ruột, phải bước từng bước, xây dựng nền móng thật vững chắc, đôi khi phải nếm trải nhiều thất bại là vì vẫn chưa tới thời cơ, cô phải kiên nhẫn chờ đợi cơ hội chân chính đến.
 
Buổi tối, Liễu Na vui phơi phới như cây cối vào xuân lái xe về nhà họ Liễu.
 
Mấy ngày nay, vì lộ ra chuyện Liễu Liên Nhi ngoại tình nên cả nhà họ Liễu luôn chìm trong bầu không khí u ám nặng nề.
 
Ban ngày Liễu Na luôn ở phòng làm việc, đến khuya mới về nhà, lúc này lão thái thái đã nghỉ ngơi, Hàn Tú Lan ở trong phòng dưỡng thai, Liễu Liên Nhi trốn tránh ở bên ngoài đến giờ vẫn chưa dám về nhà, còn Liễu Quốc Chí thì không rõ đang bận chuyện gì, thường xuyên bận tới nửa đêm, hai, ba giờ sáng mới về nhà.
 
Cơ hội cả nhà gặp nhau nói chuyện gần như bằng không.
 
Tối hôm đó, Liễu Na đậu xe trong nhà để xe xong, vừa bước vào cửa đã cảm thấy bầu không khí khác hẳn ngày thường.
 
Bọn người hầu đang bận rộn, thấy Liễu Na trở về, một người hầu cung kính chào rồi nói: “Tiểu thư trở về rồi ạ, lão thái thái và mọi người đang đợi cơm tiểu thư đấy ạ.”
 
Liễu Na cau mày gật đầu, đi về phía phòng ăn.
 
Từ khoảng cách xa, cô đã nhìn thấy cả nhà đang ngồi đông đủ quanh bàn ăn, lão thái thái ngồi ở vị trí chính giữa, Liễu Quốc Chí hiếm lắm mới thấy trở về, Hàn Tú Lan không dưỡng thai nữa, ngay cả Liễu Liên Nhi vắng mặt nhiều ngày cũng trừng cặp mặt đẹp nhìn Liễu Na đầy hằn học.
 
Liễu Na liếc nhìn Liễu Liên Nhi, thấy sắc mặt cô ta không tồi, xem ra video nóng bỏng trong rừng cây, vụ việc mặc đồ ướt quyến rũ ngoại tình hiện tại không ảnh hưởng quá nhiều tới cô ta.
 
Cô nhếch môi một cái, đang định cười chào hỏi mọi người thì nghe bên tai có tiếng Liễu Liên Nhi to tiếng nức nở, đau buồn và phẫn nộ lên án cô với lão thái thái.
 
“Bà, là Liễu Na! Là Liễu Na cố ý muốn hãm hại cháu! Chị ấy liên tục thuê thợ săn ảnh bám đuôi cháu! Mục đích là để làm nhà họ Liễu chúng ta xấu hổ! Chị ấy là đứa con gái xấu xa! Anh Tử Phong đã bắt được tên thợ săn ảnh đó, chính miệng tên đó đã thừa nhận là do Liễu Na cố ý chỉ điểm!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui