Liễu Na lên mạng tìm tất cả các loại tư thế tình thú thú vị với ghế dựa, lúc tan tầm, cô định tiện đường ghé qua mua một cái pizza trước, sau đó vừa ăn pizza trong khách sạn vừa đợi Lương Cảnh hạ cánh.
Nhưng đi được nửa đường, cô nhận được cuộc điện thoại do số lạ gọi đến.
Đối phương tự xưng là mẹ của Lương Cảnh, vừa từ nước ngoài trở về, muốn gặp trực tiếp cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Na khá bất ngờ, mẹ chồng tương lai hẹn gặp mặt trực tiếp với cô, trong ấn tượng, nguyên chủ và mẹ chồng tương lai hầu như không có điểm giao thoa nào, ngoại trừ trong tiệc đính hôn, mẹ tương lai nắm tay nói nhỏ vào tai cô ra thì cô không còn ấn tượng gì với bà nữa.
Mẹ chồng tương lai đã nói muốn gặp mặt, Liễu Na cũng không tiện từ chối, cô quay xe lại, đi đến quán trà đen do mẹ chồng tương lai chỉ định.
Có người đang hát Kinh kịch trong quán trà đen, cô vừa bước vào đã nhìn thấy đèn lồng màu đỏ, ghế gỗ chạm trổ, nhân viên phục vụ mặc sườn xám mỉm cười dẫn cô lên gian phòng trên lầu hai.
Mẹ chồng tương lai La Nhã Lam ngồi đó, khí chất của bà ta rất tốt, mặc một chiếc áo khoác thêu tinh xảo, mái tóc xoăn dài đến bả vai. Bà ta ngồi đó với nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng, từ đường nét trên gương mặt có thể thấy được gương mặt tuyệt đẹp của bà ta khi còn trẻ, khí chất cả người lạnh lùng cao quý, giống hệt Lương Cảnh, không hổ là mẹ con.
Liễu Na đang định tiến lên chào hỏi, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bên cạnh La Nhã Lam là người quen, không phải là La Thi Vũ đó sao?
Cô nghĩ, mẹ chồng tương lai dẫn theo La Thi Vũ đến chỗ hẹn, có phải là định xả giận vì chuyện lần trước La Thi Vũ bị đánh không?
Trong lòng Liễu Na lập tức có đắn đo, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, khóe miệng mang theo ý cười, bước đến vị trí phòng của La Nhã Lam, niềm nở hô: "Mẹ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cách gọi "mẹ" này không phải do Liễu Na tự mình đa tình, mà là lần trước khi gặp mặt La Nhã Lam đã mở miệng yêu cầu. Lúc đầu nguyên chủ gọi bà ta là "bác gái", trước mặt Lương Cảnh, La Nhã Lam đã yêu cầy nguyên chủ rằng: "Các con đã đính hôn rồi, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, tại sao còn gọi mẹ là bác gái? Con nên gọi là mẹ như Lương Cảnh ấy."
Lúc ấy nguyên chủ lập tức đổi xưng hô, trong lòng còn cảm thấy hơi vui vẻ vì cảm thấy mình dường như được tôn trọng, ít nhất là được người nhà Lương Cảnh tôn trọng.
Nhưng hôm nay, khi Liễu Na gọi La Nhã Lam là "mẹ", La Nhã Lam dường như trả lời không quá vui vẻ, bà ta gật đầu với một nụ cười nhẹ, và nói một cách lịch sự và xa cách: "Đến rồi? Đợi con lâu quá đấy."
Liễu Na khom người ngồi vào ghế, mím môi cười giải thích, "Trên đường tan làm nên hơi bị tắc đường."
"Bây giờ con vẫn còn đi làm?" La Nhã Lam nhận chén trà La Thi Vũ đưa tới, nhấp một ngụm, đôi mắt nhìn Liễu Na.
Liễu Na cười trả lời: "Đúng vậy, con tự mình mở một cửa hàng trực tuyến."
"Lương Cảnh biết không?" La Nhã Lam có vẻ không vui lắm.
"Anh ấy biết." Giọng nói của Liễu Na bình tĩnh: "Là anh ấy giúp con mở cửa hàng trực tuyến."
"Vậy à?" La Nhã Lam lấy khăn giấy lau khóe miệng: "Thật ra, con dâu nhà họ Lương chúng tôi cũng không cần lộ mặt bên ngoài quá nhiều, con chỉ cần làm tốt vai trò của mình là được."
Liễu Na mỉm cười, cô liếc nhìn La Thi Vũ vẫn luôn im lặng, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, đó là thời đại trước, thời đại này khác thời đại trước rồi, dù là nam hay nữ đều phải có bản lĩnh, đó là kỹ năng kiếm sống, hơn nữa nó cũng không hề cản trở việc con thực hiện vai trò của mình."
Nghe vậy, trong mắt La Nhã Lam hiện lên vẻ khinh thường, nhưng từ đầu đến cuối trên môi bà ta vẫn thường trực nụ cười khéo léo: "Hôm nay gọi con ra ngoài là để chính thức giới thiệu Thi Vũ với con. Mẹ nghe Thi Vũ nói rằng con và con bé có chút hiểu lầm? Đứa bé Thi Vũ này là con gái được anh trai mẹ nhận nuôi trước đây, từ khi còn nhỏ đã vô cùng thân thiết với mẹ, từ khi còn nhỏ đã do mẹ tự tay tay nuôi lớn. Đứa trẻ này từ nhỏ đã rất ngoan và và biết điều, nếu có điều gì khiến con không hài lòng thì hẳn đó không phải là ý định ban đầu của nó. Mẹ mong sau này con và Thi Vũ có thể hòa thuận với nhau."
"Hòa thuận với nhau?" Liễu Na thắc mắc nhìn La Nhã Lam: "Mẹ, hòa thuận mà mẹ nói là có ý gì?"
"Là sống chung với nhau như chị em." La Nhã Lam mím môi nói: "Từ nhỏ Thi Vũ đã thích Lương Cảnh, người làm mẹ như mẹ luôn muốn tác thành cho bọn chúng, nhưng cha Lương Cảnh không đồng ý..." Thở dài, La Nhã Lam nói tiếp: "Hiện giờ chuyện đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt ở ngoài rất nhiều, là một người vợ, con phải học được cách khoan dung. Thay vì để Lương Cảnh sau này ra ngoài gặp gỡ những người phụ nữ không đứng đắn, tốt hơn hết hãy để Thi Vũ ở bên cạnh nó, như vậy con cũng vui vẻ thoải mái. Biết gốc biết rễ của Thi Vũ, con không cần đề phòng con bé, mẹ hứa rằng trước khi mẹ chết, con vĩnh viễn là vợ cả."
Ôi mẹ ơi, Liễu Na cảm thấy muốn cười đến vỡ bụng, mẹ chồng tương lai này có phải là người thiểu năng trí tuệ không, lại còn muốn đưa một người phụ nữ đến chia sẽ đàn ông với cô? Không thể nhịn được!
"Ý của mẹ là muốn Lương Cảnh sướng trong niềm vui đầu ấp tay gối, cưới người vợ cả là con đây, còn nuôi người vợ bé là La Thi Vũ sao?" Giọng nói của Liễu Na lạnh nhạt: "Mẹ, mẹ an bài tốt như vậy, mẹ đã hỏi ý kiến Lương Cảnh chưa? Mẹ cảm thấy với một người ngay thẳng như Lương Cảnh, anh ấy sẽ đồng ý với sự sắp xếp của mẹ sao?"
La Nhã Lam một lần nữa mở miệng phá vỡ tam quan (1) của Liễu Na:
"Ngoài miệng đàn ông đều nói không cần, khi một người phụ nữ tự dâng đến miệng, chín trên mười người không thể từ chối." La Nhã Lam nói: "Mẹ đang giúp con đấy, Lương Cảnh đến tìm Thi Vũ, ít nhất thì con vẫn còn chỗ đứng trong nhà, nếu Lương Cảnh tìm một người phụ nữ ở ngoài về, mẹ sợ con không đối phó nổi."
"Ồ, thế á?" Liễu Na không biết nên cười hay nên khóc: "Vậy thì con xin cảm ơn ý tốt của mẹ trước. Những chuyện này, con xin nói thẳng với mẹ thế này, con sẽ không bao giờ đồng ý để La Thi Vũ tiếp cận Lương Cảnh, đừng nói là cùng làm vợ, nếu như Lương Cảnh dám ngoại tình, con sẽ lập tức ly hôn với anh ấy. Mẹ muốn con đón nhận La Thi Vũ, đó là chuyện cả đời này không bao giờ có, sao mẹ không đến gặp con trai mình trước đi."
"Nực cười!" La Nhã Lam đang uống trà nóng thì bị Liễu Na làm sặc, bà ta nghẹn một ngụm trà nóng trong cổ họng, suýt nữa thì nghẹn chết, sau khi ho dữ dội thì nhìn Liễu Na: "Tôi tốt bụng tìm bậc thang cho cô, cô đừng có mà không biết xấu hổ, đừng tưởng rằng cô có thể gả cho Lương Cảnh là cô có bản lĩnh, nói cho cô biết, đó là phúc phận tổ tiên tích lũy được, cô mới có may mắn gả cho Lương Cảnh!"
Liễu Na thấy có chút nực cười, nhưng cô không thể không nhắc nhở bà ta: "Mẹ, con biết con có thể ở bên Lương Cảnh là phúc khí do tổ tiên tích lũy, nhưng con có may mắn này còn người khác thì chưa chắc đã có đâu, sao mẹ không cảm thấy may mắn này là do đời trước con tích phúc mà có chứ? Dù sao đó đều là phúc phận thuộc về con, con càng không thể để cho những người phụ nữ không có phúc của tổ tiên đến cướp đàn ông của con, nếu không lúc xuống dưới địa ngục, con biết giải thích với tổ tiên thế nào đây?"
La Thi Vũ tức đến giậm chân: "Liễu Na, cô đúng là đồ không biết xấu hổ, cầm lông gà làm mũi tên, cô cho rằng anh Lương Cảnh thật lòng thích cô sao?"
"Anh ấy có thích tôi hay không thì cô phải đến hỏi anh ấy." Liễu Na hoàn toàn không để tâm đến La Thi Vũ, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn cô ta lấy một lần, cuối cùng cười nhẹ kết luận: "Chuyện hôm nay nói đến đây thôi, mẹ, lập trường của con ở đó, con không đồng ý. Nếu mẹ cảm thấy mình có thể thuyết phục nổi con trai mình hưởng niềm hạnh phúc đầu ấp tay gối, người có thể đến thử nói chuyện với anh ấy. Chào mẹ."
Nói xong, cô đứng dậy, ưu nhã phóng khoáng, khi cô lái xe đi khỏi chỗ này, cô thở hắt ra, thở thật mạnh, thầm nghĩ đêm nay gặp Lương Cảnh thì nhất định phải xả ra mới được.
Cô cũng muốn xem thử, người đàn ông cô nhìn trúng có tam quan bất chính đến mức muốn hưởng thụ niềm vui đầu ấp tay gối không.
Nhưng trực giác mách bảo cô, Lương Cảnh là quý ông đàng hoàng, nếu Lương Cảnh thực sự là loại đàn ông có thể tùy tiện đi với bất kỳ người phụ nữ nào, vậy thì anh đã có rất nhiều cơ hội ra tay với cô, nhưng anh không làm thế, anh từ chối cô hết lần này đến lần khác, không phải anh không muốn cô, có thể là vì vẫn còn lý do khác.
...
Liễu Na lái xe đến khách sạn tình thú, nhận thấy đây là kiểu khách sạn tự phục vụ, với đơn lịch hẹn trên mạng, khách hàng có thể tự lấy chìa khóa và mua hàng hóa mà họ cần, đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối của khách hàng.
Liễu Na lấy chìa khóa, không mua bao cao su. Bởi vì khi cô định gọi đồ tự phục vụ thì nghe thấy tiếng người đi ở đầu bên kia thang máy, mặc dù cô rất muốn đến trải nghiệm tại khách sạn tình thú, nhưng dù gì cô vẫn là phụ nữ, nếu gặp người khác, dù có là người lạ, cô cũng sẽ có chút ngượng ngùng.
Vì vậy Liễu Na cầm chìa khóa, cúi đầu, nhanh chân rảo bước lên lầu, thanh máy cũng không dám đi.
Cô bước đến căn phòng tình thú mình đã đặt, cúi đầu gửi địa điểm cùng số phòng cho Lương Cảnh rồi đẩy cửa bước vào. Vừa ngẩng đầu lên cô đã nhìn thấy chiếc giường hình tròn ở chính giữa thu hút sự chú ý, chiếc giường hình tròn có màu hồng phấn, vừa ngồi xuống chiếc giường đã nảy lên.
Nghĩ đến việc làm một số hoạt động trên đó chắc chắn sẽ rất thích thú.
Phong cách của căn phòng này nói là phòng có gương, nhưng thực chất chỉ là một góc có thiết kế gương, trước gương đặt một chiếc ghế dựa tình thú, thích hợp để đàn ông phát huy lực đẩy tuyệt vời ở các tư thế khác nhau, đồng thời, cả hai cũng có thể nhìn thấy biểu hiện của nhau, trong gương.
Liễu Na hông khỏi tưởng tượng đến hình ảnh Lương Cảnh cởi áo sơ mi, trên trán lấm tấm mồ hôi, nằm trên người cô, ngón chân duỗi thẳng. Ah! Đỏ mặt!
Liễu Na vỗ nhẹ hai má, khống chế bản thân không được suy nghĩ miên man.
Cô bước đến trước tủ quần áo, thấy bên trong treo vài bộ đồng phục, một bộ y tá, một bộ đồ học sinh, nhiều kiểu dáng khác nhau mà cô chưa từng thấy, tờ hướng dẫn treo bên ngoài cho thấy những bộ trang phục này đều là quần áo mặc một lần, có thể yên tâm sử dụng.
Liễu Na đợi trong phòng đến phát chán nên đã thay bộ đồng phục học sinh, rồi đứng trước gương ngắm nghía, tự ngắm mình rồi cười đến đau bụng, đây là bộ quần áo học sinh hiếm thấy gì đây?
Nhưng nếu đã mặc rồi thì cũng nên chụp một bức để kỷ niệm, sau khi chụp ảnh tự sướng xong cô còn gửi bức ảnh qua WeChat trên điện thoại di động của Lương Cảnh, nhân tiện hỏi anh: "Anh còn chưa đến sao, người ta nhớ anh quá QAQ, bộ quần áo này gợi cảm không?"
Gửi xong, ngay cả chính cô cũng không nhịn được tự mỉa mai mình: Mẹ nó, cứ như là đồ ngốc, đợi đến khi Lương Cảnh xuống máy bay, nhìn thấy bức ảnh đó, có cười đến chết luôn không?
Cô do dự có nên thu hồi hay không, nhưng sự do dự của cô rõ ràng là đã quá hạn, tin nhắn đó không thể thu hồi được nữa.
Đang lăn lộn trên giường đầy chán nản, ngoài phòng có người gõ cửa.
Liễu Na đột ngột từ trên giường ngồi dậy, phản ứng đầu tiên là Lương Cảnh đã đến, người đàn ông im lìm này, sau khi xuống máy bay cũng không trả lời tin nhắn, lại còn âm thầm đến đây. Cô nhanh chóng chỉnh sửa lại đầu tóc, kéo quần áo bị co lại lên. Sau khi sửa sang lại bản thân mới hít sâu một hơi, bước ra cửa mở cửa cho những người bên ngoài.
Cô vừa mở cửa, một luồng gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, trên người cô vẫn mặc bộ đồng phục học sinh ngắn cũn cỡn đó, cô co người theo bản năng, khi ngước nhìn ra ngoài của. Cô ngạc nhiên đến muốn rụng cằm, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người người đang đứng ngoài cửa.
"Thật trùng hợp, cô cũng ở đây à?" Giọng điệu của người đàn ông ngoài cửa trong trẻo nhẹ nhàng, đầu tiên là nhìn lướt qua quần áo trên người Liễu Na, rồi sau đó đến hai chân cô, ho nhẹ một tiếng: "Liễu tiểu thư, rất xin lỗi, hình như tôi đến không đúng lúc?"
Note:
Tam quan là một từ gốc Hán (Hán tự: 三观) thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.