Liễu Na hừ một tiếng, vùi bản thân vào trong chăn, ngoài lạnh trong nóng (1) lên tiếng: “Hứ, anh bảo tôi trả lời thì tôi sẽ trả lời sao? Anh cho rằng anh là cái gì? Đồ ngốc nhàm chán.”
Liễu Na không sợ làm Lương Cảnh mất lòng chút nào, ở cuộc sống trước đây của mình, cô đã nói chuyện với giọng điệu như vậy. Cô cũng coi như đã trải qua sóng to gió lớn, đã từng thấy cảnh đời, trải qua quá trình khởi nghiệp từ không đến có, nhiều năm trước đã quen ăn nói khép nép rồi, sau này thành công, bên cạnh gần như không có mấy người dám cãi lại lời cô. Dựa vào cái gì mà sau khi xuyên vào cô phải nhỏ giọng mềm mại với đồ ngốc này chứ? Cho dù anh là một tên ngốc rất alpha, vóc dáng hoàn toàn phù hợp với gu của cô, thế nhưng điều này cũng không thể khiến cô thay đổi bản thân.
Cô kéo dài giọng đến mức không thể kéo được nữa: “Có giỏi thì anh tự đi điều tra đến cùng tôi muốn làm gì đi.” Nói xong, cô còn đúng lúc ném cho anh hai chữ: “Ha hả!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Cảnh đứng dậy sửa sang lại áo sơ mi một chút, nhanh nhẹn cài lại cúc áo vest, tiến đến trước mặt cô, ánh mắt sắc bén: “Cho em mười giây suy nghĩ, không nói thì tôi sẽ ra ngoài gọi bác sĩ, bảo bọn họ nhanh chóng đến khám cho em, tại sao một người sống thực vật như em lại có thể tự cởi quần của mình xuống.”
“Đậu má. Mẹ nhà anh, dọa dẫm con gái, anh tính là đàn ông anh hùng gì chứ.” Liễu Na gào thét ở sau lưng anh.
Lúc này, anh xoay lưng về phía cô thấp giọng cười giễu cợt, đã bước ra ngoài cửa.
“Khoan đã! Anh quay lại!” Liễu Na chịu thua: “Tôi nói là được mà!”
Tranh thủ trong nháy mắt Lương Cảnh xoay lưng lại, Liễu Na nhanh chóng kéo quần lên, nhảy ra khỏi chăn, đi chân trần nhanh chóng chạy đến trước mặt anh. Cô lôi kéo cánh tay rắn chắc của anh, xuôi theo cổ tay anh, tìm được bàn tay, rồi túm lấy kẽ tay anh, suôn sẻ thành công lôi anh trở lại trong phòng bệnh.
Lương Cảnh cúi đầu nhìn thoáng qua đầu ngón chân trần giẫm trên sàn của cô, mỗi một ngón đều trắng hồng mịn màng. Hôm qua, lúc anh lau chân cho cô, chỉ nghĩ rằng tại sao đầu ngón chân của con gái lại nhỏ nhắn trắng mịn như vậy. Hôm nay nhìn thấy vẫn có cảm giác y hệt, làn da trong lòng bàn tay cô cũng trắng trẻo tinh tế, nói thật cô không thô lỗ cũng rất giống một cô gái, ít nhất lúc nắm tay anh thế này, anh cũng không đến nỗi phản cảm. Vì thế anh cố gắng phối hợp trở về trong phòng bệnh lần nữa rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cô, đợi xem cô tiếp tục diễn kịch.
Liễu Na vắt hết óc mới nghĩ ra cớ: “Thật ra, thật ra tôi thật sự không phải cố tình muốn lừa anh, cũng không phải muốn giả vờ hôn mê, tôi chỉ là mất trí nhớ! Phải! Tôi mất trí nhớ rồi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“À, mất trí nhớ.” Lương Cảnh bình luận một cách ngắn gọn, lạnh lùng cười, đáy mắt lạnh lùng, rõ ràng là không tin: “Tôi không quan tâm em mất trí nhớ hay là mất trinh tiết.” Anh ném mấy tờ giấy trắng viết đầy chữ màu đen: “Tôi không diễn kịch với em nữa, chỗ này có một tờ hợp đồng hủy bỏ hôn ước, ký nó rồi, từ nay về sau đều không liên quan gì nữa, em muốn giả chết hay là giả vờ mất trí nhớ, tôi sẽ không vạch mặt em, ngày nào đó em muốn tự biên tự diễn đến chết thì tôi cũng sẽ không quấy rầy em.”
Liễu Na nhanh chóng nhìn lướt qua văn bản trên hợp đồng, ý chung chung là: sau khi Liễu Na đính hôn và sống thử với Lương Cảnh, phát hiện hai người không thích hợp để đi cùng nhau hết quãng đời còn lại, vì để không phá hoại hạnh phúc của hai bên, cô tự đề nghị hủy bỏ hôn ước.
Liễu Na chỉ liếc nhìn sơ qua, lại nghĩ đến cuốn tiểu thuyết đã đọc, đã xâu chuỗi thông suốt mọi chuyện. Lúc này, Liễu Na và Lương Cảnh mới đính hôn không lâu, ngày Liễu Na gặp tai nạn hôn mê, vừa khéo là ngày Liễu Na muốn đến ở lại nhà Lương Cảnh một thời gian. Nhưng bởi vì gặp phải sự cố, sau đó Liễu Na hôn mê, cuối cùng cuộc hôn nhân này cũng sẽ không giải quyết được gì.
Trong tiểu thuyết cũng có miêu tả, mặc dù Liễu Na đã xảy ra chuyện, thế nhưng Lương Cảnh cũng coi như làm hết trách nhiệm của một người chồng. Trong lúc Liễu Na hôn mê, anh đã mời bác sĩ giỏi nhất cho cô, đưa cô ra nước ngoài chạy chữa, nhưng mà cuối cùng Liễu Na vẫn không tỉnh lại được. Sau nhiều năm cô hôn mê, Lương Cảnh mới lần nữa có bạn đời.
Có điều bây giờ Liễu Na xuyên vào đây, cốt truyện đã đi theo hướng hoàn toàn khác.
Chuyện thứ nhất Lương Cảnh làm sau khi cô tỉnh lại từ cơn hôn mê lại là ép cô ký hợp đồng hủy bỏ hôn ước! Càng quá đáng hơn chính là anh đổi trắng thay đen, vậy mà nói là bản thân cô chủ động muốn hủy bỏ hôn ước.
A! Tuy rằng Liễu Na vẫn chưa đến mức căm ghét việc gả cho đồ ngốc này, thế nhưng chuyện khiến cô tức giận nhất là người ta đổi trắng thay đen, muốn cô cõng cái nồi này (2)? Không có cửa đâu! Trừ khi cho cô mười tỷ!
Cô nhẹ nhàng ném hợp đồng lên không, cũng khinh thường lên tiếng: “Ồ, Lương tiên sinh, đây là ngài muốn để tôi chuẩn bị tay trắng ra đi (3) sao?”
“Không.” Giọng nói của Lương Cảnh thờ ơ, rõ ràng không để sự kiêu căng của cô vào mắt: “Tôi cho em cơ hội theo đuổi hạnh phúc của bản thân em. Hai chúng ta không cùng chí hướng thì khó mà ở cùng nhau.”
Liễu Na ngắm móng tay của mình, thầm nghĩ phải tìm dịp nào đi sơn sửa móng tay, xuyên sách cũng phải xinh đẹp mới được. Cô học theo giọng điệu của anh, hờ hững lên tiếng:
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Năm trăm vạn.” Lương Cảnh cởi một nút áo vest, ngồi lại xuống ghế, rất có dáng vẻ đàm phán với cô.
Ánh mắt Liễu Na bình tĩnh liếc nhìn anh, không phải là thương lượng sao? Ai chả biết: “Năm trăm vạn? Đây là giá cả để tống cổ lợn cảnh của anh à?” Cô đây là đang khiêu khích chuyện lần trước anh nói muốn hỏa táng cô: “Không bằng tôi tặng cho anh mấy con, miễn phí đó, nướng đồ ngốc ăn ngon hơn nhiều so với nướng lợn sữa.”
Khóe miệng Lương Cảnh nhếch lên, hơi hơi mỉm cười, cũng không nói nhiều, giọng điệu sắc bén: “Một ngàn vạn.”
Trong lòng Liễu Na muốn cười, anh muốn lấy một ngàn vạn để hủy bỏ cuộc hôn nhân trị giá mười tỷ này sao? Theo như miêu tả trong tiểu thuyết, sản nghiệp nhà Lương Cảnh to lớn, đương nhiên nhà họ Liễu cũng không kém, hai nhà thông gia, lợi ích lớn nhất là hợp tác cùng có lợi, có thể nói, một khi Liễu Na gả đến nhà họ Lương, chỉ riêng của hồi môn mà cha mẹ nhà họ Lương cho cô ít nhất cũng được một tỷ, đây còn chưa tính đến của hồi môn mà nhà họ Liễu cho.
Liễu Na là một người lập nghiệp, cũng là một người làm ăn, năng lực giỏi nhất là tính tiền. Trong nháy mắt Lương Cảnh lên tiếng, cô đã tính toán xong một khoản nợ ngắn, cho dù khoản nợ này tính toán ngang dọc như thế nào, đều là lợi ích tối đa hóa mà cô gả đến nhà họ Lương mới có thể nhận được.
Bản thân anh ngu ngốc thì thôi, anh cho rằng tất cả thế giới đều là đồ ngốc sao?
Nhưng mà đối phương thẳng thắn chính trực, cô cũng không định chơi chiến thuật vòng vèo đối với anh, đơn giản rõ ràng lên tiếng:
“Mười tỷ.” Môi mỏng của Liễu Na khẽ hé.
Lương Cảnh nhìn thoáng qua cô, dán mắt vào trong đôi mắt cô, dần dần suy nghĩ sâu xa, anh cười nhẹ: “Ngược lại em còn rất tham lam. Từng nhìn thấy mười tỷ chưa? Tiêu có hết không?”
Tất nhiên là không tiêu hết, nhưng điều này cũng không cản trở cô làm như vậy. Có đôi khi quan hệ giữa nam nữ chỉ là chơi một ván cờ, cô đã nhìn ra được, Lương Cảnh không có chút tình cảm nào đối với nguyên chủ này, cho nên mới vội vàng dùng tiền đuổi đi như thế này. Nếu cô đã ở trong thân thể của nguyên chủ, cũng phải đòi lại công bằng (4) cho nguyên chủ, không thể bị người khác xem thường. Nếu bây giờ cô cầm một ngàn vạn ảo não rời đi, quả thật có thể đối lấy nửa đời an ổn, nhưng cô buôn bán lỗ vốn như vậy thì sẽ không vượt qua cửa ải chỉ mưu cầu lợi ích của người làm ăn như bản thân.
Hôn nhân không có tình yêu có phương pháp thực hiện không có tình cảm, trên đời này, vợ chồng bằng mặt không bằng lòng rất nhiều, vì tiền, cô vẫn có thể chịu đựng được. Nếu không thành công, tiểu thịt tươi (5) trên thế giới này nhiều không đếm xuể, có khả năng người phù hợp nhất với mình còn đang học tiểu học, gây khó dễ ai cũng không thể làm khó dễ tiền và tiểu thịt tươi được.
“Tôi tiêu hết hay không cũng không phiền anh lo lắng, Lương tiên sinh.” Liễu Na khách sáo nói lời xa cách.
Lương Cảnh híp mắt nhìn cô, trong nháy mắt đã cảm thấy được cô trở nên hơi xa lạ. Trước kia cô nói chuyện cũng không tự tin tràn đầy sức sống giống như hôm nay, tất nhiên, cô của trước đây cũng không trung thực như vậy, mà lúc nào cũng chẳng màng trắc trở, không hề có chút mưu lược nào. Nhưng hôm nay cô ngoại trừ không màng trắc trở, còn toát ra sự dũng cảm và sức mạnh không biết từ đâu ra. Ban đầu anh cho rằng cô hẳn là sẽ đồng ý đề nghị hủy bỏ hôn ước, dù sao cô sớm đã có người mình thích, cầm một ngàn vạn rời đi, không phải tất cả đều vui vẻ sao? Truyện đã được dịch và đăng hết tại luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Lương Cảnh căng da mặt nói: “Gả cho tôi đối với em không có lợi ích gì.”
“Không sao cả, tôi tán thành việc anh ra ngoài cặp kè, tôi sẽ im như thóc.” Liễu Na phản hồi rất nhanh.
Lương Cảnh mỉm cười khó đoán (6): “Ngại quá, tôi không muốn ra ngoài cặp kè, em gả cho tôi rồi, mỗi ngày tôi sẽ trở về làm em.”
“Được đó.” Cô dửng dưng nhìn anh cười, cười đến vô cùng quyến rũ: “Tôi thấy vóc dáng anh không tệ, tôi cũng không xem như chơi lỗ vốn (7).”
Liễu Na không hề xấu hổ chút nào, muốn thấy cô ngượng ngùng có thể đợi đến kiếp sau.
Lương Cảnh không nhịn được tiến lên trước một bước, liếm liếm răng nanh: “Em còn mặt mũi không?”
“Cần thể diện làm gì chứ? Tôi nói rồi, tôi không quen với cuộc sống ở đây, tôi cần tiền. Mười tỷ không hơn không kém, anh suy nghĩ một chút đi.”
“Một ngàn vạn. Không thể mặc cả.”
Lương Cảnh như đinh đóng cột, anh kéo kéo cà vạt trên sơ mi, ánh mắt lạnh lùng. Anh ghét nhất việc người khác bàn bạc điều kiện với anh mà vẫn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với anh.
Đừng nói anh không thích đàm phán điều kiện với người khác, thật ra Liễu Na cũng rất ghét người ta thương lượng điều kiện với mình, đây là bệnh chung của những kẻ bề trên. Vua gặp vua, vậy ai cũng đừng mong làm ông lớn!
“Vậy thì gặp mặt ở lễ cưới.” Liễu Na cười đùa cợt nhả lên tiếng: “Hứ, xem ai dây dưa hơn ai.” Dù sao bây giờ anh không cho, cuối cùng vì người tình cũ kia của anh, anh vẫn sẽ ngoan ngoãn cho tôi mười tỷ thôi. Đều là hồ ly ngàn năm, anh cũng đừng chơi trò lấp liếm gì với tôi!
Cuộc đàm phán kết thúc với nụ cười thắng lợi của Liễu Na, Lương Cảnh đứng dậy, lúc ra đến ngoài cửa, anh dừng một chút, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, hai gò má tuấn tú, khóe môi nhếch lên độ cong như có như không.
“Liễu Na, tại sao em nhất quyết phải gả cho tôi? Biết rõ mười tỷ là không thể, em như vậy, tôi sẽ cho rằng em thích tôi.”
Liễu Na không hề trả lời, cô lại không giỏi nói dối, cho nên bình thường ngay cả vấn đề mà bản thân cũng không hiểu rõ thì trực tiếp không đáp lại.
Dĩ nhiên cô vẫn chưa đến mức thích đồ ngốc này nhanh như vậy, chỉ là cũng chưa nói đến cực kỳ chán ghét. Cô biết Lương Cảnh không thể bằng lòng cho cô mười tỷ, cho dù anh có một trăm tỷ, anh cũng không thể cho cô mười tỷ, đây là bản tính của người kinh doanh. Đưa cho cô một phần mười tài sản của anh, điều này không thực tế, bây giờ trong tay anh cũng chưa chắc có mười tỷ dòng tiền mặt. Truyện đã được dịch và đăng hết tại luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé. Trừ khi xảy ra chuyện nguy hiểm đến lợi ích tính mạng của bản thân, nếu không cả đời này cô cũng đừng mong lấy được mười tỷ từ trong tay anh.
Cô chỉ cảm thấy, so với việc cặp mẹ con tiện nghi ở nhà họ Liễu kia, có lẽ Lương Cảnh đáng để dựa dẫm hơn. Cho dù hiện giờ cô không có gì cả, nhưng nếu cô gả cho anh theo hôn ước, coi như là người có gia đình, ít nhất còn có nơi che mưa tránh gió, sau này chó chó mèo mèo gì đó muốn đánh mặt cô cũng phải kiêng nể mặt mũi của Lương Cảnh một chút.
Sống trong thế giới xa lạ này, cô không thể dễ dàng bỏ qua bất cứ một lợi thế nào, nhìn chung lúc này, quân bài trong tay cô ngoại trừ một mình Lương Cảnh cũng không có ưu thế gì, cho nên cô càng không thể nói từ bỏ là từ bỏ được.
Từ nhỏ cô đã học cờ vây, người cha sớm qua đời đã dạy cho cô một trong những kỹ thuật đánh cờ quan trọng nhất trong cờ vây: điểm cốt yếu của kẻ địch tức là điểm quan trọng của mình. Những gì kẻ địch quan tâm, tranh giành và muốn kiểm soát là thứ mà mình phải để ý, giành giật và kiểm soát. Một khi để mình kiểm soát được, mình sẽ ở thế chủ động, có thể khống chế người khác. Trái lại, mình sẽ rơi vào thế bị động, bị người khác kiểm soát.
Chủ động tấn công mới là phòng ngự tốt nhất.
Bây giờ Lương Cảnh vội vàng vạch rõ giới hạn với cô như vậy, cô càng không thể để anh thực hiện được. Cô không những không thể để anh thành công, cô còn phải chủ động ra quân mới có thể bảo vệ tốt lãnh thổ của mình.
...
Từ sau lần thất bại đó, đã hai ngày liên tiếp Lương Cảnh không đến thăm Liễu Na.
Thời gian không có đồ ngốc trêu chọc, Liễu Na lại cảm thấy như vậy có chút nhàm chán.
Lúc cô nằm ở trên giường đã ôn lại gần xong nội dung tiểu thuyết, những gì nên nghe trộm được cũng đã nghe gần hết, chỉ cảm thấy tiếp tục giả vờ cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Cô muốn chọn ngày lành tháng tốt để tỉnh lại, khiến mẹ con bạch liên hoa kinh ngạc, chẳng qua để tiện thể tạo ra một chút hoảng sợ cho bọn họ, cô còn cần một cơ hội, cô lặng lẽ chờ đợi thời cơ này đến.
Cuối cùng một ngày nào đó, trong lúc vô tình, Liễu Liên Nhi đã nhắc tới ngày mai lão thái thái muốn tự mình đến thăm cô. Lồng ngực Liễu Na hơi phập phồng, cô biết, cơ hội của cô đã đến rồi.
Tác giả có lời muốn nói: nam chính là người tập luyện Nhu thuật Brazil, nên anh ấy sẽ hơi thô bạo một chút, ngại quá, là ý nói bề ngoài cứng rắn, nhưng mà anh ấy rất thú vị. Vui vẻ là quan điểm chính của cốt truyện
(1) Nguyên văn là “傲娇 – ngạo kiều” hay còn gọi là tsundere: ý chỉ những người có vẻ bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, ương bướng khó gần nhưng thực chất bên trong lại là kiểu người dễ thương, có phần ngại ngùng, xấu hổ
(2) Ngôn ngữ mạng ý chỉ một việc nào đó là lỗi của người khác nhưng lại bắt bạn phải chịu trách nhiệm
(3) Nguyên văn là “净身出户 - Tịnh thân xuất hộ”: chỉ sau khi ly hôn phải đi ra khỏi nhà mà không được mang theo thứ gì cả.
(4) Nguyên văn là “争口气 – Tranh khẩu khí”: ở đây chỉ nữ chính giúp nguyên chủ trả thù
(5) Thuật ngữ dùng trong giới giải trí, dùng để chỉ các idol nam độ tuổi từ 18- 30, trẻ trung, đẹp trai và hơi có phần non nớt
(6) Nguyên văn là “阴晴不定 – Âm tình bất định”: ý chỉ tính tình khó đoán, cảm xúc thay đổi thất thường
(7) Nguyên văn là “白嫖 – Bạch phiêu”: dịch thô là mại dâm trắng, nghĩa là chơi gái mà không trả tiền