Liễu Na không ngờ ngày hôm sau Liễu Liên Nhi lại tìm được phòng làm việc của mình, cô ta đứng quầy tiếp tân, lớn tiếng rêu rao muốn được gặp cô.
Nhân viên tiếp tân ở đó cũng thuộc bộ phận chăm sóc khách hàng cửa cửa hàng trên mạng nên có rất nhiều công việc, thế mà còn phải tốn sức để giải quyết Liễu Liên Nhi, cuối cùng khi đã không thể nghe nổi cái giọng oang oang của cô ta, cô ấy chỉ đành phải vào gọi Liễu Na đang thảo luận về quy tắc chi tiết với Lydia để ra ngoài gặp khách.
Cuối cùng cũng đã được trông thấy Liễu Na, Liễu Liên Nhi lại trở lại về phong thái vênh váo hống hách của Đại tiểu thư năm xưa, trên gương mặt cô ta nở một nụ cười giả dối, giọng nói ngọt ngào đến phát ngấy: “Chị, em cố ý đến tìm chị nè.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao cô biết được địa chỉ phòng làm việc của tôi?”
Mặc dù Liễu Na kinh doanh trên mạng nhưng lại có rất ít người biết được địa chỉ của phòng làm việc này, chỉ có một số ít người thân quen thường hay lui tới mới biết được thôi.
“Em quan tâm chị nên tất nhiên là sẽ có thể tìm được rồi.” Liễu Liên Nhi cười lấy lòng rồi hỏi Liễu Na: “Chị, bây giờ chị có rảnh không? Em muốn xuống lầu uống ly cà phê với chị có được không ạ?”
Liễu Na nói: “Tôi rất bận.”
“Chị làm vậy thì cũng chẳng nể mặt em quá rồi đấy?” Liễu Liên Nhi chu đôi môi đỏ mọng, cô ta làm nũng ngay trước mặt mọi người nhưng lại không hề đáng yêu chút nào: “Chẳng lẽ chị cũng hiểu lầm em giống như người bên ngoài sao? Em là người thế nào, không lẽ trong lòng chị cũng không biết sao?”
Liễu Na nói: “Tôi vẫn luôn biết rõ cô là loại người thế nào, nhưng mà hôm nay cô đến không đúng lúc rồi, tôi thật sự không có thời gian để uống cà phê với cô, tôi bận đến nỗi còn chẳng có thời gian uống nước.” Cũng đã đoán ra dụng ý của cô ta nên cô chỉ nói như thường: “Mẹ của cô cũng đã nói về chuyện của cô rồi, vậy nhưng rất tiếc, tôi không giúp cô được.” Nói xong, Liễu Na đi thẳng vào phòng làm việc.
Liễu Liên Nhi còn chưa kịp nói gì đã bị Liễu Na từ chối nên đương nhiên là vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, cô ta đợi Liễu Na ở ngoài hành lang văn phòng suốt một ngày, không ăn không uống mà cứ chờ đợi, người không biết còn tưởng rằng công ty Liễu Na thiếu nợ tiền lương của cô ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Na cũng không ngờ vì để được gặp mình, Liễu Liên Nhi lại có nghị lực để chờ từ sáng đến tối, cô ta đúng là kiên trì thật đấy, thế thì sao mấy năm qua không dùng cái tính này để đọc nhiều sách chút đi?
Đến chạng vạng tối, nhân viên đã lục tục rời khỏi công ty nhưng Liễu Liên Nhi vẫn tiếp tục ngồi chờ ngoài cửa văn phòng, đúng là một nghị lực cảm động.
Chín giờ tối, lúc Lương Cảnh đến đón Liễu Na, Liễu Na vừa thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì trông thấy Liễu Liên Nhi đang ngồi ngoài hành lang, Liễu Liên Nhi đuổi theo cô rồi xuống dưới lầu từ trong thang máy.
Xe của Lương Cảnh đỗ cách đó không xa, Liễu Na không ngờ Liễu Liên Nhi vẫn tiếp tục đi theo mình nên bèn dừng lại, hỏi cô ta: “Rốt cuộc cô muốn cái gì?”
“Chị, em đã nói là em không muốn gì cả, người ta thường nói thế này, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, bây giờ chị sống tốt như vậy nhưng em gái lại quá chật vật, chẳng lẽ chị nhẫn tâm nhìn em gái tiếp tục sống cuộc sống nghèo khó vất vả sao?” Liễu Liên Nhi giả vờ đáng thương hỏi cô: “Chị không thể giúp em một chút được sao? Chỉ cần cho em một công việc thôi là được rồi ạ.”
“Thật sự xin lỗi, ở đây làm việc mỗi ngày mười giờ, tiền lương mỗi tháng chỉ có mầy ngàn tệ nên không đủ để cô mua một cái quần mới đâu.” Liễu Na nói: “Nói thật lòng nhé, cô sẽ không thể làm được những công việc thế này, tôi cũng sẽ không tuyển một nhân viên không biết kiếm tiền mà chỉ có thể để trưng cho văn phòng. Thật ra thì thay vì tới tìm cô, cô nên trực tiếp đến gặp Kiều Tử Hàng, Kiều Tử Hàng có bản lĩnh hơn tôi, anh ta lại còn từng yêu cô như vậy, nói không chừng anh ta sẽ giúp cô đó.”
Sắc mặt của Liễu Liên Nhi ảm đạm, cô ta cắn môi nói: “Nếu Kiều Tử Hàng chịu giúp em thì sao em còn đến tìm chị làm gì? Cũng bởi vì anh ấy không chịu giúp em…”
Đúng lúc ấy, xe của Lương Cảnh ở phía trước bỗng bóp kèn, Liễu Na nhìn Liễu Liên Nhi: “Xin lỗi, tôi còn có việc.”
Liễu Na vừa đi về phía trước mấy bước, Liễu Liên Nhi bỗng nhiên gọi cô lại từ phía sau.
“Liễu Na, chị không giúp tôi thì cũng được đi nhưng tôi có chuyện muốn hỏi chị, thật ra thì những chuyện ở tiệc sinh nhật của bà nội đều do chị sắp xếp hết từ trước để hãm hại tôi đúng không? Tại sao Tạ Thiên Ninh lại xuất hiện trên giường của tôi, tại sao tôi lại không nhớ gì, tất cả đều là kế hoạch của chị hết đúng không?”
“Chẳng phải đây là kế hoạch của cô và mẹ cô sao?” Liễu Na quay đầu, khẽ cười nhìn cô ta: “Cô sai rồi, toàn bộ kế hoạch đó đều không phải do tôi tính toán, cô nên nghĩ lại thật kỹ, thật ra thì tôi không hề can dự vào kế hoạch của cô, tất cả đều do mấy người sắp xếp.” Nói xong, cô bình thản chui vào trong xe của Lương Cảnh.
Nhìn chiếc Bentley màu đen đang phóng đi nhanh chóng, Liễu Liên Nhi tức tối dậm chân, không sai, tất cả kế hoạch đều do cô ta và mẹ của mình sắp xếp, chẳng qua tất cả mọi thứ đều đã đi sai hướng! Quả nhiên Liễu Na đã biết hết về kế hoạch của bọn họ, cuộc đời cô ta đã bị hủy hoại trong tay cô!
Liễu Liên Nhi siết chặt nắm tay, giận đến mức rơi nước mắt, rốt cuộc cô ta phải làm thế nào thì mới có thể hoàn toàn đánh bại người phụ nữ Liễu Na kia! Nhất định là phải có cách nào đó!
Cùng lúc đó, Lydia hoang mang hoảng hốt chạy xuống từ phòng làm việc trên lầu, cô ấy vừa gọi điện cho Liễu Na vừa lo lắng nói: “Chị Na, xưởng may vừa mới gọi điện bảo rằng họa tiết mà chị muốn không thể làm được, chúng ta phải xóa bỏ tất cả, tôi vừa bảo nhà thiết kế sửa lại bản vẽ một lần nữa rồi, tất cả đều đã được gửi đến mail của cô, tối nay nếu cô thấy không có vấn đề gì thì tôi sẽ gửi cho xưởng may sửa lại nhé!”
Liễu Liên Nhi đứng trong góc nhỏ nghe trộm Lydia gọi điện thoại, trong mắt thoáng qua một tia xảo trá.
Tổng giám đốc Lương bảo rằng hôm nay anh muốn đi ngắm sao, đây đúng là một chuyện hiếm thấy.
Hai người lái xe đến cạnh bờ sông để ngắm sao, ngoài ra còn mua thêm vài lon bia, hai người vừa ngắm nhìn cảnh đêm vừa uống bia, càng uống, tay của Liễu Na càng trở nên không đứng đắn, hết chạm vào áo sơ mi của tổng giám đốc Lương lại chạm vào thắt lưng da của anh, thừa dịp anh không chú ý, cô liền ngồi lên đùi anh rồi ôm anh, cánh tay nhỏ bé quấn quanh cổ anh, dù có làm thế nào cũng không chịu buông ra.
Cô đưa tay xuống để mò tới chỗ khóa kim loại, ‘keng’ một tiếng, khóa được cởi ra, Liễu Na cười nằm trong ngực anh, chỉ chốc lát sau đã nghe được tiếng thở dốc trầm thấp của tổng giám đốc Lương, bàn tay anh đỡ sau gáy cô, kích động ôm cô thật chặt vào trong lòng mình.
Liễu Na chọt chọt gò má anh rồi hỏi: “Có thích tôi phục vụ anh như vậy không?”
Gương mặt tuấn tú của tổng giám đốc Lương căng cứng, anh rũ mắt, lông mi thật dài phủ xuống, bóng tối chồng lên nhau: “Thích thì có đấy nhưng không thích cứ mãi lén lút như vậy.”
“Hì hì.” Liễu Na hôn lên trán anh một cái: “Vậy chúng ta có thể về nhà làm tiếp nha.”
“Liễu Na.” Lương Cảnh nâng mi, giọng nói trầm thấp chậm rãi cất tiếng: “Cha tôi nói muốn gặp em, tối mai em có rảnh không?”
Tất nhiên là Liễu Na rảnh, chẳng qua cha Lương Cảnh bỗng nhiên muốn hẹn gặp mình là có chuyện gì?
“Tại sao cha anh lại bỗng nhiên muốn gặp tôi vậy?” Liễu Na ôm eo anh, bàn tay vẫn còn tinh nghịch trêu chọc: “Phải chăng là muốn chính thức gả anh cho tôi?”
Lương Cảnh khẽ cười một tiếng, anh bắt lấy tay cô rồi đè lại để cô trở về chỗ ngồi, anh tựa lưng vào ghế xe, thở dài một tiếng: “Tối mai đúng lúc là sinh nhật của mẹ tôi, mỗi năm ông ấy đều tổ chức một buổi tiệc vào hôm đó.” Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Năm nay ông ấy bỗng nhiên nói muốn gặp em có lẽ là đang muốn thúc giục chúng ta nhanh chóng kết hôn sinh con đấy.” Anh nhìn Liễu Na: “Em thấy thế nào?”
“Kết hôn thì cũng được thôi.” Liễu Na hơi do dự: “Nhưng nếu sinh con thì… Tôi thấy vẫn còn hơi sớm.”
Lương Cảnh liếc nhìn cô rồi gật đầu một cái như đã hiểu ý, sau đó yên lặng.
Liễu Na biết mặc dù ngoài mặt tổng giám đốc Lương không nói gì nhưng trong lòng anh chắc chắn vẫn có chút không vui, tổng tài ngạo mạn khí phách như vậy lại bị một người phụ nữ từ chối sinh con với anh, dù có rộng lượng hơn nữa thì ai cũng sẽ không vui. Tuy nhiên chuyện này cũng không cản trở Liễu Na tiếp tục chọc cười anh, tổng giám đốc Lương cũng không phải là một người đàn ông thù dai nên anh cũng nhanh chóng bị Liễu Na chọc cho phải cười khẽ suốt cả đường về.
Sau khi quay về nhà họ Liễu, lúc nhìn lên phòng mình từ dưới lầu, Liễu Na loáng thoáng trông thấy một ngọn đèn đang sáng, trong lòng cô cảm thấy rất kỳ lạ nên vội vàng lên lầu ngay thì lại đúng lúc nhìn thấy một bóng người quen thuộc lặng lẽ thoáng qua, lúc trở về phòng của mình, ngọn đèn vốn đang được bật sáng kia cũng đã tắt mất.
Cô đưa tay chạm vào màn hình máy tính, sau khi phát hiện màn hình có chút nóng, cô nhếch môi, sau khi suy ngẫm mấy giây, cô quyết định mở máy tính lên, còn chưa kịp nhập mật khẩu thì vừa quay đầu lại đã trông thấy Hàn Tú Lan đứng sau lưng mình, trong tay còn cầm một ly sữa bò.
Nếu cô nhớ không lầm thì tối hôm qua Hàn Tú Lan còn lớn tiếng gọi cô là con điếm, thế mà thái độ hôm nay lại vô cùng khác thường, tay cầm sữa bò, trên mặt nở nụ cười đầy ý xuân dịu dàng mở miệng: “Liễu Na, sao hôm nay con về muộn vậy? Mẹ đã đợi con suốt cả buổi tối rồi đấy, sữa bò này vừa mới được hâm nóng đây, còn mau uống nhân lúc còn nóng đi.”
Liễu Na nói câu ‘cảm ơn’ nhưng cũng không có ý định nhận lấy ly sữa, Hàn Tú Lan trực tiếp đặt ly sữa lên bàn máy tính của cô rồi cứ đứng mãi sau lưng cô chứ không chịu đi.
Liễu Na liếc nhìn bà bằng ánh mắt kỳ quái: “Mẹ, hôm nay mẹ rất rảnh à?”
“Mẹ lo lắng cho sức khỏe của con nên muốn nhìn con uống hết sữa bò rồi mới đi.” Hàn Tú Lan chân thành nói.
Liễu Na nhìn ly sữa bò rồi lại nhớ đến căn phòng sáng đèn lúc mới về nhà, máy tính có hơi nóng rồi lại thêm cả Liễu Liên Nhi bỗng nhiên xuất hiện vào hôm nay… Sau khi xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, Liễu Na đã lờ mờ đoán ra được gì đó.
Cô thở phào một hơi, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Tú Lan, cô thoải mái mở máy vi tính lên rồi lại nhập mật khẩu máy tính vào.
Sau đó đăng nhập vào hòm thư rồi lại nhận thư mới, sau khi đã đọc xong thư vừa được gửi, cô lại quay đầu hỏi Hàn Tú Lan: “Mẹ vẫn chưa nhìn đủ sao? Con còn muốn nghỉ ngơi nữa.”
Lúc này, khóe miệng của Hàn Tú Lên đã nhếch lên thành một nụ cười nhưng khi đối mặt với Liễu Na, bà ta vẫn cố gắng che giấu nụ cười lại rồi ấp a ấp úng nói: “Được được được, mẹ đi ngay đây, con nhớ phải uống sữa đấy nhé, đó là tấm lòng của mẹ dành cho con đó.”
Liễu Na gật đầu nói ‘cảm ơn’, cảm thấy hơi buồn nôn, sau khi Hàn Tú Lan đã rời đi, cô mới đi đổ sạch ly sữa bò.
Sau khi tắm nước nóng một hồi, Liễu Na lại xem qua toàn bộ những bản thảo thiết kế mà Lydia đã gửi đến cho mình rồi chuyển thẳng đến xưởng may.
Sau đó, cô tạo một thư mục mới trên máy tính rồi đặt tên là ngày tháng hôm nay, sau khi đã chuyển mấy trăm tấm hình của những món đồ thiết kế đã bị hủy bỏ từ lâu vào trong thư mục đó, cô mới lên giường đi ngủ.
Tối hôm sau, Liễu Na thay lễ phục để đến buổi tiệc rồi ở nhà chờ Lương Cảnh đến đón mình, Lương Cảnh vẫn còn đang họp nên bảo Liễu Na mình sẽ đến trễ một chút.
Trong quá trình chờ đợi, Liễu Na bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lydia bảo rằng ở văn phòng đang có một tài liệu khẩn cấp cần chữ ký của cô, vậy nên Liễu Na trực tiếp lái xe đến phòng làm việc rồi gửi tin nhắn Wechat cho Lương Cảnh rằng lát nữa hãy đến đón cô ở phòng làm việc, Lương Cảnh cũng đồng ý.
Lúc xử lý xong tài liệu thì xe của Lương Cảnh cũng đã đến, Liễu Na vội vàng xuống lầu, trên đường đi lại trông thấy người phụ nữ lang thang thường xuyên qua lại ở phòng làm việc kia, gần đây thời tiết đã dần trở nóng nhưng có vẻ người phụ nữ lang thang ấy không hề có quần áo để thay đổi nên vẫn mặc một chiếc áo bông mùa đông thật lớn ở trên người. Vừa thấy như vậy, Liễu Na quyết định ngày mai sẽ mang chút quần áo theo mùa xuống cho bà, hoặc là bây giờ có thể để Lydia mang xuống luôn cũng được.
Trong lúc suy nghĩ, cô lại phát hiện người phụ nữ lang thang kia đang nhìn Lương Cảnh ngồi trên chiếc xe Bentley màu đen bằng ánh mắt chuyên chú, ánh mắt bà ấy nhìn anh khác thường đến mức khiến người ta phải xúc động, giống như cô đã dùng hết sức mạnh và tinh thần trong người để nhìn anh một cách chuyên chú, sâu sắc. Liễu Na cũng không nỡ lên tiếng gọi bà ấy, cô có cảm giác rằng nếu mình quấy rầy bà ấy, bà ấy sẽ bị hoảng sợ mất. Cũng giống như người khổ luyện võ công, nếu bỗng nhiên bị người khác quấy rầy thì chắc chắn sẽ hộc máu bỏ mạng, không thì cũng tẩu hỏa nhập ma.
Nghĩ như vậy, Liễu Na cũng không dám quấy rầy người phụ nữ lang thang kia, chẳng qua khi đã ngồi vào xe của Lương Cảnh rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cô lại phát hiện người phụ nữ lang thang kia đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.