Sau khi tiệc tối kết thúc, cha Lương nói muốn đi hái hoa tặng mẹ Lương, La Nhã Lam đứng dậy đi theo.
Liễu Na hỏi rồi mới biết, hóa ra cha Lương vẫn luôn tự mình trồng đủ loại hoa hồng ở vườn hoa phía sau là bởi vì loài hoa mẹ Lương yêu thích nhất lúc còn sống chính là hoa hồng.
Tối nào ăn tối xong, ông cũng phải đi hái hoa, bó thành một bó rồi đặt trước bài vị của mẹ Lương, tiện thể nói chuyện với mẹ Lương một lúc về tình hình gần đây của Lương Cảnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Cảnh tỏ vẻ: “Người cũng đi rồi, tặng hoa làm gì nữa chứ?”
Liễu Na nghe vậy liền cảm thấy tổng giám đốc Lương này thật chẳng thú vị gì cả, cau mày nói: “Đây là cách cha anh bày tỏ tình yêu với mẹ anh đó. Anh nhìn lại anh đi, từ trước tới nay chưa bao giờ tặng tôi hoa cả, được mỗi một bó hoa baby, mà loài hoa đấy lại đại diện cho tình yêu sẵn sàng trở thành vai phụ nữa chứ, tôi cũng cạn lời với anh luôn đấy.”
Tổng giám đốc Lương cảm thấy bản thân có hơi oan uổng, không phải là cô nói cô thích sao, còn thích màu hồng nhạt nữa, vậy hoa baby màu hồng nhạt không phải là loài hoa phù hợp nhất rồi à?
Lương Cảnh đưa Liễu Na đi thăm phòng của mẹ Lương.
Theo lời kể của Lương Cảnh, Liễu Na biết rằng mẹ Lương lúc còn sống rất giản dị, không thích trang sức quý giá gì, chỉ yêu thích hoa tươi, sau khi sinh Lương Cảnh, mẹ Lương vẫn luôn nhiệt tình làm từ thiện, không biết đã làm bao nhiêu việc tốt, hầu như là tất cả tiền riêng và trang sức mà cha Lương tặng bà, bà đều quyên góp cho “công trình hy vọng”, nhưng cuối cùng lại phải chết thảm. Có lẽ trên thế giới này, người tốt nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Ở phòng của mẹ Lương, bên trong tủ quần áo chỉ có những bộ quần áo bình thường, thứ duy nhất đáng giá chính là một chiếc vòng tay bằng ngọc trong suốt, sáng long lanh.
Lương Cảnh nói: “Đây vốn là vòng đôi, mẹ nói bà ấy đeo một chiếc, một chiếc là để cho con dâu tương lai đeo. Chiếc ở đây là của em, hôm nay em đã tới đây rồi, tiện thể cầm đi đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Na có thể nhận ra rằng chiếc vòng ngọc có giá trị không hề tầm thường, dưới ánh đèn rực rỡ, thậm chí còn có thể thấy rõ hoa văn cực kỳ tinh xảo trên lớp ngọc.
Liễu Na ngượng ngùng cầm lấy chiếc vòng ngọc của mẹ Lương, từ chối cho có lệ: “Cái này quý quá.”
Lương Cảnh không nhịn được mà nắm lấy tay cô, đeo lên cổ tay nhỏ nhắn của cô: “Giả vờ cái gì? Không nhận ra mắt của em đã sáng rực lên rồi à?”
Liễu Na cau mày nghĩ thầm, tổng giám đốc Lương này sao cứ thích vạch trần cô vậy?
Lương Cảnh đeo vòng cho cô xong, hơi nhếch đuôi lông mày, “Cũng khá thích hợp với em đấy.” Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, “Liễu Na, nếu mẹ biết rằng rốt cuộc cũng có người đeo lên chiếc vòng ngọc mà bà để lại, nhất định bà sẽ rất vui.”
Liễu Na nhoẻn miệng cười, ôm lấy eo Lương Cảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên mặt anh. Hai người còn quay về phòng Lương Cảnh ôm hôn một lúc, Lương Cảnh bị Liễu Na quyến rũ tới mức kiềm chế không nổi nữa, cuối cùng phải hút hết một điếu thuốc mới có thể không ấn cô xuống sô pha làm luôn.
Liễu Na cảm thấy lúc Lương Cảnh cứng nhắc rất đáng yêu, chỉ vì không muốn mang áo mưa mà anh tình nguyện để bản thân nghẹn chết, còn các kiểu dẫn đường mờ ám thì thật ra Liễu Na có thể dùng biện pháp lần trước.
Liễu Na cũng học theo chơi xấu anh: “Tay tôi đau.”
“Em còn có miệng mà.” Tổng giám đốc Lương mặt không đỏ tim không nhảy nhắc nhở cô.
Liễu Na che mặt, tỏ vẻ bản thân trong sạch như băng, tuyệt đối không thể dùng miệng.
Cuối cùng, Liễu Na thấy tổng giám đốc Lương nhẫn nhịn thật sự rất khó chịu, chỉ tay không thì không thể thỏa mãn được nhu cầu của anh, bèn cúi người xuống, tự tay cởi ra, cúi đầu há miệng…
Tổng giám đốc Lương nhẫn nhịn thở gấp, bị tình dục làm cho hít thở không thông. Liễu Na nhìn dáng vẻ thỏa mãn của anh, tiếp tục ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc ấy.
Lúc rời đi, Liễu Na đụng phải La Nhã Lam và cha Lương đang đi về từ vườn hoa phía sau.
La Nhã Lam có ánh mắt sắc bén, vừa liếc mắt đã thấy ngay chiếc vòng ngọc màu xanh biếc trên cổ tay Liễu Na, hai tròng mắt trừng lớn đến nỗi sắp rớt ra ngoài.
Nhưng vì ngại có Lương Cảnh ở đây, bà ta cũng ngại nói thêm câu gì.
Bầu không khí giao lưu giữa phụ nữ với nhau rất nhạy cảm, Liễu Na cảm nhận được rõ ràng, La Nhã Lam rất để ý chiếc vòng ngọc trên tay mình.
Xem ra La Nhã Lam không chỉ cướp lấy anh rể lúc chị gái không có mặt mà còn ý đồ chiếm lấy đồ vật của chị gái, vừa thấy đồ vật của chị gái trên tay của Liễu Na đã không che giấu nổi ác ý trên mặt nữa.
Ở phòng khách nhà họ Lương bên kia.
“Cô ơi, cô nhất định phải đòi lại công bằng cho cháu, Liễu Na thật sự rất đáng ghét! Cô ta dám đuổi cháu xuống trước mặt cô, khiến cô bị bẽ mặt!” La Thi Vũ khóc lên khóc xuống, “Cô ta tát vào mặt cháu thì cũng chính là đang tát vào mặt cô đấy. Cô à, dù sao cô cũng là bà chủ của cái nhà này, bây giờ cô ta còn chưa bước vào nhà mà đã dám không kiêng nể gì cô rồi, sau này nếu cô ta thật sự vào nhà, vậy chẳng lẽ đến lúc đó cô sẽ không còn chỗ nào mà sống nữa ư?”
La Nhã Lam vốn đã tức giận, giờ đây lại nghe La Thi Vũ khóc lóc sướt mướt, ngoài mặt thì chữ nào chữ nấy đều là vì suy nghĩ cho bà ta, thật ra cũng chỉ muốn lợi dụng người cô như bà ta để đi vả mặt Liễu Na mà thôi. Người khác có thể không nhìn ra ý đồ của cô gái nhỏ này, nhưng sao La Nhã Lam có thể không nhìn ra?
“Nói lời hay ý đẹp ở trong này ít thôi, tôi hiểu ý đồ của cô rồi, muốn tôi đuổi Liễu Na đi giúp cô chứ gì?” La Nhã Lam cười khẩy, “Thi Vũ, tôi đã nói với tôi bao nhiêu lần rồi, không diễn trò trước mặt tôi đâu, diễn quá đà thì khó coi lắm.”
La Thi Vũ nhếch miệng, vẫn tiếp tục khóc sướt mướt, “Cô à, cháu không có ý này, có phải cô hiểu lầm gì đó rồi không? Cháu và cô từ đầu đến cuối đều đứng cùng một chiến tuyến, trước kia cô vẫn luôn nói vậy với cháu cơ mà? Sao đột nhiên lại thay đổi? Có phải Thi Vũ đã làm gì sai, khiến cô không vui hay không?”
“Trước kia đúng là tôi đã đứng cùng chiến tuyến với cô, nhưng cô cũng biết đấy, đó là trước kia!” La Nhã Lam hừ một tiếng, “Tôi đã cho cô không biết bao nhiêu cơ hội rồi, thậm chí còn nghĩ đủ biện pháp sắp xếp cho cô vào công ty của Lương Cảnh, kết quả thì sao? Kết quả là cô còn không cưa nổi một người đàn ông, đến bây giờ Lương Cảnh vẫn chưa chạm vào cô! Tôi cho cô bao nhiêu tiền, bồi dưỡng cô biết bao năm, vậy mà cô chỉ làm được như thế thôi hả!”
La Thi Vũ thút tha thút thít đáp: “Cô à, cô không biết đâu, tiêu chuẩn của Lương Cảnh cao lắm, cháu đã nghĩ ra không biết bao nhiêu cách để tiếp cận anh ta, nhưng anh ta không cho cháu cơ hội nào cả, cháu biết làm sao cơ chứ?”
“Cho nên bây giờ cô còn chưa cưa được nó mà đã muốn mượn tay tôi đuổi Liễu Na đi?” La Nhã Lam cười thành tiếng, “Cô đừng có ngu ngốc nữa, lúc nãy cô cũng thấy Lương Cảnh thích con nhỏ kia thế nào rồi đấy, thậm chí nó còn đưa vòng ngọc của mẹ nó cho con nhỏ kia. Không phải tôi không muốn giúp cô, mà là tôi không thể giúp cô được!”
La Thi Vũ ngồi trên giường như một quả bóng bị xì hơi, “Cô, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Cô thật sự cứ bỏ qua chuyện này như thế ư? Nếu sau này Liễu Na thật sự vào nhà, cô sẽ càng khó sống đấy. Vốn dĩ cha Lương đã không thích cô lắm rồi, bây giờ còn chia phòng ngủ với cô nữa, cô lại không có con, chỉ có thể dựa vào người thân duy nhất là cháu…”
“Cô câm miệng cho tôi!”
La Nhã Lam tức giận cho La Thi Vũ một cái bạt tai. Đứa nhỏ này vốn là đứa nhỏ mà bà ta nâng niu nuôi lớn, lúc trước Lương Chấn Giang đồng ý cưới bà ta chỉ yêu cầu duy nhất một điều kiện, đó là không cho phép bà ta sinh con của mình.
Lúc ấy La Nhã Lam cũng đồng ý, bà ta nghĩ thầm, đợi đến lúc tình cảm giữa Lương Chấn Giang và bà ta trở nên sâu nặng rồi, có lẽ ông sẽ đổi ý. Nhưng bà ta không thể ngờ rằng bao nhiêu năm trôi qua rồi mà Lương Chấn Giang vẫn không hề đổi ý, không chỉ vậy, mấy năm gần đây ông còn cố ý giữ khoảng cách với bà ta, thỉnh thoảng mới ngủ cùng phòng.
Cái chuyện mà bà ta vẫn luôn canh cánh trong lòng này không ngờ lại bị khơi ra từ chính miệng La Thi Vũ, chuyện này thật sự không khác gì vả mặt bà ta trước mặt mọi người cả.
Nhưng sau khi La Nhã Lam đã bình tĩnh lại rồi, bà ta lại bắt đầu ý thức được thật ra La Thi Vũ nói không hề sai, bà ta quả thật không có chỗ dựa vững chắc nào cả. La Thi Vũ là quân cờ mà bà ta đã tỉ mỉ bồi dưỡng ra, mục đích chính là để sau này có thể tiếp cận Lương Cảnh.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lương Cảnh sẽ chướng mắt La Thi Vũ, lựa chọn Liễu Na. Rốt cuộc là sai ở đâu? Dựa theo ngoại hình, IQ và EQ của La Thi Vũ, lúc đầu Lương Cảnh cũng khá thích La Thi Vũ cơ mà, mọi chuyện không nên đi theo hướng này chứ…
Liễu Na trở về nhà, nhờ vào lời nói của người hầu, cô biết được sáng sớm hôm nay Hàn Tú Lan đã ra ngoài, tới bây giờ còn chưa trở về.
Liễu Na gật đầu, cô trở về phòng, mở máy tính lên kiểm tra nhật ký khởi động máy. Thấy rằng Hàn Tú Lan đã từng đụng vào máy tính của mình, cô khẽ nhếch miệng cười, xem ra con cá chạch ngốc này đã tự cắn câu rồi.
Bọn họ gấp gáp muốn tìm cái chết như thế, sao cô có thể để bọn họ thất vọng được?
…
Trong phòng khách sạn bên kia, Hàn Tú Lan đang tích cực bàn bạc các công việc cụ thể về chuyện mở cửa hàng online với Liễu Liên Nhân.
“Những bản thiết kế mà mẹ sao chép từ máy tính của Liễu Na đều là thiết kế mới nhất của cửa hàng online của cô ta.” Hàn Tú Lan kích động lên tiếng, “Chỉ cần chúng ta giao bản thiết kế của cô ta cho xưởng thiết kế, rồi làm ra quần áo với tốc độ nhanh hơn cô ta, đưa lên mạng bán, sau đó mời một đội tiếp thị cửa hàng online tốt, bán số quần áo đấy kiếm món hời lớn. Đợi tới lúc Liễu Na làm ra được quần áo, chúng ta lại đi kiện cô ta sao chép, một mũi tên trúng hai con chim, đến lúc đó, Liễu Na có thể chịu đựng đến đâu thì cũng không thể xoay người được nữa!”
Liễu Liên Nhân gật đầu lia lịa, từ xưa tới nay cô ta vẫn luôn là người không có chủ kiến, mẹ nói gì thì cô ta nghe nấy, nhưng cô ta vẫn thấp thoáng thấy biện pháp này có hơi không ổn.
“Mẹ à, cho dù lúc đó Liễu Na đã làm ra quần áo rồi, chúng ta có thể cũng sẽ không kiện cô ta sao chép được, dù sao thì chúng ta cũng không có bản chính, nếu điều tra ra thì sẽ là lỗi của chúng ta. Hơn nữa cửa hàng online bây giờ cũng sao chép rất nhiều, có lẽ đi kiện cũng không làm lớn chuyện được.”
“Vậy à?” Hàn Tú Lan nào có hiểu tình hình cửa hàng online trên mạng bây giờ ra sao, bà ta chẳng biết gì cả. Nếu không phải là Liễu Liên Nhân nói muốn mở cửa hàng online, ngay cả bà ta mua sắm cũng ít đi, chỉ là nghe nói Liễu Na buôn bán kiếm lời rất nhiều nên cũng muốn ké một bát cơm mà thôi.
Hai con người không hề có chút kinh nghiệm nào cứ như vậy mà mở cửa hàng online trên Tmall, thuê phòng làm việc ở nơi đắt đỏ nhất, mời những nhân tài giỏi giang nhất. Một tháng sau, sau khi lô quần áo từ mẫu thiết kế đầu tiên đã được làm ra, Hàn Tú Lan tính toán số tiền đầu tư mà mình đổ vào cửa hàng online này, bà ta nhận ra số tiền đó đã sắp chạm tới hai ngàn vạn, chưa kể chi phí quảng cáo.
Đó gần như là một nửa số tiền riêng của bà ta, trước mắt còn đang không ngừng rót tiền đầu tư liên tục. Gần đây, câu nói mà Hàn Tú Lan thường xuyên nhắc lại với Liễu Liên Nhân chính là: chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
Bà ta đặt tất cả hy vọng vào cửa hàng online này. Sau khi làm ra được lô quần áo đầu tiên, bọn họ đã dùng một số tiền lớn để thuê người mẫu về chụp ảnh, chỉnh sửa kĩ càng rồi đưa lên mạng bán, còn đặt quảng cáo có chi phí cao nhất.
Lần quảng cáo này tốn hơn một ngàn vạn của Hàn Tú Lan, nhưng kết quả lại không hề lý tưởng chút nào. Lượt xem quần áo của bọn họ thì tăng vọt, nhưng số người mua lại cực kỳ ít.
Hàn Tú Lan không biết sai ở đâu, cả ngày mặt ủ mày chau.
Ngay lúc này, cửa hàng online của Liễu Na cũng tuyên bố sắp cho ra mắt những mẫu quần áo của mùa mới. Hàn Tú Lan tính toán chờ Liễu Na tự làm bản thân nhục nhã, lại không ngờ bà ta mới là người bị vả mặt.
Những mẫu quần áo của mùa mới mà Liễu Na công bố không phải là những mẫu bà ta sao chép được từ máy tính của cô mà là thiết kế hoàn toàn mới, mang lại cảm giác vô cùng mới mẻ. Những mẫu này vừa lên kệ, không cần bất cứ quảng cáo nào, lượng tiêu thụ cũng đã cao hơn cửa hàng online của Hàn Tú Lan và Liễu Liên Nhân.
Lần này, cuối cùng Hàn Tú Lan cũng tiền mất tật mang, phí công vô ích, không chỉ không bán được bao nhiêu quần áo mà gần như còn lãng phí ba phần tư số tiền riêng bà ta có. Cửa hàng online vẫn còn rất nhiều hàng tồn, thua lỗ liên tục.
Nhưng Hàn Tú Lan nghĩ muốn vỡ đầu cũng nghĩ không ra, rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?