Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo


Hám Trạch chưa thấy việc này bao giờ nên hiển nhiên hắn cực kỳ hứng thú quan sát.

Cổ mèo con đỏ bừng lên, trông không khác nào vừa bị bê lên bếp nướng, chỗ bị kích thích vẫn cảm thấy khó chịu không dứt chỉ vì không chạm vào được.
Huống chi Hám Trạch còn đang ngồi một bên, đôi mắt phượng như ẩn chứa một làn sóng ái tình, mùi hương trên người cũng ào ào ập tới, rõ ràng là mùi thanh đạm của cây cỏ nhưng giờ khắc này lại không khác gì vô số lông chim liên tục cọ vào lòng người, ngứa muốn chết đi được.
Cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn con kiến chui vào trong máu.
Tư Cảnh thẹn quá hóa giận nên đẩy người ra.
"Đã bảo đừng hôn cơ mà!"
Đây không phải là lần đầu y trải qua kỳ động dục nhưng lại là lần đầu tiên bị thiêu đốt thành cái dạng này.

Thật ra thì mọi chuyện sẽ chẳng nhanh đến thế nếu như Hám Trạch không dán sát vào người, mùi hương của hắn quá là kích thích, Tư Cảnh có cố thế nào cũng không qua nổi.

Lúc này y cảm giác mình sắp phồng to lên giống con sứa rồi lắc lư trong nước, y trở mình, nôn nóng bất an quay cuồng hết nửa ngày rồi lại chui vào trong chăn.
Hám Trạch không ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn.

Không tới mấy giây sau, mèo con đỏ mặt tìm đủ cách vẫn không được, lông với đuôi xù hết cả lên, tức giận thò đầu ra ngoài lần nữa.
"Anh đó!" Y nói, "Còn không mau duỗi cái tay lại đây?"
Lại đây giúp đỡ tui, ngay lập tức!
Hám Trạch nín cười, cực kỳ đứng đắn hất chăn chui vào.
Hắn dạy mèo chân ngắn cách chơi gậy chọc mèo.
Cái thứ đồ chơi như gậy chọc mèo này muốn chơi thì lông móng vuốt phải nhảy lên nhảy xuống theo biên độ của nó mới thú vị.

Gậy chọc mèo còn mới nên thẳng tắp, được sơn màu hơi hồng trông rất đẹp.

Tư Cảnh được dạy cách duỗi móng hết cỡ, động tác cũng không thành thạo mấy, có vẻ thường ngày không hay chơi trò này.

Y cào cào mấy phát khiến nó suýt bong một lớp sơn.
Hám Trạch nhìn xong còn nhẹ giọng cười hai tiếng.

Không đợi Tư Cảnh trừng mắt thì hắn đã mở miệng, giọng nói trầm thấp: "Ngoan nào, cứ như thế..."
Hắn cầm tay Tư Cảnh, mèo chân ngắn lập tức run lên, há mồm cắn tay hắn.

Mùi hương quen thuộc ập đến khiến y càng run rẩy dữ dội.
"—— Cứ như vậy nhé."
Hám Trạch phủ lên tay y, bộ phận nhỏ hình nấm trên đỉnh gậy chọc mèo bị chạm vào thì lại tiếp tục run rẩy.

Tư Cảnh thăm dò rồi đùa nghịch một hồi, có lẽ là vì không hay vận động nên chả mấy chốc đã mệt mỏi thở hồng hộc.

Qua mấy hiệp đã bại trận, thể lực tiêu hao bằng sạch, đành phải chui vào trong chăn thấp giọng thở dốc.
Hám Trạch cụp mắt giúp cậu lau dọn hiện trường chơi bời, hắn lấy khăn giấy lau chùi một lúc mới sạch sẽ.
Hắn vứt khăn giấy vào sọt rác rồi kéo chăn xuống, "Cẩn thận không lại khó thở."

Tư Cảnh dựa vào gối đầu, vẫn thở dốc như cũ.

Y thở hổn hển mất một lát mới chậm rãi phát hiện ra có gì đó sai sai ở đây, nhíu mày, "Tôi là mèo yêu mà."
Hám Trạch: "Ừ."
Tư đại lão nghi ngờ nhìn hắn.
"Sao trông anh không mấy ngạc nhiên thế nhỉ."
Hám Trạch không định lừa dối y, gật đầu.
"Ừ."
Tư Cảnh trở mình ngồi dậy, hoàn toàn hiểu ra, "Anh đã biết từ trước?"
Hám Trạch thản nhiên: "Tôi đã thấy cậu biến thân rồi."
Nói đúng hơn là phân chậu của tôi đã thấy cậu biến thân.
Nhưng mà có gì khác nhau đâu, bạc hà mèo vừa mới giúp mèo con chơi gậy chọc mèo vẫn còn đang mừng rỡ chà xát lá của mình, thầm nghĩ.
Là tôi, tất cả đều là tôi.
"..." Tư đại lão trầm tư một lát, "Tức là anh vẫn luôn biết..."
Trong mắt Hám Trạch tràn ngập ý cười, hiển nhiên là ngầm đồng ý.
A a a a a a!
Tư Cảnh điên rồi.
Y nhanh chóng nghĩ lại xem mấy lần biến về nguyên hình thì mình đã làm trò gì ngu xuẩn chưa, đáp án là nhiều, rất nhiều – đi qua bồn cầu, cục cưng bí ẩn bị ướt nè, lại còn suýt chút nữa bị tăm bông chọc cúc hoa nữa, thêm cả việc kẹt đầu trong bình thủy tinh.

Còn chưa nói đến mấy lần hít hà, ngủ trên giường Hám Trạch rồi hít ngửi người Hám Trạch, làm nũng, tỏ ra dễ thương lăn lộn trên bàn cũng làm hết rồi, đến cả cái bụng trắng tinh cũng phơi ra cho người nọ sờ vuốt mấy lần.
Con mẹ nó chứ, tui còn mặt mũi nào để sống ở trên thế giới này nữa?
Tay Tư Cảnh khẽ run, cực kỳ muốn đào một cái hố chôn mèo vào trong.

Y chậm rì rì kéo chăn bông, cố gắng che lấp bản thân một lần nữa nhưng lại bị Hám Trạch kéo về.
"Không sao cả," hắn nói, "Bé Hoa ơi...!như vậy cũng rất đáng yêu lắm."
Tư đại lão suýt chút nữa duỗi móng cào mặt hắn.
Đáng yêu cái quần què á!
Còn nữa, đừng có gọi tui bằng cái tên ngu xuẩn đó!
"Nằm xuống trước đi," Hám Trạch dung túng xoa xoa tai y, "Tôi đi rót cho em cốc nước."
Tư Cảnh mở to mắt, thấy hắn đi ra khỏi phòng thì lập tức biến về nguyên hình, nhanh chóng giấu quần áo rồi lê lết cơ thể chẳng khác nào tàn phế đi ra khỏi cửa.

Mèo con ưỡn cổ kêu meo meo, không bao lâu dưới nhà đã xuất hiện mấy con mèo khác, chúng đang ngồi chồm hổm ở đó.
Tư Cảnh liếc mắt, bắt đầu men theo cục nóng điều hòa ở ngoài trời để trượt xuống.

Mặc dù chân y bấy giờ đã mềm nhũn nhưng vẫn có thể cố gắng nhảy lên được.
Chỉ có đồ ngu mới nằm chờ ở đấy.
Một đống chuyện ngu xuẩn trước đó bị lộ bằng sạch, cái mặt già vài thập niên của Tư Cảnh có còn xíu nào đâu, bây giờ y hoàn toàn không muốn nhìn thấy Hám Trạch – nếu được thì y hy vọng mình có thể chế tạo cỗ máy thời gian, trực tiếp chui vào rồi xuyên luôn về quá khứ thì càng tốt.
Nhắc thêm lần nữa, y tự nhủ bản thân sẽ không vì tham lam muốn hít thêm hai miếng Lục Thần hình người mà vứt sạch liêm sỉ nữa đâu!
Tư Cảnh muốn nhặt hết đống liêm sỉ đã đánh rơi về.
Cuối cùng y trượt một đoạn dài từ ban công xuống, bụp, toàn bộ cơ thể trượt thẳng xuống, ngã lăn thành cục mèo tròn tròn.


Mấy con mèo khác ngồi chồm hổm canh giữ đã vội vã chạy tới, con mèo mập nhất đẩy y lên đầu của nó, meo meo liên tục.
Bây giờ chúng ta đi đâu?
Mèo chân ngắn lắc lắc cái đầu tròn trịa, gắng gượng chỉ huy, "Chúng ta bỏ nhà ra đi."
Mấy con mèo quay ra nhìn nhau, có vẻ không hiểu.
Bỏ nhà ra đi, đi đâu cơ?
Đúng dị, đi đâu á?
Bây giờ y có hóa hình người thì hoạt động cũng không được tiện, tùy tiện tìm nhà ai đó ở vài ngày đương nhiên không làm được.

Tư Cảnh nghĩ trái nghĩ phải xong hạ kết luận, "Tới nhà anh ta."
"..."
Cái gì?
"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất," Tư Cảnh miễn cưỡng nheo mắt, dứt khoát: "Chúng ta tới nhà anh ta."
Ở cách vách chắc chắn Hám Trạch sẽ không hoài nghi.
Y nào có biết rằng lúc này đang có mấy cây bạc hà mèo trên ban công bám vào lan can phía trên, chúng dùng sức thò hai cái lá xanh biếc ra ngoài rồi không chớp mắt nhìn xuống dưới.

Mắt thấy mèo chân ngắn ở trên đỉnh đầu con mèo béo kia lại tiếp tục đi lên tầng, trong lòng bạc hà mèo bắt đầu tính toán.
Chắc là thẹn quá hóa giận nên muốn đổi địa điểm đây mà.
Phân bồn suy nghĩ rồi rút rễ của mình từ trong chậu ra, quơ lá cây bò ra ngoài cửa sổ, dọc theo đường ống bên ngoài để bò về ban công nhà Hám Trạch, trông mong dán lá cây lên cửa sổ nhìn.
Tư Cảnh lúc bấy giờ đã mệt mỏi không chịu được, được bê về thì đã nhanh chóng hì hục kéo ổ mèo xuống gầm giường.

Nghiêng đầu nằm trong đó ngủ khò khò.

Y cuộn người ngủ, chỉ còn lại một chút màu cam ở phía đầu lộ ra ngoài, còn đâu thì co rụt lại một nắm, so với bàn tay cũng chẳng lớn hơn là bao.
Dù sao thì cũng chỉ là một bé mèo con.
Bạc hà mèo nhìn, hơi lắc lắc lá cây của mình.
Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì ai mà ngờ con mèo con này là một đại lão đâu chứ - đống lông xù bé xíu, trông chẳng khác nào một bé cưng ngọt ngào được đặt trong lòng bàn tay thơm chụt chụt.
Nó mật báo: Bé cưng ngọt ngào bỏ nhà đi rùi, bỏ đến nhà chúng ta.
Hám Trạch bật cười.
Bỏ nhà đi đâu cơ?
*
Tư Cảnh ngủ mê man rất lâu.
Chuyện động dục đi kèm với thiên phạt gần như hao tổn toàn bộ sức lực của y.

Bây giờ chỉ cử động một chân thôi cũng khiến y có cảm giác như bị xe cán qua người, toàn thân co rút đau đớn.

Y thu người dưới gầm giường, chợt nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Tư Cảnh lập tức cảnh giác.
Giọng nói khá quen thuộc với y, "Sao lại không liên lạc được, tôi thật sự chẳng biết phải làm gì nữa, lúc này mà có một tấm ảnh thì cũng đủ khiến tôi yên tâm – chẳng biết có chuyện gì không nữa? Mới nghỉ ngơi có mấy tháng thôi mà sao tin đồn vớ vẩn gì cũng có thể lòi ra được vậy chứ?"

Ngay sau đó là giọng nói của Hám Trạch, "Ừ, để tôi liên lạc cho."
"Cậu liên lạc?"
Phòng Uyên Đạo không mấy tán đồng, khẽ đẩy mắt kính.
"Thứ mà Tống Ôn Luân kia thiếu nhất bây giờ chính là độ hot, trói chặt lấy Tư Cảnh cũng đủ khiến chúng ta thiệt hại rồi, nếu như giờ cũng ràng buộc thêm cả cậu vào nữa thì chẳng phải càng thêm phiền toái hay sao?"
Lông mày của anh nhíu càng chặt.
Nói ra cũng buồn cười, mùa xuân năm nào Tư Cảnh cũng nghỉ phép như một thói quen, fans của y cũng đã rõ ràng chuyện này rồi.

Mỗi năm cứ đến ba tháng này là đám fans lại khóc lóc thảm thiết, người nào người nấy gõ bát chờ cơm, từ công ty lớn cho tới người đại diện trên Weibo cũng rơi vào tình trạng tương tự, che trời lấp đất toàn là bình luận khóc hu hu kêu gào đòi Tư Cảnh xuất hiện.
"Ngày đầu tiên cục cưng biến mất, nhớ quá đi."
"Ngày thứ hai cục cưng biến mất, nhớ quá nhớ quá đi."
"Ngày thứ ba cục cưng biến mất, nhớ quá nhớ quá nhớ quá đi."
Hiện giờ Tư Cảnh gia nhập studio của Hám Trạch thì tất nhiên cũng không thể tránh được cuộc chinh phạt oanh liệt của fandom nhà y, Phòng Uyên Đạo nhìn đám người gào khóc kinh hoàng kia thì cũng chỉ biết chết lặng.
Dù sao thì mấy fans mẹ fans bạn gái có huhu cỡ nào đi nữa thì con trai kiêm bạn trai của họ cũng chẳng thèm lộ diện.
Nghĩ đến đây cũng thấy hơi đồng cảm với fans của Tư Cảnh, khoảng thời gian này dài quá đi mà.
Nhưng năm nay lại lòi ra một con thiêu thân, bắt nguồn từ một tài khoản marketing, mọi người cứ vậy mà chậm rãi lan truyền tin tức: Ba tháng nghỉ phép này, Tư Cảnh không hề nghỉ phép mà là đi thăm con.
Đi, thăm, con.
Nghe xong cái tin nhảm này, đến Phòng Uyên Đảo cũng sửng sốt.
Con ở đâu cơ?
Tài khoản marketing đó nói rõ ràng, "Mẹ đứa nhỏ là bạn học đại học của Tư Cảnh, hiện tại đang công tác ở nước ngoài.

Tư Cảnh nghỉ phép ba tháng mỗi năm là để ra nước ngoài đoàn tụ với vợ con..."
Lời đồn đãi này tung ra đương nhiên fans không vui, tất cả đều công kích tập thể.
"Có chứng cứ không? Không có thì đừng nói linh tinh!"
"Chuyện của Tư Cảnh nhà bọn tui sao mấy người biết rõ thế? Bịa đặt phải chịu trách nhiệm pháp lý đó, biết không?"
"Em bé nhà bọn tui vẫn mãi là em bé thui, đâu ra có con chứ!"
Nhiều tài khoản marketing không từ bỏ, mấy ngày sau vẫn tiếp tục tung ra vài bức ảnh.

Hình ảnh của một người đàn ông có sườn mặt giống Tư Cảnh vài phần, tay người nọ còn dắt theo một đứa trẻ đi bộ trên đường phố nước ngoài.
Lần này thì mạng xã hội hoàn toàn bùng nổ, mấy tiêu đề giật tít như "Sợ thật! Idol đang nổi Tư Cảnh bí mật kết hôn rồi sinh con" đã nhanh chóng treo đầy mấy website cập nhật drama.

Tự nhiên bị nhét thêm một người vợ với con thơ, ai vui vẻ cho được chứ? Fans bị chọc giận hầm hè nhảy vào xé nhau với anti fans, choảng nhau rầm rộ đến mức không biết trời trăng ngày đêm là gì.

Mới qua một đêm mà ảnh chụp màn hình trận đối chiến cũng có thể lấp đầy bộ lưu trữ đám mây.
Phòng Uyên Đạo nhìn thôi đã thấy đau đầu, trong lòng tự biết lời đồn này nên bị hủy ngay từ trong trứng nước, nhưng cái khó ở đây là không có cách nào chứng thực.
Giờ có mời luật sư thì cũng sẽ bị nói là làm bộ làm tịch, không mời thì bị nói là chột dạ, dù có thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể dùng hai chữ phiền phức để hình dung.
Anh với Viên Phương bàn bạc rồi đưa ra quyết định là bảo Tư Cảnh xuất hiện, chụp mấy cái ảnh đi chơi chứng minh.
Nhưng chẳng hiểu sao trong lúc dầu sôi lửa bỏng như này thì nam chính lại chơi trò mất tích.
"Đi đâu cơ chứ?" Người đại diện nói, "Ít nhiều thì cậu ta cũng là minh tinh, sao có thể bỏ trốn không thấy người được?"
Hám Trạch bình tĩnh liếc xuống gầm giường, trả lời: "Cậu ấy có việc."
Phòng Uyên Đạo càng không hiểu, "Cậu ta có việc, sao cậu lại biết?"
Anh hoài nghi nhìn quanh phòng một lượt, xác nhận, "Người cũng đâu có ở chỗ này."
Hám Trạch thầm nghĩ, ở đây.
Đang chui dưới gầm giường ngủ khò khò kia kìa.
Thế nhưng việc này nói khó cũng khó mà nói dễ cũng dễ.

Hám Trạch kéo người đại diện ra một bên, thấp giọng nói: "Cứ cho là vậy đi..."
Hắn lấy điện thoại ra mở mấy tấm ảnh chụp, bên trong là hình thanh niên đầu tóc bù xù, chăn kéo tới cằm dựa đầu vào gối ngủ không biết trời trăng là gì, sắc mặt không thể nào tốt hơn.


Vẻ mặt của Phòng Uyên Đạo lập tức thay đổi, ngẩng đầu nhìn nghệ sĩ nhà mình, lúng ta lúng túng.
"Cậu chụp đó hả?"
Thấy Hám Trạch gật đầu, răng anh bắt đầu nhưng nhức.
"Cái này..."
Cậu chụp nhiều ảnh Tư Cảnh ngủ như vậy làm gì chứ?!
Phòng Uyên Đạo cực kỳ muốn hỏi nhưng sau khi nhìn người đàn ông trước mặt anh lại không có dũng khí nói ra.

Anh sợ sẽ biết được sự thật nào đó không chấp nhận nổi.
Ví dụ như là, vì yêu.
Nếu đáp án vậy thì anh đi nhảy lầu cho rồi.
Tốt xấu gì cũng có tấm ảnh chụp, Phòng Uyên Đạo lập tức liên hệ tổ tuyên truyền đăng Weibo.

Bên này Hám Trạch cũng xoay người tiến vào nhà bếp bắt đầu chiên cá.
Những con cá đù vàng được xử lý sạch sẽ đặt dưới vòi nước rửa sạch.

Dầu trong chảo nóng hổi, một con cá đù không lớn không nhỏ được thả vào khiến một mảng dầu nhỏ bắn ra như những vì sao, tiếng lách tách vang lên không dứt.
Tư đại lão nằm dưới gầm giường hít hít, dựng thẳng lỗ tai.
Làm cá hả?
Một cái đầu lông tròn xoe thận trọng ló ra từ dưới gầm giường, cẩn thận ngó qua phòng bếp.
Hám Trạch thả cá xuống chảo rất nhẹ nhàng, hắn cầm chiếc đũa dài lật qua lật lại, có mấy con đã ướp nước sốt cũng được cho vào chảo chiên.

Mùi thơm kinh thiên động địa cứ thế tỏa ra bên ngoài, Tư Cảnh ngủ dậy một giấc bụng đã trống rỗng, bấy giờ ngửi được mùi này không nhịn được muốn cử động móng vuốt.
Chờ đã.
Không thể ăn!
Y cảnh cáo bản thân.
Hám Trạch còn chưa biết y bỏ nhà trốn tới đây, nếu giờ y đi ra ngoài thì sẽ bị tóm ngay – y không còn thừa cái mặt nào để ném nữa rồi, uy nghiêm cuối cùng của đại lão giới mèo này y nhất quyết phải giữ cho bằng được.
Chân ngắn rút lại nhưng cái đuôi không khống chế được lắc lắc.
Chẹp.
Có vẻ ngon lắm đây.
Hám Trạch bưng đĩa đi ra, đặt đĩa cá ở trên bàn, vị trí cách nơi Tư Cảnh trốn không xa lắm, tiếp đó lại nhanh chóng chui vào bếp, đi rồi hả...!đi rồi?
Tư Cảnh cẩn thận ngó đầu ra nhìn tiếp, chắc chắn không còn thấy bóng dáng người nữa thì mới mau mau dùng bốn cái chân ngắn cũn để nhảy lên bàn.

Y cắn đuôi một con cá, vội vàng kéo nó xuống dưới gầm giường ——
Còn chưa kịp kéo xuống thì đã bị một bàn tay nhấc lên.
"Méow!"
Lông trên đầu mèo chân ngắn nổ tung.
Bỏ tay ra cho bố mài!
Anh, buông tay ra cho tui!
Hám Trạch bắt được thủ phạm ăn vụng tại trận, ánh mắt thâm trầm, không hề buông tay mà còn ôm mèo cả cá vào trong ngực, cực kỳ chính đáng nói.
"Em ăn vụng."
"..."
Hám Trạch, "Ăn cá của tôi thì là mèo của tôi rồi."
Tư Cảnh: "..."
Cái gì?
Đợi chút, anh đang dụ tui đúng không?!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận