Dịch: Dực Vũ
Hầu Phương nói xong liền đứng dậy rời đi.
Phía sau cô ta, những lời bàn tán sôi nổi của những người đồng chí nữ sao có thể bị dập tắt dễ dàng như vậy.
"Nghe Hầu Phương nói như vậy, xem ra giữa Giang Hạ và Khang Học Bân có chuyện gì đó."
"Chắc không phải như cô nghĩ đâu? Giang Hạ hiện tại đã gả cho người khác rồi."
"Tôi nghe nói chồng Giang Hạ ngày thứ hai kết hôn đã trở về quân đội, cô ta còn tự mình về nhà mẹ đẻ.
Chồng cô ta không có ở nhà, cô ta lại trông như mời gọi như vậy…....."
Lúc này Giang Hạ đang sắp xếp lại đống lộn xộn mà người quản lý kho trước đó để lại, dữ liệu rất lộn xộn, cô phải mất nửa ngày mới sắp xếp xong được.
Dù không biết công việc này sẽ kéo dài bao lâu nhưng nếu đã làm việc, cô vẫn quen làm tốt việc của mình.
Người quản kho có văn phòng riêng cạnh kho.
Cô quản lý kho thành phẩm, khi đã quen với sản phẩm, công việc này sẽ rất thoải mái.
"Giang Hạ, đây là danh sách nhập kho hôm nay, đồ còn ở trước cửa, cô tính đếm sao?" Một thanh niên xấu hổ gõ cửa, nói xong mặt đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với một người đồng chí nữ xinh đẹp như vậy, tay chân luống cuống không biết để đâu.
Giang Hạ có chút buồn cười nhìn đồng nghiệp cùng nhau đi ra ngoài.
Sau khi đếm cẩn thận tất cả sản phẩm đưa vào kho, Giang Hạ ký vào phiếu nhập kho.
Thấy cô làm việc nghiêm túc, chàng trai cũng không căng thẳng như trước, vừa để hàng theo yêu cầu của Giang Hạ, vừa tán gẫu: "Giang Hạ, cô thật có trách nhiệm, trước kia quản lý kho hàng ngồi trong văn phòng đan len, toàn bảo chúng tôi để đó cho xong việc.
Có lúc còn đếm sai lại bảo chúng tôi mang hàng đến nhập kho thiếu.
”
Giang Hạ cười nói: "Anh yên tâm, chúng ta mỗi ngày đều kiểm tra, đảm bảo sẽ không sai sót."
Chưa đầy một ngày, vụ bê bối giữa người phụ nữ đã có chồng Giang Hạ và con trai chủ nhà máy giấy đã lan rộng trong nhà máy đồ hộp.
Giang Hạ đang làm việc tại kho hàng của mình, găn bản không biết chuyện bên ngoài như thế nào.
Đến giờ tan làm, cô đạp xe đi đón người ở trường.
Giang Hạ không quên lời hứa sẽ đưa đón A Nguyễn đi học.
Đến cổng trường tiểu học, Lưu Nguyễn kiễng chân ngóng trông, sao Hạ Hạ vẫn chưa tới?
Phía sau cô bé, một số bạn cùng lớp đang bàn tán xôn xao.
"Các cậu nói xem, sao chổi hôm nay sau giờ học lại hăng hái như vậy, đang đợi ai à?"
“Nghe nói cha cậu ta lấy vợ, sau đó có mẹ kế, không lẽ là mẹ kế đến đón cậu ta?”
"Nhỏ giọng một chút, cô giáo Tô tới rồi."
Chuông kêu leng keng, một tiếng chuông vang lên từ phía sau Lưu Nguyễn, Tô Hiểu Nguyệt dậm chân xuống đất, "Lưu Nguyễn, lên xe đi, cô đưa em về nhà."
Nghe thấy giọng nói của cô giáo, Lưu Nguyễn quay lại nói: "Cô giáo Tô, không cần đâu.
Mẹ em sẽ sớm đến đây đón em."
Tối qua cô bé đã suy nghĩ nhiều lần, chắc hẳn cô giáo Tô rất lo lắng cho mình nên mới hỏi về cha và Hạ Hạ.
Lời mẹ kích thích thần kinh của Tô Hiểu Nguyệt.
/Mình mới là mẹ kế của Lưu Nguyễn, Giang Hạ chỉ là người qua đường./ Tô Hiểu Nguyệt cau mày /Lưu Nguyễn không phải rất ghét Giang Hạ sao? Tại sao lại hoàn toàn khác với kiếp trước như vậy?/
Không đợi Tô Hiểu Nguyệt mở miệng, Giang Hạ đã đạp xe đến cổng trường: "A Nguyễn, cô đến muộn à?"
"Không có, con vừa mới ra ngoài.
Hạ Hạ, đi thôi.
Cô giáo Tô, tạm biệt!" Nhìn thấy Giang Hạ, cô bé rất vui vẻ ngồi ở ghế sau xe đạp, vẫy tay tạm biệt Tô Hiểu Nguyệt.
Trải qua một ngày, cuối cùng Lưu Nguyễn cũng giải quyết được mớ hỗn độn trong lòng.
Phẩm chất của Giang Hạ tốt hay xấu không thể nghe ý kiến của người khác, phải tin vào mắt mình.
"Tạm biệt!"
Tô Hiểu Nguyệt gặp được Giang Hạ, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Chẳng lẽ Giang Hạ cũng tái sinh?
Cô ta nhớ rõ kiếp trước, sau khi kết hôn với Lục Thiếu Dương, Giang Hạ đã làm thủ tục ly hôn, nhanh chóng từ Lục gia chuyển về Giang gia.
Hiện tại không những không ly hôn, mà Lục gia hình như cũng rất thích Giang Hạ, thật sự khác xa với hoàn cảnh kiếp trước của họ.
Nhìn Giang Hạ cùng Lưu Nguyễn vừa đi vừa cười nói, Tô Hiểu Nguyệt hơi nheo mắt lại.
Cô ta phải sắp xếp thời gian đến thăm Lục gia để tìm hiểu sự việc.