Dịch: Dực Vũ
Trở lại nhà kho, Giang Hạ cảm kích nhìn Hoàng Quế Hoa: "Chị Hoàng, vừa rồi cảm ơn chị rất nhiều!"
"Không có việc gì, chị sao có thể trơ mắt nhìn em bị bắt nạt? Em là một đồng chí tốt, không thể vô cớ mà bị oan." Chị Hoàng thành thật vỗ ngực, "Tiểu Hạ yên tâm, chị sẽ bảo vệ em."
(*Vì Hoàng Quế Hoa và Giang Hạ đã thân hơn nên tụi mình đổi xưng hô thành chị-em nhé!)
Giang Hạ không tìm được cách cảm ơn Hoàng Quế Hoa, liền quay người lấy cho cô một cốc nước, sau đó lặng lẽ nhỏ hai giọt Linh Tuyền vào trong đó.
Hoàng Quế Hoa thực ra chính là có chút mập mạp, với thân hình to lớn và dáng người vạm vỡ.
Nếu nhìn kỹ vào các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ trông rất ổn nếu giảm cân.
"Đây, Chị Hoàng, uống chút nước đi, em bỏ vào ít đường trắng." Trần Thục Phân sợ Giang Hạ không quen uống nước đun sôi trong nhà máy nên đặc biệt chuẩn bị cho cô một hũ đường nhỏ, để cô mang nó đến văn phòng.
Sau khi tranh cãi với Hầu Phương một lúc lâu, Hoàng Quý Hoa thực sự khát nước, cô ngẩng đầu uống một ngụm nước Giang Hạ đưa tới.
"Hạ Hạ, lần sau cho ít đường hơn nhé.
Đường trắng là vật quý giá, nên hãy tiết kiệm."
Sau khi Hoàng Quế Hoa uống xong, cô ấy liếm khóe miệng vẫn chưa đủ đã.
Đây là loại nước đường ngon nhất mà cô ấy từng uống.
Sau khi làm xong việc ở nhà máy đồ hộp, mọi người tan làm về nhà vẫn còn sớm nên Giang Hạ dự định đến hợp tác xã cung ứng xem thử.
Trong nhà không có sợi bông màu, tốt nhất có thể thì nên mua vài chiếc cúc áo.
Khi đến hợp tác xã cung ứng, Giang Hạ đã nhìn thấy nguồn cung cấp khan hiếm của thời đại này.
Mọi thứ không đắt tiền, nhưng mua cái gì cũng cần phải có phiếu.
Phiếu đường, phiếu vải, phiếu thịt, phiếu dầu hỏa, phiếu lương thực, phiếu xe đạp, phiếu radio,......Giang Hạ chỉ có tiền trong tay, không mua được rất nhiều thứ.
May mắn thay, cúc áo và sợi bông không cần phiếu, Giang Hạ nhanh chóng chọn được thứ khiến mình hài lòng.
"Đồng chí, tổng cộng là hai xu, qua đó trả tiền rồi quay lại lấy đồ."
"À, được rồi, cảm ơn!"
Giang Hạ lấy từ trong túi ra một đồng tiền màu xanh nhạt, sau này đây sẽ là đồ cổ, khi cô còn rất nhỏ thì việc sử dụng đồng tiền này không còn phổ biến nữa.
Đoán chừng cũng sắp đến giờ, Giang Hạ đạp xe đến trường tiểu học lại bị Khang Học Bân chặn lại ở một con hẻm.
Lần trước Giang Hạ không biết thân phận của đối phương, cho nên cô cho rằng anh ta bị điên rồi.
Bây giờ biết tính cách và hành vi của Khang Học Bân, Giang Hạ coi anh ta như cặn bã.
"Tránh đường cho tôi đi, nếu không tôi sẽ gọi người đến bắt lưu manh."
Giang Hạ lạnh lùng cau mày, dù nhìn thế nào cô cũng cảm thấy người đàn ông đầu bối sáp đối diện trông thật ghê tởm.
"Hạ Hạ, em thật sự đã thay đổi rồi, em trước đây không phải như thế này! Anh tới báo cho em một tin vui.
Ngày mai em kêu hai anh của em đến nhà máy làm giấy báo danh, vị trí công nhân chính thức anh để cho anh em."
Khang Học Bân hơi nâng cằm, vẻ mặt đầy tự hào.
Chuyện nhỏ như vậy, làm sao có thể làm khó được anh ta?
Anh ta đợi Giang Hạ chạy tới vui mừng cảm ơn mình, nhưng Giang Hạ lại thờ ơ, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
/Không phải cô ấy luôn muốn có được chỗ làm cho hai anh trai mình sao? Bây giờ tại sao lại có vẻ mặt như thế này?/ Khang Học Bân mở to mắt cau mày khó tin.
Nếu như Giang Hạ yêu cầu anh ta cưới cô ngay lập tức thì vẫn có chút khó.
Suy cho cùng, gia đình anh ta sẽ không bao giờ đồng ý cho anh ta cưới một người phụ nữ đã ly hôn.
"Này, Hạ Hạ, đừng đi! Em còn muốn gì nữa? Chỉ cần em nói ra, anh nhất định sẽ làm được!"
"Tôi muốn anh cách tôi xa một chút!"
"Hạ Hạ, em đừng như vậy, trái tim và linh hồn của anh đều trao cho em rồi, em không tin thì cứ sờ đi…..."
Khang Học Bân đuổi theo và cố gắng nắm lấy tay Giang Hạ, lại bị bẻ tay ngược về phía sau.
"Đau, đau, đau! Buông ta ra, buông ra!" Khang Học Bân đau đến mức cắn răng, quay đầu nhìn về phía người đang ngăn cản hắn.