Đến 8 giờ tối thì mọi việc sắp xếp kê dọn chỗ mới tạm xong. Tố và Diễn sau khi khệ nệ khênh lên một chiếc bàn để máy tính cùng hai túi to cam và lê “làm quà tân gia” thì đã kéo nhau về. Vân rửa hoa quả bày ở góc tường cúng thổ địa rồi đi xuống dưới đường mua bánh bao ăn tạm cho qua bữa tối. Công việc ở chỗ mới này khá thuận lợi, quan hệ với cấp trên và đồng nghiệp đều tốt, nàng có thể vay hoặc xin ứng trước một vài tháng lương để sắm sửa mấy thứ đồ đạc cho nơi ở mới này. Sẽ phải mua bếp gas và xoong nồi, với một chiếc đệm hoặc giường rẻ tiền. Rồi cả tủ nữa, có lẽ nên mua tủ vải kéo khoá cho tiện, vì nàng cũng không nghĩ mình sẽ ở đây lâu dài. Khu này khá tồi tàn, lại gần xóm liều khét tiếng của thành phố, ngay dưới nhà nàng là chợ tạm, nó quá lộn xộn và thiếu an ninh. Với một người mà cuộc sống vốn đã thừa bất ổn như nàng, giờ đây sự yên tĩnh an toàn là thứ cần thiết nhất.
Lắp simcard vào chiếc Nokia cũ, nàng mở máy đọc lại những tin nhắn ngắn ngủi dễ yêu của Thanh và khẽ mỉm cười. Chàng không hề biết gì về việc nàng chuyển nhà hôm nay cũng như không hề biết chính chàng là động lực cho nàng nhanh chóng rời bỏ cuộc sống chán ngán vô vọng với Thìn. Rồi đây nàng sẽ bắt đầu một quãng đời mới với một con đường mới mở ra trước mắt. Chưa hẳn đã hoàn toàn bằng phẳng nhưng chắc chắn không còn bùn đen, chàng đã hứa sẽ cùng nàng đi trên con đường đó…
Vừa nghĩ tới đây, Vân thấy điện thoại phát tín hiệu. Là tin nhắn của Thanh. “AC được penalty, em thua rồi nhé”. Vân sực nhớ ra, hình như hôm nay có trận đấu quyết định ngôi vô địch giải bóng đá Ý. Từ mấy hôm trước nàng đã cá cược với Thanh về chuyện đội nào sẽ dẫn bàn. Nhưng bây giờ thì… nàng vừa dọn khỏi căn hộ tiện nghi để về khu lao động ọp ẹp này, đến một chiếc ổ cắm điện cho ra hồn còn không có, nói gì đến TV và truyền hình cáp. Gửi lại cho chàng một tin nhắn thông báo việc chuyển nhà, nàng lục thùng giấy tìm bộ đồ ngủ, cả ngày dọn dẹp làm lưng nàng đau gãy và mắt thì sụp xuống.
Chiếc áo ngủ bằng lụa nàng mới mua kỷ niệm lần thôi việc ở Hạnh Nhu không có trong hộp carton, cả chiếc quần jeans mẹ mua tặng sinh nhật năm ngoái cũng không có. À, phải rồi, sáng hôm qua nàng đã đem mấy thứ ấy bỏ vào máy giặt và quên không lấy ra để đóng thùng chuyển đi. Hôm nay là Chủ nhật, Thìn chắc chưa có thời gian để ghé qua và phát hiện việc nàng bỏ đi. Mới 8 rưỡi tối và chìa khoá nàng vẫn cầm, trở lại đó lấy đồ rồi quay về chắc cũng chỉ mất non một giờ đồng hồ… Nghĩ là làm, Vân vội vã đi luôn.
Trái với dự đoán của nàng, trong căn hộ cao cấp ấy có người, hai người, Lương và Thìn. Lương nói trơn tru bằng tiếng Việt, khác hẳn với kiểu cố tình ra vẻ lơ lớ và ngắt quãng như một kẻ ngô ngọng mọi khi:
- Phải làm ngay khi hắn vừa về để hắn không kịp trở tay.
Giọng Thìn hậm hực:
- Vấn đề là không biết chính xác bao giờ nó về.
- Nếu tôi là ông, tôi sẽ dò hỏi.
- Anh tưởng tôi chưa làm chắc! Nhưng đến mẹ ruột nó còn không biết thì tôi tra ra thế đ. nào được.
- Không nên nói tục chửi bậy. Ông đã hỏi thư ký của hắn chưa?
- Tôi đã nói là đến mẹ ruột hắn còn không biết mà lại!
- Phải có ai biết chứ?
- Có, thằng què.
- Chà, nhân vật này ta loại trừ từ đầu! Đến khuyển cẩu cũng không trung thành tận tuỵ bằng… - Lão già nói những lời giống như sự miệt thị mà không đổi sắc. Qua khe cửa, Vân thấy gương mặt lão lạnh tanh giống một pho tượng, chỉ có ánh mắt loé lên một tia đáng sợ.
- Từ hồi què tay nó lại càng đắc lực hơn. Mấy lần tôi phát hiện nó cho người theo dõi tôi, may mà tôi biết cách cắt đuôi.
Không đếm xỉa đến lời kể lể khoe khoang của Thìn, Lương hỏi tiếp:
- Còn vợ hắn thì sao?
Rồi như sực nhớ ra điều gì, lão đảo mắt quanh căn phòng, phẩy tay:
- À, thôi khỏi đi… - lão gật gù chỉ vào phong bì tiền trên bàn - Đồ đạc còn nguyên, lại thêm cái này. Kể ra cô Vân cũng là người có liêm sỉ.
- Anh mỉa tôi hay sao? Con chó cái đấy mà chịu hợp tác với chúng ta từ hôm trước thì ghế chủ tịch đã về tay anh ngay rồi. - Về tay ông chứ, Bá Thìn. Tôi thì có vai trò gì ở VNRC đâu.
Đến đây thì Vân hiểu Thìn và Lương đang nói đến vấn đề gì. Nàng nhẹ nhàng lùi dần khỏi cánh cửa. Nhưng không may cho nàng, một tiếng chào đã vang lên từ bên nhà hàng xóm:
- Cô Vân chưa đi à?
Mức độ bí mật của câu chuyện Vân nghe được khiến nàng ý thức được tình huống có thể gọi là nguy hiểm mà nàng sắp đối mặt. Ngay lập tức lùi hẳn về phía cầu thang bộ và giả vờ thở hổn hển, nàng quay sang cao giọng chào bà hàng xóm quá nhanh nhẩu:
- Vâng ạ, cháu quên đồ nên về lấy. Thang máy hỏng hả bác?
- Ừ, cả chiều nay chập điện gì đấy, lúc được lúc không.
“Ơn trời, nó có trục trặc thật”, Vân cảm thấy dạ dày mình bớt co thắt đi một chút, nàng khẽ nhếch môi cười với cái mặt dài như mặt ngựa của Thìn vừa ló ra đầy đe doạ và ngờ vực rồi quay đầu nói tiếp:
- Thảo nào cháu bấm gọi mãi không thấy mở. Hôm nay bác không đi tập thể dục tối ạ?
Bà hàng xóm kêu ca gì đó về bệnh đau khớp, nàng nán lại cho bà nói hết câu rồi mới vào nhà. Tạo một vẻ mặt thoáng ngạc nhiên và căm ghét khinh bỉ vừa phải để chào hỏi Lương Nhữ Tri, Vân đi thẳng vào trong lấy đồ trong máy giặt cho vào một chiếc túi nylon rồi bước ra.
- Cô Vân có bạn chờ ở dưới hay sao mà vội thế? – lão già nói bằng tiếng Việt, giọng vẫn khách sáo nhưng vẻ cười cợt lộ rõ.
Thìn ngay lập tức mắc mưu, hắn lồng lộn sập cửa lại và vươn tay định túm lấy Vân. Nàng lách người tránh và nói bằng giọng lạnh lùng:
- Tôi đi xe, để dưới nhà không khoá cổ nên phải vội, thưa ông Lương.
- Tôi lại tưởng là vị bằng hữu sáng nay của cô đưa cô tới – lão vẫn cố tình nói bằng tiếng Việt, giọng kiểu cách như đang đọc thơ.
- Không, thưa ông – Vân hiểu là Lương đang cố tình kéo dài câu chuyện để dò ý tứ của nàng, nàng cũng nói bằng giọng kiểu cách, tay cố gắng không run nhưng mồ hôi lạnh toát sau gáy – Đó chỉ là sư đệ của tôi ở trường đại học. Tôi dọn nhà, cần nhiều người giúp. Tôi không dám phiền ông với anh Thìn, đành phải nhờ các bạn học cũ vậy!
Giơ chiếc túi trước mặt Thìn, nàng nói bằng giọng nhạt nhẽo nhẹ nhàng:
- Em bỏ quên cái quần mẹ tặng nên mới phải quay lại phiền anh. Em để lại tiền và mấy thứ, anh cầm chưa?
- Cầm rồi – Thìn nói tiu nghỉu.
- Em gửi lại chìa khoá cho anh luôn. Sáng nay em định chờ anh đến để trả, mấy đứa kia cũng muốn ở lại chào anh, nhưng lâu quá không thấy nên thôi.
- Được rồi, cô đi đi!
Nàng ra khỏi cửa, thấy một tiếng rầm ngay sau lưng. Trái với thói quen giật mình vì tiếng động lớn thường ngày, lần này nàng lại thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ít nhất thì nàng đã làm cho lão cáo già và tên cục súc kia tin rằng nàng vừa mới đến. Nàng lấy lại vẻ điềm tĩnh, ung dung bấm thang máy đi xuống. Khi cửa bật mở, gương mặt hớt hải của Thanh án ngữ trước mặt làm nàng giật thót người. Vội vã giơ tay lên môi, kéo chàng vào và bấm nút đóng cửa thật nhanh, Vân nhấn vào số 10, tầng cao nhất.
- Sao anh đến đây?
- Em nhắn tin thế rồi im bặt luôn, anh thấy lo – Thanh ôm lấy vai nàng.
- Em nhắn gì ấy nhỉ? – Vân cho tay vào túi, chiếc điện thoại không có ở đó – À, em vội đi nên quên điện thoại.
- Em nhắn là “Em không ở chỗ cũ nữa nên không có TV. Chúc mừng anh”.
- Thế thì có gì mà lo?
Vòng ôm chặt hơn, một nụ hôn đậu trên má nàng, giọng Thanh thoáng giận:
- Em nói cụt ngủn cứ như đang hờn lẫy ấy. Lại còn bảo “em không ở chỗ cũ nữa”, làm anh càng cuống.
Thang dừng, cánh cửa chưa kịp mở Vân đã bấm nút đóng và bấm số 1, nàng chặn tay lên môi Thanh:
- Đừng hỏi gì cả. Nghe em đã! Tí nữa xuống đến tầng 1, em đi ra trước, anh cứ ở trong này, đi lên đi xuống độ vài lần nữa rồi hãy ra. Nếu có ai hỏi thì anh bảo anh vào tìm nhà chú họ ở khu này, được không?
Thanh gật đầu. Nàng hôn nhẹ lên môi chàng, đọc địa chỉ nhà mới và nhích hẳn sang góc đối diện. Nàng ngẩng lên chăm chú theo dõi bảng số như đang ở chung thang máy với người lạ, đôi môi không son khẽ mỉm cười. Thanh vẫn nhìn nàng bằng đôi mắt dịu dàng quen thuộc. Chàng không biết rằng, đến lúc này bàn tay Vân mới dám khe khẽ run lên.