Phải lấy người như anh

Vân mệt mỏi đọc thông báo trên bảng tin. Tên nàng đang nằm đàng hoàng trong danh sách những sinh viên bị xem như tự ý thôi học vì không hoàn thành học phí. Khoản tiền hơn một triệu quả là không nhỏ với một cô gái ngoại tỉnh như nàng. Mẹ ở nhà đang ốm. Mọi khoản chi tiêu giờ dượng nàng nắm giữ. Tiền chép tranh vừa được ứng trước quá ít ỏi, nàng đã bán chiếc xe đạp, đồng hồ và cả mấy bộ quần áo, thậm chí đem cầm chứng minh thư và thẻ sinh viên nhưng vẫn chỉ được quá nửa số học phí. Chẳng có người thân nào ở Hà Nội, mới sang học kỳ hai của năm thứ nhất, cũng không bạn bè nào dám tin tưởng cho vay. Vân thở ra, gần như tuyệt vọng.
Lên phòng quản sinh nài xin làm đơn trình bày rồi ký tên vào tờ cam kết sẽ hoàn thành học phí ngay trong tuần, Vân cầm tờ giấy hẹn thất thểu ra khỏi cổng trường. Nàng muốn tiếp tục học nên đã liều cam đoan như vậy chứ kỳ thực cũng chưa nghĩ ra cách gì để xoay tiền. Ông chủ xưởng tranh chép đã tốt bụng ứng trước cho nàng một trăm ngàn dù nàng chưa giao tranh. Tình hình bán tranh chép cũng đang khó khăn, nàng chẳng dám phiền ông thêm một lần nữa. 
Mua một chiếc bánh mì ế loại 700 đồng gặm cho qua bữa, Vân dành tiền mua một tờ báo Rao vặt để tìm những thông tin việc làm. Giờ thì có làm nhân viên tiếp thị dầu gội đầu rởm hay tiếp viên nhà hàng bia hơi lẩu dê nàng cũng bằng lòng. Một mẩu quảng cáo in đậm đập vào mắt nàng: 
“Một công ty liên doanh trong lĩnh vực may mặc thời trang cần tuyển người mẫu. Yêu cầu: 18-23 tuổi, ngoại hình đẹp, cao trên 1m65. Anh văn giao tiếp. Ưu tiên biết tiếng Trung. Liên hệ thi tuyển trực tiếp qua số điện thoại…” 
Vân nhìn lại mình. Nàng có gương mặt dễ coi nhưng chẳng thể nói là đẹp. Tiêu chuẩn về tuổi, chiều cao và ngoại ngữ thì hoàn toàn phù hợp. Thôi, cứ thử một lần xem sao. Tới bên cột điện thoại, nhét chiếc thẻ chỉ còn mươi nghìn đồng vào máy, nàng bấm số. Dù gì thì việc này cũng đơn giản và nhanh gọn hơn. Việc làm hồ sơ xếp hàng trước cửa những trung tâm xin việc nàng sẽ để đến ngày mai. 
Người phụ nữ nghe điện thoại hỏi đôi ba câu rồi đọc cho Vân một địa chỉ. Sau khi chuẩn bị lại quần áo đầu tóc cho tươm tất, nàng có mặt trước toà biệt thự ven Hồ Tây lộng gió. Bấm chuông với niềm hy vọng khấp khởi về khoản tiền học phí, nàng không biết rằng cuộc đời của mình sẽ thay đổi hoàn toàn sau buổi chiều cuối đông ảm đạm này…
* * *
Tiếng đập cửa làm Vân giật mình. Giọng Thìn trống không bực bội: 
- Này, ngủ trong đấy à?
Rời khỏi bồn tắm nước đã nguội ngắt, nàng chẳng buồn lấy khăn che người, đi ra mở cửa. Gương mặt dài thượt của Thìn đang cau có, nhìn thấy thân hình loáng nước của nàng thì giãn ra thật nhanh. Anh ta ghì lấy nàng, vội vã bập môi vào gò ngực trần tròn trịa. 
Bản năng đàn bà muốn được yêu đương của Vân trỗi dậy nhưng nàng bất động, nàng biết Thìn chẳng thể làm gì thêm, hoặc giả có làm được thì anh ta cũng không đem cho nàng cảm giác hạnh phúc bay bổng gì. Đợi những nụ hôn thô bạo ngơi dần, nàng đi khỏi cửa phòng tắm, hỏi nhạt nhẽo: 
- Anh ăn cơm ở đây không, để em nấu?
Rồi chẳng buồn nghe câu trả lời, nàng về phòng thay quần áo. Nàng biết câu trả lời sẽ là “không”. Có bao giờ Thìn ăn bữa tối chủ nhật với nàng đâu, ân huệ đấy dành cho bà vợ chính thức của anh ta! * * * 
Đã gần Tết, công việc mùa cưới tạm lắng dịu một vài ngày, cửa hàng áo cưới vẫn mở cửa nhưng chỉ để khoe cành đào rừng thật lớn ở tiền sảnh. Vân thảnh thơi ngồi trong văn phòng vào mạng đọc bài trong diễn đàn về nhiếp ảnh. Nàng mới được Thìn tặng một chiếc Canon 300D đắt tiền nhân một phi vụ nhập rượu ngoại thành công.Cũng chưa thực sự quen máy nhưng nàng đã chụp thử nghiệm được một vài bức hoa đào và phong cảnh khá đẹp. Hôm qua nàng đã tỉ mẩn mở phần mềm xử lý ảnh viền khung ấy bức ưng ý nhất đưa lên mạng. Mọi người đã vào xem khá đông và cũng có mấy bài nhận xét ngắn phía dưới. Nàng đọc và hài lòng khi thấy những ý kiến đánh giá rất khả quan. Một cái nick là Blue-sabbath còn nhiệt tình phân tích nhữgn điểm tốt và chưa tốt của từng bức kèm theo gợi ý về giải pháp khắc phục. Vân viết bài cảm ơn ngay lập tức. Chụp ảnh máy cơ đã tương đối vững tay nhưng với máy cơ kỹ thuật số nàng vẫn còn chút ít bỡ ngỡ, những người bạn trên mạng quả thật là nhiệt tình và vô tư khi chia sẻ kinh nghiệm của mình cho nàng. 
Có tiếng chân người đến, Vân vội vã tắt cửa sổ diễn đàn nhiếp ảnh và vờ chăm chú vào trang web áo cưới quốc tế. Nàng không muốn bà chủ hay xét nét của nàng phải bận tâm vì chuyện nhân viên dùng máy tính nối mạng của công ty vào việc riêng. Nhưng không phải bà Hạnh Nhu bước vào phòng mà là cô con gái. Hạnh Phương đang học năm cuối đại học Quản trị kinh doanh, được xưng tụng là hoa khôi của các sàn nhảy. Hôm nay là sinh nhật Phương. Có lẽ cô nàng dạo một vòng qua đám nhân viên của mẹ để nhận quà. 
Vân mở ngăn kéo bàn lấy ra một hộp giấy đựng lọ nước hoa Green Tea của Elizabeth Arden. Hộp này là của một gã bồ cũ tặng, nàng chưa hề động đến một giọt vì lọ đang dùng vẫn còn già nửa. Tối qua nàng lục nó ra, nghĩ bụng đem cái này tặng cô nàng đỏng đảnh cho yên chuyện! Chìa hộp nước hoa trước mặt Hạnh Phương, nàng cười ngọt nhạt:
- Chị gửi bạn mua ở sân bay đấy, không sợ hàng trôi nổi đâu. Chúc mừng sinh nhật, tiểu thư! 
“Tiểu thư” toét miệng cười vẻ hài lòng lộ rõ. Cầm lọ nước hoa làm điệu bộ đưa lên mũi ngửi rồi cô nàng thẽ thọt nói:
- Tối chị qua sàn Millenium nhé, em tổ chức ở đó. Cấm vắng mặt đấy! 
Nhìn theo dáng đi nhí nhảnh của Phương, Vân chán ngán quay trở lại với trang web về thời trang cưới. Làm việc trong một công ty gia đình kiểu như thế này thật chẳng dễ chịu chút nào. Ngoài công việc của một hoạ sĩ thiết kế áo cưới, Vân kiêm luôn vai trò quản lý studio ảnh nghệ thuật. Đám nhân viên phần lớn đều là họ hàng của giám đốc, tiếp xúc với đám đó đôi lúc rất bực mình vì cái phong cách “chẳng ai đuổi nổi ta” của họ. Và khó chịu hơn hết là việc phải o bế cô chiêu cậu ấm của bà chủ Hạnh Nhu. “Công tử” Bảo Phương đang học lớp 6 thì ngang ngược chọc phá và hơi một tí là quấy khóc làm nũng theo đúng hình mẫu con cầu tự. “Tiểu thư” Hạnh Phương sinh viên năm cuối thì thơn thớt nói cười trước mặt và bêu xấu sau lưng. Nếu như Vân không xuất hiện trong buổi sinh nhật tối nay của cô nàng, rồi sẽ lại có những lời xầm xì chẳng hay ho gì về nàng truyền qua truyền lại trong đám nhân viên họ hàng dây mơ rễ má rồi đến tai cả bà chủ à xem, nàng biết thừa những cái trò đó. Vậy là đi đứt một buổi tối yên tĩnh! 
Cận Tết, Thìn bận rộn với việc biếu xén quà cáp, nếu có rảnh cũng phải đưa vợ con đi sắm sửa chào hỏi nên hầu như nàng được tự do. Dạo gần đây tình cảm của nàng với anh ta càng ngày càng xấu đi. Chẳng những nàng thấy chán ngán trên giường mà còn không thiết nhìn mặt hay nghe anh ta nói nữa. Việc không phải gặp và chiều chuộng Thìn khiến cho nàng sung sướng hơn bao giờ hết. 
Duy chỉ có điều, nỗi buồn vì sự trống trải cô đơn khi năm hết tết đến nhà nhà sum họp vui vầy khiến nàng cảm thấy nặng nề. Nhìn cảnh Hạnh Phương ríu rít với mẹ, nàng chạnh lòng nhớ đến mẹ mìh. Bà hay lam hay làm, những ngày này chắc lại hì hụi giã giò, chọn mộc nhĩ nấm hương, rửa lá dong, hoặc đang bươn chải nốt những ngày cuối năm ở chợ thị trấn kiếm tấm áo cho các em nàng. Đã gần bốn năm nay Vân không về thăm nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui