Buổi tối, trời ấm áp lạ lùng. Gió nồm hây hẩy khiến những người đi đường cất hết áo khoác khăn quàng, những chiếc áo len mỏng lên ngôi như một thứ thời trang bất ngờ dịp giáp Tết. Vân mặc một bộ đồ jeans gọn gàng cưỡi chiếc xe 82 tã nát xông thẳng tới cửa bãi để xe của vũ trường Millenium. Đám nhân viên nhìn con nghẽo già của nàng một cái rồi lờ đi, để mặc nàng tự phóng vào trong. Đang lẩm bẩm chửi “lũ khốn nạn chỉ thích dắt xe đẹp”, nàng suýt nữa đâm phải chiếc Vespa Acma sơn xanh yên đỏ đang đứng khựng giữa lối đi. Tiếng phanh ken két của chiếc 82 khiến chủ nhân chiếc Acma quay lại. Nhận ra người quen, anh ta mỉm cười méo xẹo. Vân dựng xe vào một góc trống rồi trở ra hỏi:
- “Em xinh tươi” lại giở chứng hả Thanh? - Vâng, may là đến tận đây rồi mới dừng. Cũng chỉ mất công dắt bộ thêm mấy bước. Chị đi sinh nhật Phương hả?
- Ừ, chứ không thì chui vào chỗ này làm gì! Thanh mua hoa ở đâu mà đẹp thế?
Nhìn bó hoa ly gói giấy lưới trong tay, Thanh cười xoà:
- Bà chị họ có cửa hàng hoa, em đến mua ủng hộ… Nhờ chị Vân chút được không? Chị cầm hộ bó hoa để em rảnh tay đưa ẻm vào bãi.
Vân gật đầu, đón bó hoa trong tay Thanh, nhìn anh ta cẩn thận dắt xe vào bãi, dựng chân chống giữa ngay ngắn, nàng phì cười. Hình như dân chơi Vespa nào cũng thuộc nằm lòng bài học:dựng xe không cẩn thận để nghiêng về bên máy hoặc dốc đuôi thì dễ bị ngạt xăng, đọng dầu. Xe sẽ khó nổ hoặc nếu có nổ được cũng dễ chết máy trong lúc đang bon bon trên đường. Đưa lại Thanh bó hoa, Vân nháy mắt:
- Ngạt xăng hay đọng dầu?
- Không - Thanh lắc lắc đầu. Vài tháng không gặp, mái tóc đinh chôm chôm của anh ta đã dài ra trông thấy - Đến kỳ chi tiền cho dây ga rồi chị ạ.
- Gần đây có hàng nào thay dây được không nhỉ? Mình lại quên cái danh sách những địa chỉ sửa Vespa ở nhà rồi.
- Khu này thì em là thổ địa, với lại em tích trữ sẵn dây trong cốp, không sao đâu. Mà “em mini tro hoa hồng” của chị bệnh gì hay sao mà lại đi xe này?
Vân nhét vé xe và chìa khoá vào túi quần, giọng nhẹ tênh:
- Mình ở chung cư, không dám gửi ẻm ở hầm toà nhà, gửi nhờ một nhà dưới tầng trệt. Hôm nay nhà họ đi vắng, không lấy xe ra được.
Thanh gật đầu ý chừng đã hiểu rồi đi vòng sang bên cạnh như che cho Vân sang đường an toàn. Vân nhìn kiểu galant rất tự nhiên của Thanh, tự nhủ, có lẽ là thói quen của dân du học mới về, rồi sẽ biến mất theo thời gian thôi. Nàng cảm ơn rồi lên mấy bậc cấp, thấy Thanh còn loay hoay gửi túi xách, nàng đi thẳng vào bên trong mà không chờ anh ta.
Âm nhạc giần giật và không khí nhộn nhạo nhưng nàng nhanh chóng nhận ra đám sinh nhật của Hạnh Phương. Cô nàng mặc một chiếc quần jeans bó với áo yếm vàng lóng lánh, đang ngả hẳn vào lòng một gã trai già dặn mặc áo pull Giordano, dáng điệu rất âu yếm. Bất giác Vân nhớ đến Thanh, nàng quay lại xem anh ta phản ứng thế nào nhưng không thấy đâu nữa. Chắc cậu nhóc thấy cảnh đó đã tự ái bỏ về rồi. Nàng xốc lại chiếc áo khoác jean mài bạc phếch rồi tiến đến chỗ Phương, môi nở nụ cười cầu tài nhất.
- Xin lỗi Hạnh Phương nhé, chị vội quá nên không kịp mua thêm hoa hay quà gì cho em.
- Không sao đâu chị. Chị đến chơi với em là vui rồi - giọng Phương độ lượng - Bày vẽ quà cáp tốn kém làm gì.
Cô ta nói cứ như cô ta chưa từng cầm hộp Green Tea của nàng vậy! Vân nghĩ bụng như thế nhưng tất cả những gì nàng biểu hiện ra mặt là một nỗi áy náy sâu sắc. Làm ra vẻ e dè ngồi xuống, cầm chai Heineken một ai đó chuyẻn cho, nàng chưa kịp uống thì thấy Thanh xuất hiện. Sự có mặt của anh ta không làm cho Hạnh Phương nao núng. Vẫn tựa hẳn vào gã trai mặc áo Giordano, cô ta hờ hững mời Thanh ngồi, thậm chí cũng chẳng buồn nhìn đến bó hoa đẹp của anh ta.
Đột nhiên Vân thấy bất nhẫn, nàng hơi xích vào trong để lấy chỗ cho Thanh và cầm một chai bia chuyển cho anh ta. Âm nhạc bắt đầu trở nên sôi động với những tiếng méo điện tử và trống bass dồn dập. Phương cùng gã bồ Giordano kéo nhau ra nhảy, đám bạn lố nhố cũng hùa theo với vẻ xu nịnh đáng ghét. Vân bình thản ngắm nhìn những điệu bộ khêu gợi nhảy nhót của Hạnh Phương với một nụ cười nhếch môi. Cô nàng sẽ có một tương lai rực rỡ với đám đàn ông, hẳn thế!
Không khí trong sàn nhảy ngột ngạt và khá nóng nhưng Vân không cởi áo khoác, nàng muốn đóng cho xong vai kịch bà chị già nhợt nhạt để Hạnh Phương không kiếm cớ đặt điều gây chuyện. Hạnh Phương sắp ra trường và chắc sẽ về làm cho công ty của mẹ. Có lẽ thời gian tới Vân phải tìm cách nhảy sang một chỗ khác. Chứ hàng ngày phải làm việc và lo cười nói đối phó với cô chủ nhỏ tuổi nhưng khôn xảo này thì nàng đến điên mất.
Nhạc chuyển sang một điệu nhẹ nhàng hơn. Hạnh Phương ôm riết lấy gã Giordano, thỉnh thoảng trao đổi một nụ hôn say đắm. Vân liếc sang Thanh, vẻ mặt anh ta vẫn bình thản, thoáng nét chịu đựng. Tự dưng Vân thấy bực vì cái cung cách trông thì quân tử nhưng thực ra là cực kỳ thiếu tự tin ấy. Nàng hỏi to, át tiếng nhạc:
- Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?
- Chị hỏi để làm gì - Thanh cũng gào tướng lên.
- Để nhắn tin nói chuyện. Mình không gào được thế này mãi đâu.
Thanh cười với vẻ thú vị, anh ta rút điện thoại bấm số của mình lên màn hình rồi chìa cho nàng. Vân liếc vào màn hình rồi sực nhớ ra là trong óc nàng vẫn lưu ấn tượng về dãy số “san bằng tất cả” này. Nàng rút điện thoại bấm tin nhắn nhanh như chớp:
- Minh thay Thanh hen hen the nao ay?
Thanh đọc tin nhắn rồi hí hoáy bấm trả lời:
- Sao chi lai noi the?
- Vi cau cu ngoi duc mat ra. - Ngoi duc mat, nghia la gi?
- Ngồi đực mặt - Vân tìm cách gõ dấu để Thanh hiểu.
- Trông em thộn lắm à?
- Ừ, mặt mũi cậu ngơ ngác như bò đội nón ấy.
- Thì em đúng là bò đội nón chứ sao nữa. Chị không thấy Phương chê em à?
- Mình nói cái này có thể làm cậu không bằng lòng...
- Chị cứ nói đi ạ.
- Tính Phương như thế từ xưa rồi. Hời hợt lắm.
- Vậy à? Em không biết. Nhưng em không thích Phương nữa đâu.
- Ủa, sao vậy?
- Không có gì - Thanh lên tiếng trực tiếp làm Vân giật mình ngẩng lên khỏi màn hình điện thoại. Vẻ mặt của anh ta hơi khó hiểu, không ra cười cợt, cũng không ra mỉa mai, giống nụ cười hờ hững của một kẻ mộng du.
Vừa lúc đó, đám lố nhố cùng Hạnh Phương quay về. Thanh đứng dậy nói lịch sự:
- Phương và các bạn ở lại vui vẻ. Anh xin phép về.
Thấy vậy Vân cũng nhổm lên, ghé tai Hạnh Phương nói nhỏ:
- Chị cũng về nhé. - Trời ơi, còn sớm mà, sao chị không ở lại nhảy với em một bản rồi hãy về. Bia cũng chưa uống kìa - Cô nàng thốt lên với vẻ vồn vã rất kịch.
- Thôi, chị ngại lắm, chị có biết nhảy nhót gì đâu - Vân cũng cùng cô ta tiếp tục đóng nốt màn diễn chị em thân mật - Phương để chị về, nhé!
- Được rồi, Phương sợ chị quá đi. Chị đi đường cẩn thận. Anh Thanh cũng vậy. Bye.
Nghe những lời dặn dò nhạt nhẽo phát ra từ đôi môi trái tim như một cuộn băng thu sẵn, Vân mỉm cười nhẹ nhàng. Nàng đi sau Thanh một quãng, len dần trong đám đông để ra phía cửa. Đã gần 10 rưỡi đêm, gió nồm ấm vẫn thổi. Vân thở phào vì thoát ra khỏi cái không gian quá ồn ào và ngột ngạt của vũ trường. Đi sang đường về phía bãi xe, nàng phanh vạt áo ra đập đập. Hơi nóng cùng mùi khói ám vào chiếc áo khoác jean làm nàng muốn hắt hơi. Giọng Thanh nhẹ nhàng vang lên:
- Không lạnh lắm, chị cứ cởi áo khoác ra một lúc cho đỡ ngộp.
- Giữa đường, không tiện.
Một tia nhìn hơi lạ lướt qua gương mặt sáng sủa, nhưng rồi Thanh chỉ mỉm cười. Anh ta khoác chiếc túi có lẽ là đựng máy tính xách tay lên vai, dẹp đỡ xe xung quanh cho nàng dắt xe ra suôn sẻ rồi mới tiến về phía chiếc Vespa cổ của mình. Nhìn dáng điệu của anh ta, Vân cảm thấy một sự bình thản và điềm đạm lạ lùng. Có thật là anh ta kém nàng hai tuổi không nhỉ?
- Nhà Thanh ở đâu?
- Em ở ngay gần đây thôi. Chỗ đầu Ấu Triệu.
- À, vậy thì gần. Thanh cứ lên xe ngồi đi, mình đẩy cho. Đỡ phải dắt bộ.
- Cảm ơn chị. Em dắt một lúc coi như tập thể dục.
- Đừng ngại, mình cũng nhờ người ta đẩy mấy lần rồi. Chuyện thường ngày ở huyện ấy mà!
Thanh vẫn giữ vẻ mơ màng hờ hững của một kẻ mộng du. Anh ta lắc đầu:
- Em không khách sáo đâu, không cần đẩy thật mà. Em dắt bộ một tí là về đến nhà thôi.
Vân bỗng hắt hơi liền hai cái làm vẻ mặt Thanh tập trung hẳn lên:
- Trời đổi gió rồi hay sao ấy, chị mau về kẻo muộn.
- Mùi khói trong sàn khét quá - Vân xua tay, những sợi dây sâu xa trong tâm hồn chợt rung lên khe khẽ vì cách nói chứa đầy vẻ quan tâm của Thanh. Nàng rút khăn giấy lau mũi và cười - Hắt hơi được thế dễ chịu hơn nhiều rồi. Thôi, Thanh không cần đẩy thì mình về đây. Hôm tới họp mặt câu lạc bộ nhớ đến đấy.
- Vâng, em sẽ đến... Chị… lái xe cẩn thận.
Vân nổ máy định vào số phóng đi, nghĩ thế nào lại quay sang hỏi Thanh một câu hết sức tò mò:
- Này mình hỏi một tí, sao Thanh lại sơn xe xanh lắp yên đỏ?
- Vì em thích Barca, câu lạc bộ Barcelona ấy.
- Ra vậy! Mình thì thích Real. Thôi, mình về đây. Chào.
Thanh nhìn theo dáng điệu lúc nào cũng như vội vã của Vân, trên môi điểm một nụ cười hiền.