Một đêm mộng đẹp.
An Cát giật mình tỉnh dậy vì khó thở.
Rõ ràng trong mơ là bức tranh đẹp như cổ tích, nhưng hơi thở đột nhiên bị chặn lại, giống như một người chết đuối đang cần không khí để thở, An Cát hoảng sợ, cố gắng mở mắt, nhưng lúc mở mắt ra thì đập vào mắt cô là một gương mặt rạng rỡ vô cùng xinh đẹp, gần ngay trong gang tấc.
Chóp mũi là hơi thở quen thuộc, trên môi còn có chút ấm áp, An Cát đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt, hơi ấm trên môi dần tản đi, chút không khí trong lành tràn vào miệng và mũi, cảm giác khó thở cũng đã không còn, cơn buồn ngủ lại kéo đến.
An Cát bĩu môi bất mãn, đôi mắt vừa mở ra lại có xu hướng nhắm lại.
"Lão bà!" Du Quân Diệp vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của An Cát, cười nhẹ nhàng gọi
Từ "lão bà" như có ma lực, An Cát bối rối lập tức mở mắt ra lần nữa, như thể vừa nhận được mệnh lệnh.
Đôi môi hồng căng mọng, đôi mắt mờ sương không có tiêu cự, mái tóc hơi rối và những vết đỏ nhạt bên cạnh xương quai xanh tạo thành bức tranh đốn tim thiếu nữ.
Du Quân Diệp nhìn bộ dạng đáng yêu của An Cát, không khỏi cúi gần hôn lên môi An Cát lần nữa, ghé vào tai An Cát nói: "Dậy đi ăn sáng rồi ngủ tiếp, được không?"
"Ừm!" An Cát phát ra một tiếng vo ve trong mũi, quay người lại, nhếch miệng về phía Du Quân Diệp, vươn tay nắm lấy tay Du Quân Diệp và lặng lẽ tỉnh dậy một lúc, cong môi cười, rồi cố gắng gượng đứng dậy, cô ngã vào vòng tay của Du Quân Diệp như thể mình không xương.
"Buồn ngủ lắm sao?" Du Quân Diệp vòng tay qua eo An Cát để ngăn cô ấy ngã xuống lần nữa.
"Ừm! Mắt chị mở không nổi." An Cát nói một cách mơ hồ với giọng khàn khàn buổi sáng.
"Tối qua làm chị mệt muốn chết?" Du Quân Diệp quan tâm hỏi bên tai An Cát với một nụ cười khúc khích.
"Còn được..." An Cát vẫn mơ mơ màng màng đáp.
"Xem ra tối hôm qua mở khoá thêm tư thế mới cũng không tệ lắm!" Du Quân Diệp cười đùa.
Ngay khi Du Quân Diệp đề cập đến tư thế mới, nửa phần buồn ngủ của An Cát biến mất, cô giơ tay nhéo eo Du Quân Diệp, "Em thật đáng ghét!"
"Vâng vâng vâng, em đáng ghét, em đáng ghét." Du Quân Diệp cười cười, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi chị nằm mơ sao?
"Ừm! Chị đang mơ đẹp!" An Cát lẩm bẩm.
"Chị mơ gì đẹp? Trông khá vui vẻ." Du Quân Diệp cố ý nói chuyện để An Cát từ từ tỉnh hẳn.
"Mơ thấy chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật! Sau đó chị như bị chết đuối không thở nổi!" An Cát nghĩ một hồi rồi nở nụ cười ngọt ngào nói.
"Hóa ra là tuần trăng mật nha? Vậy thì giờ chị phải dậy, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi!" Du Quân Diệp nghe lời An Cát nói, như được gãi đúng chỗ ngứa, mấy ngày hôm trước cô cũng có nghĩ về việc này.
Nghe vậy, An Cát bật ra khỏi vòng tay của Du Quân Diệp, ngay lập tức ngồi thẳng dậy, mở to mắt nhìn Du Quân Diệp đang cười, hỏi: "Em nói nghiêm túc chứ?"
"Đương nhiên là nghiêm túc rồi!" Du Quân Diệp đưa tay vén mớ tóc rối bên tai An Cát, hỏi: "Sang năm sau, khi nào chị bắt đầu công việc?"
"Chị không biết chính xác, nhưng chắc là gần Tết Nguyên Tiêu!" An Cát nghĩ một lúc rồi cau mày trả lời.
"Vậy sao, vậy chúng ta có đủ thời gian!"
"Em cũng không có lịch trình sao?" An Cát nhìn Du Quân Diệp nghi hoặc.
"Em có thể có cũng có thể không!" Du Quân Diệp nói.
An Cát nhìn chằm chằm vào Du Quân Diệp mà không nói một lời, cô biết vì cô mà Du Quân Diệp lại có thể đẩy lịch trình.
"Vậy chị dậy trước, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn." An Cát đã hoàn toàn tỉnh, rồi nghiêm túc nói.
"Được rồi! Chị mau đi rửa mặt đi!" Du Quân Diệp sờ sờ mặt An Cát, thúc giục.
An Cát không nán lại nữa, nhấc chăn ra khỏi giường.
Du Quân Diệp nhìn An Cát đứng dậy đi vào nhà tắm rửa mặt, mới chịu đứng dậy đi vào bếp, mang bữa sáng ra bàn ăn.
"Em nấu nhiều vậy sao? Em dậy từ sớm à?" An Cát ngạc nhiên nhìn bàn đồ ăn, thức ăn trên đó đủ cho ba người ăn.
"Không có a! Mỗi ngày chúng ta đều đúng giờ thức dậy, nhưng mà em tắt đồng hồ báo thức, để cho chị ngủ thêm một lát nữa." Du Quân Diệp vừa nói vừa phân bữa sáng cho An Cát.
"Em sẽ nuông chiều chị hư mất." An Cát nhìn bụng và vòng eo của cô, cô cau mày nói rất chắc chắn, "Còn vỗ béo chị sắp thành công."
"Chị quá gầy, có da có thịt sẽ đẹp hơn nhiều." Du Quân Diệp cười nói, sau đó cô đến gần còn nói thêm một câu, "Sờ cũng đã hơn."
Khuôn mặt An Cát đỏ bừng ngay lập tức, cô ấy giơ tay nhét quả trứng vừa bóc xong vào miệng Du Quân Diệp, sau đó liếc mắt hờn dỗi người nọ, bĩu môi làm nũng, "Có phải em bắt đầu chê chị rồi không?"
"Làm sao nỡ chê được.
Yêu thương còn không kịp nữa là!" Du Quân Diệp cười, đưa tay lên lấy cái trứng trong miệng ra, cắn một miếng nhỏ, "Chị ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta còn thảo luận chuyện đi hưởng tuần trăng mật nữa, hiếm khi chúng ta có thời gian nghỉ trùng nhau."
An Cát mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì nữa, cúi đầu tập trung ăn sáng.
Hai người tập trung ăn sáng, dưới sự kiên quyết của Du Quân Diệp, chuyến đi hưởng tuần trăng mật của hai người đi 10 ngày.
Đương nhiên không có khả năng đi du lịch ở trong nước, không thích hợp với hai người, chỉ có thể chọn một nơi xa lạ, như vậy hai người cũng sẽ thoải mái, tuỳ ý vui chơi mà không cần lo lắng gì, cũng không cần lo lắng chuyện bị chụp ảnh rồi bị tung tin đủ kiểu
Cuối cùng quyết định đến đảo Santorini, nơi tự do trong ngòi bút của Plato, với cảnh hoàng hôn đẹp nhất thế giới, cảnh biển tráng lệ nhất, và những ngôi nhà nhỏ màu xanh trắng trên vách đá, tất cả đều nở rộ ở đó.
Sau khi thương lượng xong, cả hai nói đi là đi, trước khi lên máy bay, Du Quân Diệp đã gửi cho Ngải Lâm một tin nhắn WeChat.
Một bức ảnh cô và An Cát đan những ngón tay vào nhau, đặc biệt là chiếc nhẫn kim cương trên tay An Cát khi xuất cảnh, kèm theo lời chúc mừng năm mới.
Khi Ngải Lâm nhận được WeChat, cô ấy đã bĩu môi, cho dù có ăn cẩu lương thì cô cũng thấy rất thơm, chỉ trả lời lại: Khoe khoang!"
...
Vào thời điểm Du Quân Diệp và An Cát trở lại Long Thành, hương vị Tết trên đường phố đã dần phai nhạt, các nhân viên văn phòng lại bắt đầu một hành trình mới trong một năm mới.
Bởi vì hai người đều không có gánh nặng tâm lý, cho nên cảm thấy rất nhẹ nhàng, cả tinh thần lẫn thể xác đều vui vẻ, lúc về nước không cần phải nghỉ ngơi cho hồi phục, chỉ là điều chỉnh lại giờ giấc vì bị sai múi giờ.
"Không phải em nói sẽ cho chị xem album lúc nhỏ của em sao?" An Cát thả kịch bản trong tay xuống, quay đầu lại nhìn Du Quân Diệp đang chỉnh guitar.
"Ừm! Ngày hôm qua, chị mang quà về nhà mẹ chị tặng cho các chị em, em cũng về nhà, còn mang theo album ảnh và kịch bản về đây." Du Quân Diệp ngẩng đầu nhìn An Cát, thành thật trả lời.
An Cát cảm thấy ấm lòng, những lời cô từng nói Du Quân Diệp đều nhớ, cô muốn cái gì Du Quân Diệp cũng sẽ cố gắng để cô thoả mãn.
Cảm giác này thật tuyệt.
"Bây giờ, chị muốn xem sao?" Du Quân Diệp vừa chỉnh guitar vừa hỏi.
"Bây giờ chị cũng không có việc gì để làm, cho chị xem đi." An Cát suy nghĩ rồi cười hỏi, "Không biết em có thời gian để giải thích cho chị nghe từng bức ảnh không?"
"Chị cần chị muốn, em lúc nào cũng có thời gian!" Du Quân Diệp nghe An Cát hỏi vậy, lập tức bỏ cây guitar xuống, vừa đi vừa nói, "Bây giờ em đưa cho chị xem."
Cầm cuốn album ra, hai người ngồi cạnh nhau trên tấm thảm trước cửa sổ.
An Cát đặt album trên hai chân, sau đó lại dựa vào Du Quân Diệp, Du Quân Diệp dứt khoát đưa tay ra, trực tiếp kéo An Cát vào trong lòng, một tay vòng qua em An Cát, một tay khác đỡ lấy cuốn album, yên lặng chờ An Cát mở ra xem rồi hỏi.
An Cát dựa vào ngực Du Quân Diệp, cười mở album ra.
Cô đã chuẩn bị tâm lý, hy vọng có thể tìm ra manh mối về câu chuyện thời thơ ấu của Du Quân Diệp từ những bức ảnh ố vàng này.
"Đây là cuốn đầu tiên, những cuốn khác đều là sau khi chúng ta quen biết nhau, nếu chị muốn xem thì thật ra trên mạng không thiếu." Du Quân Diệp thản nhiên nói.
"Ừm! Chị chỉ muốn xem ảnh khi nhỏ của em.
Để xem em có đáng yêu từ lúc nhỏ không." An Cát nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực Du Quân Diệp.
Mở cuốn album dày ra, An Cát cho rằng có thể xem được ảnh thời còn bé ngay, nào đâu cuốn này không đi theo cách bình thường, người này trước sau vẫn khác người.
Nhưng mà không thể không khen được, cách sắp xếp của Du Quân Diệp rất đặc biệt, chúng sắp xếp theo ngược thời gian, bắt đầu là từ lúc Du Quân Diệp bắt đầu tiến vào giới giải trí quay bộ phim đầu tiên.
Trang đầu tiên là tấm hình Du Quân Diệp mặc trang phục diễn trông rất ngay ngô, lúc ấy trông còn e thẹn, ít cười nói, biểu cảm cũng nghiêm túc.
Ở trang thứ hai, có một tấm hình đọc kịch bản, cau mày và trầm tư.
Hoá ra từ lúc bắt đầu, người này đã bắt đầu tự suy diễn rồi? Quả nhiên là thiếu nữ thiên tài, An Cát nghĩ thầm.
Trang thứ ba là hai tấm hình chụp tạp chí, tạo hình khác nhau, khá lộng lẫy, nhưng biểu cảm của Du Quân Diệp khá gượng gạo, có chút buồn cười.
An Cát nhịn cười, tiếp tục lật từng trang một.
"Chị muốn cười thì cười, không cần nhịn." Du Quân Diệp nhận ra An Cát đang nhịn cười, đến mức bả vai cũng run run lên.
"Không sao, không gì buồn cười lắm, chỉ là cảm thấy em ngày ấy so với bây giờ quá khác biệt, ha ha ha~" An Cát nói xong cười thành tiếng.
Du Quân Diệp thấy nụ cười vui vẻ của An Cát, cô cũng cười theo.
Đây có lẽ là thú vui của những kẻ yêu nhau, người này vui thì người kia cũng vui, người kia hạnh phúc thì người này cũng hạnh phúc theo.
Ảnh tốt nghiệp cấp ba, ảnh tốt nghiệp cấp hai, ảnh tốt nghiệp tiểu học....
Càng lật về sau, thời gian cũng ngày càng cách xa nhau, mà ảnh cũng càng ít.
An Cát do dự nhưng vẫn hỏi ra, "Sao chị không nhìn thấy ảnh chụp của em và ba mẹ em nhỉ? Không có ở đây sao?"
Biểu cảm Du Quân Diệp có chút thay đổi, giọng nói cũng nhỏ lại, "Bọn họ rất bận, không có thời gian chụp ảnh cùng em."
"Phải không?" An Cát ngưng mi liếc nhìn Du Quân Diệp hỏi tiếp, "Không có chụp một lần nào hết sao?"
"Không có, chị lật tiếp đi, mấy trang sau có đó, lúc em con nhỏ." Ánh mắt Du Quân Diệp ra hiệu cho An Cát tiếp tục nhìn lại.
An Cát nén những nghi ngờ trong lòng một lúc và tiếp tục lật xem.
Quả nhiên ở mấy trang sau có ảnh chụp.
Chỉ là Du Quân Diệp trong ảnh còn rất nhỏ, khoảng 5-6 tuổi, nhìn bối cảnh xung quanh có lẽ là chụp ở nhà trẻ.
Nhưng mà chỉ có hai tấm.
An Cát cảm thấy cha mẹ Du Quân Diệp nhìn có chút quen mắt, nhưng thật ra không nhớ nổi, chỉ đành cho rằng có lẽ do Du Quân Diệp kế thừa gen của hai người họ, cho nên mới có cảm giác quen thuộc.
Trang cuối cùng, có hai bức ảnh đen trắng, đã hơi mờ, phải nhìn kỹ mới có thể nhìn thấy rõ được.
Một tấm là ba mẹ Du Quân Diệp còn trẻ ôm một đứa bé mũm mĩm như búp bê, cười rất hạnh phúc, mà đứa bé được ôm trong lòng lại há miệng cười thấy cả răng cả lợi, mắt thì chẳng thấy đâu.
An Cát chỉ vào đứa bé mũm mĩm kia hỏi, "Đây là em sao?'
"Ừm! Là em đó." Du Quân Diệp cười gật đầu.
"Hahaha, nếu bây giờ mà mặt em giờ mũm mĩm như vậy, sờ rất đã nha." An Cát không thèm nhìn mặt Du Quân Diệp, chỉ đưa tay lên sờ mặt, "Em coi đi, giờ không có chút thịt nào hết."
"Lúc đó em chỉ mới có một tuổi thôi mà." Du Quân Diệp bất mãn nói.
An Cát ngừng cười vì nhìn thấy một tấm ảnh khác ở trang cuối.
Trong bức ảnh đó, tóc Du Quân Diệp như hai cái sừng trâu, ngồi ở trên đùi mẹ, kế bên mẹ của Du Quân Diệp là một cô bé đầu nấm, tay thì còn nắm tay Du Quân Diệp, mỉm cười ngọt ngào trước ống kính.
Thấy vậy, An Cát rốt cuộc cũng biết tại sao cô lại cảm thấy có chút quen thuộc khi nhìn thấy tấm ảnh của bố mẹ Du Quân Diệp lúc nãy.
Cái cô bé đầu nấm cô không thể không quen thuộc hơn nữa!
An Cát quay lại nhìn Du Quân Diệp với vẻ không thể tin được.
Du Quân Diệp ngạc nhiên khi nhìn thấy An Cát ngừng cười, không biết có chỗ nào không đúng.
"Cái cô bé đầu nấm này...." An Cát do dự, không biết nên hỏi như thế nào cho được.
Tim Du Quân Diệp khẽ chùng xuống, nhíu mày, chẳng lẽ thế này An Cát cũng ăn giấm sao? Chuyện này đã biết bao lâu rồi, cái giấm này không có cách nào giải thích.
Lúc đó, cô mới ba bốn tuổi, chắc chưa hiểu chuyện đời đâu nhỉ? Cái cô bé nắm tay cô hình như cô không có ấn tượng mấy.
Không có các nào để nói, khoé môi giật giật, vẫn nên im lặng, chờ An Cát nói tiếp.
An Cát đợi một lúc không thấy Du Quân Diệp nói, hơi suy tư, nhưng vẫn hỏi, "Cô bé này là chị của em sao?"
"Chắc không phải đâu! Em không có nghe ba mẹ em nói em từng có chị." Du Quân Diệp thành thật trả lời.
"Hay là chị họ?" An Cát nhìn vào mắt Du Quân Diệp hỏi.
"Hình như không phải, em cũng không rõ lắm." Du Quân Diệp hoang mang trả lời.
"Không hỏi ba mẹ sao?" An Cát tiếp tục hỏi.
Du Quân Diệp lắc đầu, "Sau này em rất ít có cơ hội gặp họ, huống chi là có hỏi thì chắc cũng không nhớ chuyện đã lâu lắm rồi."
Sau khi trả lời, Du Quân Diệp cảm thấy có gì đó không ổn, bàn tay ôm eo An Cát hơi siết chặt, chờ An Cát nhìn qua liền hỏi: "Chị có vẻ rất quan tâm, chẳng lẽ chị biết à?".