Phải Lòng Ảnh Hậu Đã Có Chồng


Đáp án mà Du Quân Diệp không muốn tin, vẫn bị Ngải Lâm lột từng sợi tơ trong kén, đặt trước mặt, không hề giấu giếm.
Hoá ra trò chơi trong ngành giải trí này đơn giản vậy sao? Đơn giản đến mức chỉ cần cẩn trọng một chút, sự thật sẽ phơi bày ra trước mặt.
Vậy thì cô đã từng làm gì? Du Quân Diệp để tay lên ngực tự hỏi.
"Những gì nên nói và không nên nói, tôi cũng đã nói ra hết rồi, còn lại để cậu tự kết luận và chứng thực!" Ngải Lâm nói xong, cầm ly rượu lên, xoay cổ tay và lắc ly, ly cocktail ba màu đang ở dưới ánh đèn chiếu sáng, thật rực rỡ.
Du Quân Diệp cúi đầu, mặt trắng bệch.
Thành thật mà nói, Du Quân Diệp đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần trong lòng, tại sao An Cát lại đẩy cô ra mà không nói một lời, không hề tỏ ra thương xót, chẳng lẽ trời sinh tính, tình yêu đối với cô ấy có thể có có thể không cũng được, tuỳ lúc nào cũng có thể chặt đứt sao? Rốt cuộc thì cô không phải là người thứ nhất, người thứ hai của cô ấy...
Tính toán kỹ lưỡng, kể cả những tai tiếng, không biết ở chỗ của An Cát có được bao nhiêu?
Lúc đó nếu nói không có oán hận An Cát là giả.
Nhưng mà nỗi nhớ nhung vẫn thắng, cho dù người kia có ra sao, thì cô vẫn muốn có được cô ấy, muốn ở bên cô ấy.
Cho dù cô ấy đã từng đối xử với cô như thế nào, thì ít ra lúc ở bên cô, An Cát toàn tâm toàn ý, hết lòng chăm sóc, không thể bắt bẻ chỗ nào được.
Cho nên vì yêu sinh hận đã từng chiếm một phần nhỏ trong lòng Du Quân Diệp, nhưng mà nó chỉ mới chớm nở, thì đã bị Du Quân Diệp nhanh chóng bóp chết, cũng không thể phát triển lớn hơn, vì đó là thứ không nên có trong từ điển sống của Du Quân Diệp.
Nhưng theo tình hình hiện tại, người nên hận không phải là chính cô sao? Tất cả mọi thứ đều do cô tạo thành, còn liên luỵ đến An Cát.

Trong lòng Du Quân Diệp chỉ có tự trách cùng với xót xa.
Thật nực cười, thật mỉa mai, Du Quân Diệp tự giễu trong lòng.
Nhất thời không nghe thấy động tĩnh của Du Quân Diệp, Ngải Lâm đặt ly rượu xuống ngồi xuống, chỉ thấy biểu hiện của Du Quân Diệp có chút khác thường.
Ngải Lâm dùng tay đẩy vai Du Quân Diệp và nhỏ giọng hỏi: "Cậu có sao không?"
Du Quân Diệp hít một hơi thật sâu, cố nặn ra một nụ cười, khàn giọng nói: "Không sao!"
Thấy Du Quân Diệp lên tiếng, Ngải Lâm mới thả lỏng một chút, đưa tay lên vỗ vai Du Quân Diệp, sốt sắng nói: "Vực tinh thần dậy nào, An Cát còn đang chờ cậu, cậu cố gắng giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt, miễn cho hai người lo lắng đề phòng thường tâm khổ sở."
"Ừ! Tôi sẽ." Du Quân Diệp gật đầu, cầm ly rượu lên, ngửa đầu lên uống một hơi cạn.
"Cậu từ tốn chút! Đây là rượu ~" Ngải Lâm không kìm chế, chỉ nhìn Du Quân Diệp ngẩng đầu uống một ly lớn.
"Tửu lượng của tôi mà cậu không biết sao? Bao nhiêu đây nhằm nhò gì." Du Quân Diệp đặt ly xuống, mỉm cười quay đầu nói với Ngải Lâm.
Ngải Lâm tức giận trừng mắt nhìn Du Quân Diệp, nhếch môi, "Cái này không tốt cho cậu sao? Nếu An Cát của cậu biết cậu há miệng uống sảng khoái thế này, không đau lòng cho cậu, không nói được cậu sao!"
Nhắc đến An Cát, đột nhiên nhớ cô ấy rất nhiều!
Cũng giống như vô số cảnh tượng trong ba năm qua, trong quán bar chật cứng người và không khí sôi động, tâm trí Du Quân Diệp chỉ toàn hình bóng của một mình An Cát.
"Này ~ này ~ này ~, cậu làm sao thế? Phải đi à?" Ngải Lâm ngạc nhiên hỏi khi nhìn Du Quân Diệp đột nhiên đứng dậy và lấy chiếc túi.
"Ừ! Muốn chạy!" Du Quân Diệp dừng lại, quay đầu lại và nói với Ngải Lâm một cách hối lỗi, "Cậu còn muốn ở lại đây một lát sao?"
Ngải Lâm nhìn Du Quân Diệp cau mày, biết hiện tại có thể có việc gì đó nên mỉm cười nói, "Tôi ở lại một lát, cậu đi trước đi!"

"Được rồi! Hẹn hôm khác nhé.

Hôm nay cảm ơn nhé, bà cô của tôi!" Du Quân Diệp cười đáp lại Ngải Lâm.
"Mau cút khỏi đây đi, lại kêu bà cô nữa đi, hai người chúng ta sẽ chấm dứt tình bạn!" Ngải Lâm nhìn Du Quân Diệp tức giận.
Sau khi nói xong, suy nghĩ một chút, nắm lấy cánh tay Du Quân Diệp, nghiêm túc nói: "Đừng hấp tấp, giải quyết tốt vấn đề.

Nếu cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng!"
Du Quân Diệp nhìn người trước mặt, giơ tay ôm Ngải Lâm, vỗ vai cô ấy đáp: "Đừng lo lắng! Tôi sẽ xử lý tốt."
Hai đại mỹ nhân bất ngờ đứng dậy ôm nhau, thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, ai nấy đều tò mò nhìn vào đây.
Ngải Lâm đẩy Du Quân Diệp ra, "Thôi đi, nếu cậu không về, fan sẽ qua xin chữ ký và chụp ảnh."
Du Quân Diệp cong môi cười, nhanh chóng lấy khẩu trang và mũ ra, đeo vào, quay đầu bước ra ngoài.
Ngải Lâm cười bất lực và lắc đầu.
Du Quân Diệp, người đã khuất bóng đêm, một mình lái xe đi về hướng nhà An Cát.
May mắn thay, không có cảnh sát giao thông trên đường và đến nơi an toàn.
Đã quen cửa quen nẻo, cô đậu xe dưới gốc cây, đối diện với cửa sổ phòng ngủ của An Cát.
Trong ba năm qua, chỉ cần cô biết An Cát đang ở Long Thành, Du Quân Diệp sẽ đến đây ngồi một lúc cho dù có muộn thế nào đi chăng nữa, thỉnh thoảng cô có thể thấy bóng dáng An Cát lắc lư trong phòng, hầu hết thời gian cô ngồi phát ngốc nhìn chằm chằm vào cửa sổ tối om.
Chỉ cần đèn bật sáng, Du Quân Diệp đã cảm thấy trái tim mình đột nhiên được an ủi và thỏa mãn.
Đêm nay có vẻ vẫn như trước, nhưng tâm trạng rất khác.
Trước đây cô chỉ có thể lén lút nhìn, nhưng bây giờ có thể nhìn nó một cách công khai, nhưng Du Quân Diệp còn rụt rè, chưa kịp điều chỉnh tâm lý, không biết phải đối mặt với An Cát như thế nào.
Chuyện ba năm trước, đều là do cô mà ra.
Bây giờ là hơn mười giờ, nếu không có gì khác, An Cát có lẽ sắp đi ngủ!
Trên đường đến đây, Du Quân Diệp đã nhận được một tin nhắn WeChat từ An Cát, Du Quân Diệp đã cố gắng hết sức để ổn định tâm trí trò chuyện vài câu như thường lệ, đồng thời giục An Cát đi ngủ càng sớm càng tốt.

Ngủ bù cho mấy ngày nay.
Lúc này, đèn trong phòng ngủ của An Cát đã bật sáng, trong lòng Du Quân Diệp cũng trở nên thanh thản hơn.
Ngồi vào ghế lái, cô lặng lẽ nhìn khung cửa sổ sáng đèn, đoán xem An Cát bây giờ đang làm gì? Vừa tắm xong à? Vẫn nằm trên giường xem kịch bản hay sách gì đó.
"Đốc đốc đốc ~" Tiếng gõ vào kính làm gián đoạn suy đoán của Du Quân Diệp, Du Quân Diệp nhanh chóng đeo kính râm vào, hạ kính xe xuống, một người đàn ông mặc đồ bảo vệ đứng bên ngoài xe.
Môi Du Quân Diệp cong thành hình vòng cung, nhưng cô không nói.

"Đây không phải là chỗ để xe, xin di chuyển xe, cám ơn đã hợp tác." Nhân viên bảo vệ lễ phép nói.
"Tôi đang chờ người, lát nữa sẽ đi ngay, tối nay không đậu xe ở đây." Du Quân Diệp cười cười, lời nói rất quen thuộc.
"Vậy thì phiền cô nhanh nhanh, chỗ này không thích hợp để đậu xe." Nhân viên bảo vệ nói một câu cho có, gật đầu với Du Quân Diệp và rời đi.
Du Quân Diệp cuộn cửa kính xe lên, nhìn chằm chằm vào cửa sổ của An Cát một lúc rồi dựa vào tay lái, tiếp tục suy nghĩ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
"Đốc đốc đốc ~" Tiếng gõ cửa kính xe lại vang lên, Du Quân Diệp bực bội ngẩng đầu lên, đeo kính râm, từ từ hạ xuống cửa kính xe, thậm chí không thèm nhìn, yếu ớt nói: "Tôi đi ngay bây giờ, không cần hối."
Một lúc sau, một giọng nói quen thuộc vang lên, "Em không cần đi."
Du Quân Diệp kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn sang, nụ cười rạng rỡ của An Cát đã hiện ra trước mắt.
"Biểu cảm của em thế này là sao?" An Cát vươn tay tháo chiếc kính râm to trên mặt Du Quân Diệp ra, nhìn khuôn mặt chỉ trong mấy giây thay đổi biểu cảm liên tục, buồn cười hỏi.

Du Quân Diệp ngây người nhìn An Cát, mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Em ở đây bao lâu rồi? Sao không nói cho chị biết." An Cát dịu dàng hỏi, nhìn Du Quân Diệp đang phát ngốc.
"Không có bao lâu." Du Quân Diệp không thể im lặng mãi, cho nên miễn cưỡng cười một cái.
May mắn thay, vào ban đêm, dưới màn đêm vô biên, biểu cảm của bất kỳ ai cũng có thể che giấu được phần nào.
An Cát không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ đi đến cửa sau, gõ cửa và ra hiệu cho Du Quân Diệp mở cửa.
Du Quân Diệp hít một hơi thật sâu, cử động ngón tay, cửa sau mở ra, An Cát lặng lẽ ngồi vào, như thể cô đột nhiên xuất hiện trước mặt Du Quân Diệp một cách lặng lẽ.
"Em cứ thế ngồi ở trước à?" An Cát ngạc nhiên hỏi, Du Quân Diệp hôm nay bị làm sao vậy?
Nghe vậy, Du Quân Diệp liếc nhìn vào kính chiếu hậu và thấy An Cát đang nhìn mình với một nụ cười nhẹ, bình tĩnh lại, xuống xe, rẽ sang phía bên kia của xe, và lên xe từ cửa sau.
An Cát đợi Du Quân Diệp lên xe ngửi xong liền cau mày hỏi: "Uống nhiều lắm sao? Sao hôm nay phản ứng chậm vậy?"
"Không có nhiều lắm, chỉ một chút thôi." Du Quân Diệp cũng đưa cánh tay lên ngửi.
"Uống rượu còn dám lái xe đến đây? Em không muốn sống nữa sao?" An Cát đột nhiên bắt được điểm trọng yếu, nghiêm túc nói.
"Em..." Du Quân Diệp mấp máy môi, không có lời nào để nói.
Sau khi rời quán bar, lòng cô rối bời, quên mất rằng bản thân không thể lái xe sau khi uống rượu, đợi đến lúc nhớ ra, thì đã sắp đến nhà An Cát.
"Thế tới đây tìm chị để đi vụng trộm à?" An Cát thấy Du Quân Diệp ấp a ấp úng, dù sao cũng đã đến rồi, An Cát cũng không nỡ trách cứ người này, cho nên nhích đến trước mặt Du Quân Diệp, ôm lấy cánh tay cô ấy, khẽ hỏi mang theo chút e thẹn.
"Vâng! Em nhớ chị!" Du Quân Diệp mũi chua xót đáp lại, duỗi tay ôm An Cát vào lòng, ngửi mùi thơm của An Cát, hốc mắt hơi nóng.
"Vậy thì tại sao em không nói cho chị biết, em ngồi đây một mình thì làm sao mà vụng trộm được hửm?" An Cát hỏi trong khi nghịch ngón tay của Du Quân Diệp.
"Này không phải là làm phiền chị sao, em đã bảo chị đi nghỉ sớm rồi mà." Du Quân Diệp trả lời.
"Một mình chị ngủ không được." An Cát nói thật.

Cô đã quen với việc nằm trong vòng tay của Du Quân Diệp hàng đêm, nhưng đột nhiên chỉ có một mình, trằn trọc mãi không ngủ được nên đứng dậy rót một ly rượu vang, vừa ra đến cửa sổ, đã thấy một ô tô đậu dưới gốc cây cách đó không xa, nhìn cũng quen, hình như đã từng nhìn thấy ô tô đậu dưới gốc cây này nhiều lần rồi.
Lý do tại sao ấn tượng là chỗ này không phải là chỗ đậu xe, còn người sống ở trong khu dân cư hay ở gần đây sẽ không đậu xe ở đây.

Cho nên, vừa rồi An Cát còn cẩn thận phân biệt, phát hiện biển số cô đã thấy qua, đây không phải là chiếc xe mà Du Quân Diệp đã lái vài ngày trước sao!
Tâm trạng lúc đó phấn khích đến mức thiếu chút nữa mặc áo ngủ chạy vọt ra ngoài.

Du Quân Diệp không trả lời, chỉ siết chặt cánh tay.
"Trước đây em thường xuyên đến đây à?" An Cát hỏi nghi ngờ trong lòng.
Du Quân Diệp sững sờ một lúc rồi phản ứng ngay lập tức, nếu An Cát có thể nhận ra xe của cô ấy, chắc hẳn cô ấy đã có ấn tượng về chiếc xe ở vị trí này từ trước, nếu cô phủ nhận thì không đúng.
Vì vậy, giọng nói rầu rĩ đáp lại: "Ừm! Em có đến đây vài lần, chỉ là muốn nhìn một chút thôi.

Chỗ này gần với chị nhất."
"Đồ ngốc! Vài lần gì chứ, chị đã thấy rất nhiều lần." An Cát mắt đỏ lên, lồng ngực tràn đầy cảm xúc.
Cần phải nói thêm gì nữa đâu, trong lòng mỗi người tự hiểu rõ, chẳng qua là muốn đến nhìn xem đối phương mà thôi, muốn gần đối phương hơn một chút mà thôi.
An Cát ngồi dậy thoát khỏi vòng tay của Du Quân Diệp, vươn tay vuốt ve má Du Quân Diệp, nghiêng đầu hôn lên.
"Buổi tối đừng về." An Cát buông ra môi Du Quân Diệp thở hổn hển, "Em uống rượu, lái xe về không an toàn, chị không yên tâm."
"Ừm! Thế ngủ lại nhà chị sao?" Du Quân Diệp buồn cười hỏi.
"Đương nhiên, hay em định ngủ trên đường cái? Hay là ngủ trên xe một đêm?" An Cát nhéo nhéo cằm Du Quân Diệp cười hỏi.
"Có bất tiện cho chị không?" Du Quân Diệp cau mày.
"Chuyện này có gì bất tiện, nhà chị không có người ngoài, chỉ có Hiên Hiên và hai người chúng ta." An Cát bĩu môi.
"Hiên Hiên mà nhìn thấy có ổn không?" Du Quân Diệp nói thật.
"Đâu phải là Hiên Hiên không biết em.

Thằng bé biết biết quan hệ hai chúng ta khá tốt.

Thỉnh thoảng đến ở cũng không thành vấn đề." An Cát nghiêm túc nói.
Suy nghĩ một hồi, cô nói thêm: "Sớm muộn gì thằng bé cũng biết, chuẩn bị trước tinh thần là tốt rồi."
Du Quân Diệp không nói, nhìn An Cát với ánh mắt phức tạp.
"Đi thôi, chị không muốn ở trong xe nữa, không gian quá nhỏ." An Cát nói nhỏ vào tai Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, "Được rồi! Nhưng trước tiên phải đi đậu xe vào bãi, kẻo nhân viên bảo vệ lại khó xử."
"Ừm!" An Cát đồng ý.
Hai người đậu xe, An Cát kéo Du Quân Diệp lên lầu.

"Em lo lắng sao?" An Cát siết chặt tay Du Quân Diệp cố ý hỏi, vì cô có thể cảm nhận rõ ràng những bước đi cứng ngắc của Du Quân Diệp.
"Vâng!" Du Quân Diệp không giấu được cảm xúc của bản thân.
Nếu là nhà của một người bạn tốt bình thường thì không có vấn đề gì, ở thì cứ ở, Du Quân Diệp không quan tâm đến điều gì cả, nhưng trong lòng cô có quỷ.
"Đừng lo lắng, cứ coi như nhà của mình." An Cát nói xong cảm thấy buồn cười, nói thêm: "Coi đây là nhà của một người bạn là được rồi.

Câu nệ quá mới có vấn đề."
"Vốn dĩ là có vấn đề mà!" Du Quân Diệp thấp giọng lẩm bẩm.
Cửa mở, Du Quân Diệp bị An Cát kéo vào.
"Em đi đôi dép này, đôi này mới." An Cát cúi người lấy ra một đôi dép mới trong tủ giày.
Du Quân Diệp ngoan ngoãn thay giày, và vừa quay lại thì Mạch Trí Hiên bước ra khỏi phòng.
"Chào dì Du ạ." Mạch Trí Hiên ngoan ngoãn chào hỏi.
Du Quân Diệp sững sờ tại chỗ, tim đập nhanh hơn không rõ nguyên nhân, An Cát buồn cười liếc nhìn Du Quân Diệp một cái, nhanh chóng trả lời: "Sao con còn chưa ngủ?"
"Con nghe thấy tiếng cửa đóng mở, sợ mẹ có việc gì ạ." Mạch Trí Hiên trả lời.
"Không có chuyện gì, mẹ có chút việc với dì Du." An Cát nhìn Du Quân Diệp, hy vọng nhân lúc này cô ấy có thể trở lại bình thường.
"Xin chào Hiên Hiên!" Du Quân Diệp cười và chào.
Có vẻ như lại cảm thấy không thích hợp, cô nói thêm: "Tình cờ ở gần nhà cháu.

Dì có chuyện muốn thảo luận với An lão sư, nên mạo muội đến làm phiền."
"Không có phiền ạ! Nhà cháu cũng có ít người đến, xem ra dì là người đầu tiên đến, đương nhiên cháu rất vui." Thái độ vui vẻ của Mạch Trí Hiên thể hiện ra bên ngoài.
"Được rồi, Hiên Hiên, con nên nghỉ ngơi sớm đi, con còn chưa điều chỉnh được múi giờ phải không? Không cần làm ảnh hưởng đến mẹ và dì Du bàn công việc." An Cát kịp thời ngăn lại.

Cô cảm thấy nếu không dừng lại đi, hai người họ khách sáo qua lại với nhau không biết đến khi nào.
"Dạ, con biết rồi, vậy không làm phiền mẹ và dì Du nữa ạ.

Dì Du cứ tự nhiên nha! Chúc ngủ ngon~" Mạch Trí Hiên lễ phép đáp.
"Ngủ ngon ~" Du Quân Diệp cười nói với Mạch Trí Hiên.
Mạch Trí Hiên gật đầu sau đó quay trở lại phòng của mình.
"Đi thôi, Du lão sư, đi nói chuyện nào." An Cát giơ tay nắm lấy cánh tay Du Quân Diệp, trêu chọc.
Du Quân Diệp thở phào nhẹ nhõm, bị An Cát kéo vào phòng ngủ của An Cát.
"Tối nay, em có nên ngủ trong phòng dành cho khách không?" Du Quân Diệp ngập ngừng nói ngay khi bước vào cửa phòng ngủ.
"Em định ở riêng với chị à?" An Cát nghe thấy lời nói đó, đẩy Du Quân Diệp vào cửa, bĩu môi làm nũng.
Du Quân Diệp không trả lời, nhìn An Cát bằng ánh mắt ngay thơ vô số tội..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận