Phải Lòng Ba Nuôi


Sau khi tan học buổi sáng, Đỗ Thiên Phúc nhanh chóng chạy về nhà.

Buổi chiều tất cả giáo viên đều có cuộc họp, không ai có thời gian để xem xét học sinh có cúp buổi chiều hay không nên đành thông báo cho nghỉ một buổi.
Vừa vào được cửa nhà, Noãn Noãn lông xù đã chạy nhanh ra đón cậu, hai đôi chân ngắn ngủn chạy trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Đỗ Thiên Phúc chào Bùi Khả Như xong liền ôm Noãn Noãn lên phòng, khuôn mặt vui vẻ, tươi sáng làm Bùi Khả Như cũng vui lây.
Cậu có kể cho Lê Minh Ngọc nghe về Noãn Noãn, cô rất thích thú còn nói về nhà một lát liền qua cùng tắm Noãn Noãn với cậu.
Trong lúc chờ Lê Minh Ngọc qua, Đỗ Thiên Phúc quyết định đi tắm.
Tầm 15 phút sau, vừa bước ra Đỗ Thiên Phúc đã thấy Noãn Noãn nằm ngủ co ro trên sàn, lúc này cậu nhìn nó giống với cục bông gòn hơn là so với chú cún nhỏ.
Đang vào mùa lạnh, buổi trưa cũng không thật sự quá nóng.

Nghĩ không biết trời này Noãn Noãn da non tắm có bị lạnh hay không, Đỗ Thiên Phúc thắc mắc liền tra google.
Xem không lâu, thông tin trên đó ghi rằng nên tắm cún nhỏ tầm 1-2 tháng tuổi, khoảng trưa đến trước chiều tối, không đề cập đến thời tiết.
Thầm nghĩ tắm nhanh rồi ra chắc sẽ không sao.
Đỗ Thiên Phúc nằm ườn lên giường, không biết đang nghĩ về điều gì nhìn thẳng lên trần nhà trắng trơn, được một lúc thì lim dim rồi thiếp đi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Đỗ Thiên Phúc bị đánh thức bởi tiếng gọi và hành động lây người của Lê Minh Ngọc.

Cậu từ từ mở mắt, nắng ban trưa chiếu thẳng vào mặt mà nhíu mày.
"Gì vậy? Tôi bảo sẽ qua mà lại ngủ mất là sao? Thậm chí tôi đã gọi trước cũng không thèm bắt máy."
Đỗ Thiên Phúc từ từ ngồi dậy, nghĩ lại thì trong giấc mơ thật sự có tiếng chuông điện thoại.

Cậu mơ thấy có người gọi điện đến quấy rối nên không muốn nghe, mặc cho nó có reo hay không cũng không quan tâm.

Bây giờ mới biết đó không phải là mơ, thật sự là có điện thoại nhưng là của cô bạn thân.
Đỗ Thiên Phúc: "Đã ăn gì chưa?"
Lê Minh Ngọc bước xuống khỏi giường, đến bế cục bông trên sàn mới trả lời: "Ăn rồi mới đến."
Nói xong liền khen lấy khen để Noãn Noãn trên tay.
"Thật sự rất đáng yêu! Hay để tôi tắm cho, tôi giỏi vụ này lắm, tôi nuôi mèo mà."
Đỗ Thiên Phúc không tranh, ừ một tiếng rồi đi vào phòng tắm nhìn Lê Minh Ngọc tắm cho Noãn Noãn.
Lê Minh Ngọc xả nước đầy bồn rửa tay, sau đó dùng tay lấy nước dưới bồn lên xoa nhẹ nhàng vào lông Noãn Noãn cho nó làm quen với nước.

Ban đầu Noãn Noãn có ý định nhảy ra khỏi tay cô, nhưng nó quá nhỏ bé, không thể làm gì đành chịu trận.
Không có sữa tắm cho cún, Đỗ Thiên Phúc đành lấy một ít sữa tắm của chính mình cho Noãn Noãn.

Cơ thể hơi ẩm ướt có thể thoa sữa tắm, Lê Minh Ngọc đem sữa tắm lên người Noãn Noãn, gãi nhè nhẹ vào bề mặt da bên trong bộ lông, nó có vẻ thích ngoan ngoãn ngồi im trên tay cô.
Xà phòng bao bọc Noãn Noãn chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhìn hai người như muốn nói: "Đừng ăn h.i.ế.p em nữa mà."
Sợ Noãn Noãn lạnh, Lê Minh Ngọc cố gắng tắm nhanh cho nó.

May bồn rửa tay nhà cậu có thể chỉnh chế độ nóng lạnh, ban đầu cô đã chỉnh nước ấm vừa phải để Noãn Noãn tắm không bị lạnh.
Lê Minh Ngọc đặt Noãn Noãn xuống bồn nước đầy, nó sợ hãi dẫy dụa trong bồn, kêu lên ư ử.

Cô vừa tắm vừa nói chuyện với nó, Noãn Noãn sợ hãi từ từ dịu lại, nhưng tiếng kêu ư ử kia vẫn còn.
Noãn Noãn sợ hãi trong tiếng cười giỡn của hai người.
Bộ lông xù sau khi tắm bây giờ đã trở nên teo tóp, Noãn Noãn nhìn trong rất gầy gò, không được tròn trĩnh như những con cún con khác.
Việc lau khô lông đưa vào tay Đỗ Thiên Phúc, lần đầu nuôi cún, không dám làm mạnh sợ nó sẽ đau.

Cậu lau từ từ chậm rãi, Noãn Noãn cũng có vẻ rất thích việc làm này, ngồi im ngoan ngoãn mà cụp tai xuống.
Lông Noãn Noãn tuy là nhiều và xù, nhưng phận là cún con, lau kĩ một chút là được.

Noãn Noãn tăng động, thích chạy lung tung, lông sẽ mau khô.
Tắm xong không biết vì lý do gì, Noãn Noãn lại tăng động hơn mọi ngày, chạy lung tung khắp nhà, gọi thì ngoảnh đầu lại nhìn, nhưng không chạy lại, sủa vài ba tiếng lại tiếp tục chạy lung tung.
Đồng hồ hiển thị 3 giờ 45 phút, Lê Minh Ngọc có ý định khoảng 5 giờ sẽ về, thấy vậy cô liền ra ý kiến đi mua đồ dùng cho Noãn Noãn.

Đỗ Thiên Phúc ngay lập tức đồng ý.
Bước ra khỏi ngưỡng cửa, tiện thấy chiếc xe Audi luôn dựng ở nhà xe phía bên trái ngôi nhà thì hỏi.
"Tại sao chiếc xe đó lúc nào cũng nằm ở đó vậy?"
Đỗ Thiên Phúc đưa mắt nhìn vào khu nhà xe của nhà mình, không giấu không diếm trả lời.
"Chú của tôi không thích ngồi xe, chỉ khi nào đi xa hay có tiệc về muộn mới đi xe."
Lê Minh Ngọc: "Chú của cậu bị say xe hả?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui