Bàn tay khớp xương rõ ràng cầm ly sữa đưa đến trước mặt Đỗ Thiên Phúc, cậu có chút bất ngờ trước hành động của Dương Minh Phong. Biết sự thật nhưng vẫn là đi hỏi.
“Gì vậy ạ?”
Dương Minh Phong cũng đáp lời lại: “Sữa.”
Đỗ Thiên Phúc thấy vậy cũng không hỏi nữa, đưa tay nhận lấy ly sữa còn nóng hổi.
Ngay sau khi Đỗ Thiên Phúc nhận lấy ly sữa, Dương Minh Phong liền quay người rời đi, nhưng vừa chỉ mới bước được một bước liền bị Đỗ Thiên Phúc kéo áo lại.
“Cháu có chuyện cần nói với chú.”
Dương Minh Phong có chút bất ngờ, nhưng rồi cũng đồng ý cùng nhau nói chuyện với cậu. Anh gật đầu nhẹ một cái, sau đó nói: “Được.”
“Cô gái tên An Nhiên, thật sự là ai vậy ạ?”
Khi nghe đến cái tên An Nhiên, Dương Minh Phong lập tức trợn tròn mắt.
“Sao lại biết cô ấy?”
“Cháu đã lén xem hình của chị ấy ở phòng của chú… Và trong giấc mơ, chị ấy đã…”
Đỗ Thiên Phúc còn chưa kịp nói hết câu đã bị Dương Minh Phong nắm lấy hai bên vai: “Ai cho phép cháu tự ý vào phòng! HẢ!”
Ngay lúc này đây, Dương Minh Phong như trở thành một con người khác, trông vô cùng đáng sợ. Noãn Noãn hiểu được tình hình rất nhanh liền chạy đến bảo vệ cậu chủ nhỏ của mình, nó sủa lớn, đẩy Dương Minh Phong ra, anh hơi loạng choạng mà bước vài bước ra phía sau.
Đỗ Thiên Phúc phía bên này thật sự rất sợ hãi, ly sữa nóng đã rớt xuống sàn vỡ tan nát từ bao giờ, gương mặt cậu sửng sốt, đôi mắt ướt át tưởng chừng nước mắt sắp vỡ ào ra bên ngoài.
Dương Minh Phong nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt bỗng cảm thấy áy náy, không biết nên nói gì thì nghe thấy giọng nói hơi run của Đỗ Thiên Phúc.
“Cháu ban đầu mơ thấy chị ấy, chị ấy nói rất nhiều thứ liên quan đến chú, ý chính muốn chú sống tốt đừng vì chị ấy mà cô độc một mình. Lúc đầu đương nhiên là khó tin, nhưng khi nhìn thấy tấm hình của chị ấy ở phòng của chú thì cháu mới chắc chắn rằng đó là người con gái mà chú yêu thương nhất.”
“Cháu muốn nói chuyện với chú vì muốn thay lời cô ấy muốn nói.”
(Câu nói của An Nhiên do Đỗ Thiên Phúc thuật lại)
“Em hãy ở bên anh ấy nhé.”
“Em là ánh sáng của anh ấy, chị chỉ có duyên nhưng không có nợ.”
“Em mới chính là ánh sáng mở đường cho anh ấy, còn chị chỉ là ngọn đuốc bé nhỏ giúp anh ấy khoảng thời gian ngắn liền lật đổ, khiến quá khứ khủng hoảng của anh ấy bốc cháy.”
“Chị không còn trên đời này nữa, cuộc đời chị chỉ kết thúc tới đó thôi…Em hãy giúp anh ấy quên chị nhé!”
“Anh ấy cần em, không phải chị.”
Dương Minh Phong thất thần đứng im tại chỗ nhìn Đỗ Thiên Phúc, hai mắt anh hơi đỏ lên, không biết có phải vì nước mắt nên ảo giác hay không, anh vậy mà lại thấy An Nhiên đứng phía sau lưng Đỗ Thiên Phúc, nở một nụ cười rất tươi với anh.
Sau đó lại nghe An Nhiên nói: “Hãy lắng nghe con tim, em là người ở quá khứ, hãy bước tiếp con đường tương lai phía trước của chính anh. Hãy tôn trọng người ở hiện tại, từ đầu đến cuối em chỉ là ân nhân của anh… Cảm ơn anh.”
Sau khi nói xong An Nhiên liền biến mất, Dương Minh Phong cũng không cảm thấy đau lòng hơn. truyen bac chien
Anh đưa mắt về phía Đỗ Thiên Phúc, đứa nhỏ anh nâng niu thì nhỏ đến lớn, hôm nay chỉ vì kích động một chút đã làm đau cậu.
So với việc An Nhiên nói cảm ơn rồi biến mất, anh nhìn gương mặt như sắp khóc của Đỗ Thiên Phúc lại càng thấy đau lòng hơn.
Quả thật từ xưa, chỉ vì An Nhiên mang đến cho anh cảm giác ấm áp nên anh cảm thấy mới lạ. Yêu nhau 2 năm, chưa từng đi quá giới hạn, mọi chuyện đều kết thúc ở hành động nắm tay.
An Nhiên đương nhiên nhìn là biết, cô là cô gái bình thường đã từng trải qua một vài mối tình, nhìn là biết anh đối với cô cùng lắm là bạn thân, hoặc là em gái nhỏ.
Cô chấp nhận vì đã phải lòng anh, với vẻ đẹp tuấn tú như vậy thì làm sao có thể cưỡng lại được cơ chứ.
Lúc đầu tiếp cận vì nhan sắc, nhưng khi càng tiếp xúc lại càng say.
Dương Minh Phong nhiều năm hiểu lầm rồi đau lòng. Cái đau lòng này là đau vì người bạn thân, người có thể nói chuyện duy nhất cùng mình phải ra đi.
Anh lướt ánh mắt về phía cậu, khuôn mặt mếu máo, oan ức khi bị anh làm đau khiến tim anh cảm giác như bị ngàn cây kim đâm vào, đau lòng khó tả.
Ngay lúc nước mắt trào ra khỏi mắt, Đỗ Thiên Phúc đưa tay lau rất nhanh đã bị cái ôm mạnh bạo, ấm áp của anh ngăn cản. Cái ôm ấy mạnh đến nỗi như muốn nói rằng cậu đừng hòng rời xa anh, từ cái ôm có thể hiểu được cảm nhận của đối phương.
“Cái gì vậy…”
Dương Minh Phong giọng run rẩy nói chuyện, câu nói rất dài, có thể là tất cả nỗi lòng của anh đều đặt vào đêm hôm nay. Đỗ Thiên Phúc nghe xong, nước mắt chưa kịp dừng đã tiếp tục rơi. Tuy nhiên lần rơi nước mắt thứ hai này thể hiện cho sự hạnh phúc chứ không phải uất ức.
Đỗ Thiên Phúc không ngờ rằng sẽ được Dương Minh Phong chấp nhận tình cảm ngay thời điểm này.