Dịch: Duẩn Duẩn
"Cô ấy tới rồi." Kim Tú Viên chỉ tay ra phía con đường nhỏ nằm trong vườn hoa.
Phạm Ca nheo mắt nhìn ra xa theo hướng tay của chị ấy.
Ở xa xa cuối con đường, có một bóng người thon dài mặc quần áo màu nhạt đang trò chuyện với anh bảo vệ gác cổng.
"Phạm Ca à, trong khoảng thời gian em ở Brunei, chị đã tổ chức một buổi phỏng vấn đặc biệt.
Cuối cùng cũng đã chọn được một trong số hai mươi sáu thí sinh còn lại, và chị nghĩ người này có thể giúp được em."
"Cô ấy tên Tần Diểu Diểu, hai mươi năm tuổi, là sinh viên tốt nghiệp Khoa Tâm lý học.
Vừa mới rời khỏi ghế nhà trường một năm đã thành công làm một đứa bé mắc chứng tự kỷ mở miệng nói chuyện.
Em biết cô ấy làm cách nào để đứa bé kia nói chuyện không? Ngày nào cô ấy cũng lải nhải không ngừng trước mặt đứa bé ấy, cho đến một ngày đứa bé ấy không nhịn nổi nữa phải ra sức bày tỏ, càu nhàu, Chị này, chị phiền chết đi được."
"Tần Diểu Diểu là người không nổi trội gì nhất trong số hai mươi sáu thí sinh có học vấn cao học, hai mươi năm người còn lại đều tốt nghiệp ở một trường Đại học có tiếng.
Nhưng ngược lại cô ấy lại là người tự tin nhất."
Bóng dáng kia vượt qua cánh cửa sắt khắc hình hoa sơn trà, đang đi từng bước một về phía cô.
Ánh nắng sớm rơi trên quần áo màu nhạt của cô ấy, sáng đến chói mắt, nhìn từ xa chỉ thấy một hình bóng mờ nhạt.
"Sau nửa tiếng phỏng vấn, chị chỉ vừa ý mỗi cô ấy." Ánh mắt Kim Tú Viên cũng rơi vào bóng người mờ nhạt đó: "Em biết tại sao chị lại chọn cô ấy không? Bởi vì trong hai mươi sáu con người, chỉ có mình cô ấy đến là vì cô gái tên Phạm Ca."
Giọng Kim Tú Viên như mang theo chút giễu cợt: "Hôm đó, những người tới phỏng vấn đều đã qua vòng tuyển chọn kỹ lưỡng.
Họ đều là người có tuổi tác xấp xỉ với Phạm Ca, là người lanh lẹ hoạt bát, có thể nói chuyện phiếm với Phạm Ca về phim ảnh và du lịch cũng như có thể đi dạo phố cùng cô ấy.
Mỗi khi Phạm Ca cần làm chuyện gì thì các cô ấy phải đưa ra một lời đề nghị nhanh chóng và thoải mái nhất cho Phạm Ca."
"Thế mà, những cô nàng được gọi là Nhà tâm lý học tương lại ấy lại ăn mặc quá lố khi đến phỏng vấn.
Vì họ biết một trong số những người phỏng vấn họ là Ôn công tử của Tứ đại gia tộc Hồng Kông.
Tiếc là Ôn công tử không hề có mặt trong buổi phỏng vấn như họ đã tưởng.
Trong số những cô gái hợm hĩnh ấy chỉ có mình Tần Diểu Diểu là ăn mặc chất phác và giản dị nhất."
"Phạm Ca, để chị kể cho em một câu chuyện nhỏ về Tổng thống Putin và Cựu tổng thống Yeltsin.
Vào thời điểm đó, Putin vẫn còn đang là một sĩ quan có quân hàm không cao phò trợ bên cạnh Tổng thống Nga lúc bấy giờ là Yeltsin.
Trong một chuyến đi săn lợn rừng, đương lúc mọi người đang cùng ngồi vào bàn ăn lót dạ ngoài trời, thì đúng lúc đó đã xảy ra một tình huống oái ăm không lường trước được: Một con lợn rừng khổng lồ bỗng dưng từ đâu nhảy xổ ra, đứng nhìn trừng trừng vào Tổng thống Nga.
Trong cơn hoảng loạn, ông Yeltsin luống cuống đánh rơi cả mắt kính.
Đương lúc những người tùy tùng nháo nhào đổ xô xuống gầm bàn, nửa như muốn trốn họa lợn rừng, nửa như muốn tìm kính cho Tổng thống thì chỉ có một mình Putin đứng đó nổ súng bắn chết nó.
Sau này, những người tìm kính mới giải thích rằng con lợn rừng khi ấy cách họ một khoảng rất xa, dựa theo phán đoán thông thường sẽ không phải là mối uy hiếp đối với họ.
Về sau, Yeltsin đã chỉ định Putin làm người kế vị nhiệm kỳ tiếp theo của của mình.
Khi đó rất nhiều người đồn rằng ông ta đưa ra quyết định đó là vì câu chuyện trên."
"Dựa theo góc độ Tâm lý học mà nói, con lợn rừng xuất hiện lúc đó chính là một mối nguy hiểm tiềm tàng." Kim Tú Viên thanh thanh giọng nói: "Hôm đó, chị đã dựa theo câu chuyện này rồi thêm mắm dặm muối kể cho mấy cô nàng ấy nghe.
Mấy cô gái ấy cũng không tỏ vẻ mất mát ra mặt khi không nhìn thấy Ôn tiên sinh.
Hơn nữa đối đáp cũng vô cùng trôi chảy, biểu hiện rất có chuẩn mực.
Sau đó chị bảo các cô ấy viết năm mươi chữ giới thiệu về bản thân trong năm phút.
Nhân lúc các cô ấy đang viết, chị gọi trợ lý của chị vào, thông báo với mọi người rằng Ôn tiên sinh sẽ có mặt ở đây trong vòng ba phút nữa."
"Em đoán xem kết quả thế nào? Trong vòng ba phút đó các cô gái chỉ ngồi sửa sang lại vẻ ngoài của mình.
Xem xem lông mi giả đã rụng hay chưa, tóc tai có bị rối hay không, liếc nhìn xem quần áo của mấy cô gái khác có 'vượt trội' quyến rũ hơn mình hay không.
Ba phút sau, Ôn tiên sinh tiến vào, nhưng đó chỉ là một 'Ôn tiên sinh' hờ mà thôi.
Mấy cô gái đó lập tức làm vẻ mặt nghi hoặc, suy tư, mất mát, cuối cùng thời gian còn dư lại cũng chẳng để họ viết đủ năm mươi chữ hoàn chỉnh trong bài giới thiệu của mình."
"Chị nghĩ chắc trong lòng mấy cô nàng lúc đó đang an ủi số mình quá hưởng đây mà, dù sao cũng chỉ là viết giới thiệu thôi không phải sao? Có gì đâu, còn cơ hội thể hiện ở vòng sau mà lo gì." Kim Tú Viên thở dài một tiếng: "Nhưng mấy cô nàng đó đâu biết, đó lại chính là vòng phỏng vấn duy nhất.
Và đương nhiên bọn họ chẳng có cơ hội nào để thể hiện.
Cuối cùng trong buổi phỏng vấn chỉ có một người duy nhất viết xong năm mươi chữ giới thiệu về bản thân mình, đó là Tẩn Diểu Diểu.
Cô ấy đã được chị và mấy thầy hướng dẫn thông qua."
"Chị nghĩ, có lẽ chính cái bằng tốt nghiệp từ khoa Tâm lý học đã đem lại thói tự mãn, kiêu ngạo và luôn cho mình là giỏi của mấy cô nàng 'hợp hĩnh' ấy? Và chắc có lẽ sau này họ sẽ tìm người bạn đời của mình dựa trên 'ánh hào quang' ấy, bởi dù sao trong tay họ cũng có một chiếc thẻ lợi thế cơ mà.
Thật ra thì làm vậy không công bằng với họ lắm, nhưng họ phải hiểu rằng, nếu không có chút hứng thú nào, thì Tâm lý học cũng chỉ nhàm chán như vũng nước đọng mà thôi." Kim Tú Viên bất đắc dĩ cười: "Chị nói này, bà Ôn của tôi.
Ôn tiên sinh nhà em sức hấp dẫn đúng là không thể chối từ.
Ngay cả khi đã mang trên mình cái danh chồng người ta mà cũng khiến không ít các cô em thông minh xinh đẹp thèm thuồng mà lao vào."
Cũng không phải là không có.
Phạm Ca dõi mắt nhìn theo bóng người đang đi về phía mình qua tấm kính.
Vào một đêm khuya khoắc nào đó không lâu trước đây, có một cô nàng thông minh xinh đẹp đã thổ lộ tình cảm với Ôn Ngôn Trăn.
Cô ta nói cô ta không cần so đo danh phận, cũng không để tâm bản thân mình ở trong sáng hay ngoài tối, thậm chí còn có thể vứt bỏ đạo đức làm người của mình nữa kìa.
Nhưng Ôn Ngôn Trăn không hề đồng ý.
Phạm Ca cũng không biết Ôn Ngôn Trăn đã từng nhận bao nhiêu lời ám chỉ như thế trong bóng tối.
Bóng người màu nhạt dừng lại trước cửa.
Vùng chí tuyến Bắc Tây Bắc đã kéo chiếc bóng ấy dài thêm, khiến nó trông thướt tha yểu điệu hơn.
Ánh nắng dừng trên bóng người nhạt màu ấy, cô nàng đứng yên một chỗ, khiến phản quang của ánh mặt trời càng thêm chói lóa, làm Phạm Ca vô cùng nhức mắt.
Sau khi dừng lại chốc lát, cô ấy lại bước tiếp lên bậc thang.
Sau ba bậc thang, cô ấy đứng trước mặt Phạm Ca, cách cô khoảng chừng nửa mét, mỉm cười gật đầu nhìn cô, rồi giơ tay ra, "Phạm Ca! Chào cô."
Phạm Ca dường như cảm thấy trái tim mình vừa bị ai nhéo một phát, tương tự như cảm giác tê dại mãnh liệt.
Không khác gì ngón tay không cẩn thận mà chạm vào ổ điện, rồi bị giật cho đến nổi da gà.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh màu trắng bạc, gấu áo rộng được nhét vào quần bút chì màu nâu nhạt, giày đế bằng, tóc thắt bím đuôi ngựa, trang điểm nhàn nhạt, đứng ở trước mặt họ lại càng giống như một sinh viên đại học.
Cô ấy có một đôi mắt vô cùng trong trẻo.
Phạm Ca rời khỏi đôi mắt đó, thu lại nụ cười bất giác nở trên khóe môi.
"Tôi xin giới thiệu rõ một chút nhé, Diểu Diểu trong tên tôi không phải là nhỏ bé, mà là chữ Diểu có ba bộ thủy ấy." Tần Diểu Diểu tự mình giới thiệu, giọng nói trong vắt giống y như đôi mắt của cô ấy vậy, không khác với tiếng suối chảy róc rách là bao.
Diểu Diểu, dòng nước mênh mang.
Lần đầu tiên Phạm Ca cảm thấy cái tên này rất thích hợp với một người.
***
Trong quần thể những tòa cao ốc được xây dựng phát triển nhất ở Thanh Đảo thì tòa cao ốc Cầu Vồng được xem là biểu tượng đặc sắc nhất của thành phố.
Các nữ nhân viên trong thời gian rảnh rỗi đang ngồi tám đủ loại chuyện trên trời dưới đất về ông chủ của mình.
Cao ốc Cầu Vồng là chi nhánh nằm ngoài khơi của tập đoàn nhà họ Ôn, chiếm diện tích khoảng mấy ngàn mét vuông.
Tòa cao ốc trước đây vốn dĩ hơi cũ kỹ, nhưng từ sau khi Ôn Ngôn Trăn về đây đã bắt đầu cho tân trang lại tất cả.
Không những thế trụ sở chính còn cho mời một kiến trúc sư nổi tiếng từ Đức về, sau khi cho đập hết tường bao xung quanh để đổi thành hệ vách kính mặt dựng, ông ta nối hai tòa cao ốc giống như hai anh em song sinh lại với nhau bằng một chiếc cầu Cầu Vồng.
Tất cả đều dùng những vật liệu đặc biệt nhất trong ngành xây dựng.
Khi ánh mặt trời khúc xạ qua những vật liệu đó, sẽ biến nó thành một chiếc Cầu Vồng treo lơ lửng trên không trung.
Chiếc cầu này phản chiếu lại hình ảnh lên bức tường kính của tòa cao ốc, tạo thành một cảnh quan vô cùng đẹp đẽ và tinh tế.
Có lẽ chính vì thế mà chiếc cầu Cầu Vồng này rất nổi tiếng, và được xem là một trong những danh lam thắng cảnh ở Thanh Đảo.
Mấy nhân viên nữ trong tòa cao ốc mỗi khi nhìn thấy cánh cửa xoay đều hân hoan vui mừng.
Sáng nào mà bọn họ may mắn sẽ gặp được người đàn ông anh tuấn bước ra từ chiếc cửa xoay ấy.
Anh ấy sẽ thân thiện chào buổi sáng với bọn họ.
Tiếng chào hỏi cộng với độ cong ở khóe miệng luôn làm bọn họ si ngốc như bị bỏ bùa mê thuốc lú, vừa có chút hời hợt lại không kém phần khách sáo.
Mà có không là vậy đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ vô tình như cố ý để giả vờ 'có mặt' ở đó cho đến khi gặp được anh mới thôi.
Đúng thật là nhìn thôi cũng đủ no rồi!
Người đàn ông anh tuấn ấy chính là ông chủ của mấy cô.
Người gì đâu mà vừa đẹp trai, nho nhã, mà thân phận lại còn tôn quý, thuộc một trong Tứ đại gia tộc ở Hồng Kông nữa chứ.
Mà những điều ấy có khác gì mấy phim truyền hình đâu.
Những cô nàng trí thức như bọn họ rất sẵn lòng tìm niềm vui trong cuộc sống khô khan tẻ nhạt của mình.
Hãy thử tưởng tượng xem, bạn sẽ trở thành nữ chính trong bộ phim ấy, sau đó trong biển người mênh mông đụng phải người đàn ông ấy ở ngay cửa xoay của công ty rồi bắt đầu một chuyện tình lãng mạn.
Hôm nay hiếm lắm mới có cơ hội vác mặt đến để chào đón, song không nhìn thấy người đàn ông anh tuấn ấy đâu hết.
Có lẽ sếp đã đi công tác rồi cũng nên.
Không sao, lần sau chắc chắn sẽ gặp được.
Nhưng khoảng một tiếng sau, bao nhiêu là cô gái cũng phải kích động trong lòng, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy Boss rồi.
Mặc dù không giống với boss của thường ngày, nhưng nụ cười tiêu chuẩn tám chiếc răng thì sao, còn đưa tay vẫy vẫy về phía bọn họ, kêu tên từng nhân viên một nữa chứ.
Cô nàng nhân viên được gọi tên hình dung rằng, vẻ đẹp trai của boss khi giơ tay lên vẫy về phía cô ta còn phong độ và tiêu sái hơn cả David Beckham khi sút cú bóng phạt nổi tiếng thế giới nhiều.
(Tác giả: Thật tiếc là thời điểm anh đang viết đoạn này, anh vẫn không hề hay biết một chuyện mà mọi người đều biết.
David Beckham đã ngã xuống, thời khắc rực rỡ huy hoàng cứ như thể mà vụt tắt vì một cú ngã đau đẩu đầu đâu.
Shit!)
Ông trời ơi, ngó xuống mà coi, boss đã mê hoặc hết tất cả những tay mơ mới đi làm ở công ty đến chết mê chết mệt rồi.
Các cô nàng đưa tay lên che miệng, nhìn cô nàng tay mơ đi theo Boss vào thang máy Vip chỉ thông lên một tầng duy nhất là tầng hai mươi mốt.
Tuy nhiên cô nàng này không chỉ đi theo boss lên tầng hai mốt mà còn ở lì đó uống cà phê.
Cuối cùng được trợ lý của Boss đưa về tầng làm việc của cô ấy, lúc ngồi vào chỗ làm việc vẫn còn mơ mơ màng màng ngẩn người.
Tiêu Bang đang đứng trên lầu hai mươi mốt cũng cảm thấy hôm nay sếp có gì đó khác thường.
Mặc dù sếp đang cố tỏ ra bình thường, nhưng vẫn vô tình để lộ manh mối.
Ví dụ như mới vừa tới không hề ngồi xử lý hàng đống công việc được tích trữ sau kì nghỉ như dự định mà đi vào phòng nghỉ, đứng trước cửa sổ, cầm điện thoại di động lên.
Hồi học đại học Tiêu Bang rất thích môn Đọc môi* nên đã từng tìm hiểu không ít về nó.
Nếu như anh ta đoán không lầm thì sếp của anh ta đang gọi cho Ôn phu nhân, và nếu như Tiêu Bang nhìn không sai thì câu đầu tiên của sếp là: "Em đang làm gì đấy?"
(*) Đọc môi, còn được gọi là đọc môi hoặc đọc lời nói, là một kỹ thuật hiểu lời nói bằng cách diễn giải trực quan các chuyển động của môi, mặt và lưỡi khi âm thanh bình thường không có sẵn.
Nó cũng dựa vào thông tin được cung cấp bởi bối cảnh, kiến thức về ngôn ngữ và bất kỳ phiên điều trần còn lại nào
"Em đang làm gì á?" Phạm Ca che điện thoại lại, khẽ nhỏ giọng thì thầm: "Bây giờ em đang uống trà buổi sáng."
Kim Tú Viên buồn cười nhìn người phụ nữ đang rơi vào lưới tình với chồng mình kia.
Cô ấy vừa uống trà vừa đưa ánh mắt nhìn sang Tần Diểu Diểu.
Mới rồi, sau khi Tần Diểu Diểu giới thiệu mình, con chồn thông Châu Âu liền nhào tới chỗ cô ta, rất thân thiết liếm giày cô ta.
Con chồn này được cô nàng người Đan Mạch gửi ở chỗ Phạm Ca, nhưng khó hầu hạ vô cùng, sao có thể mới gặp mà 'nên duyên' cùng cô ta như vậy chứ.
"Chắc vì giầy của tôi đấy." Tần Diểu Diểu nghiêm túc nói.
Ba người đồng thời nhìn xuống giày của cô ta, thấy đôi giày mà hôm nay cô ta mang có in hình bánh bích quy.
Thế là cả ba người không hẹn mà cùng cười ầm lên, bầu không khí nhanh chóng trở nên thân thiết hơn, là kiểu thoải mái mà Kim Tú Viên đã hy vọng từ lâu.
Vào lúc dì giúp việc cầm điện thoại của Phạm Ca đến nói rằng Ôn tiên sinh gọi đến, Kim Tú Viên đã cố ý nhìn sang chỗ Tần Diểu Diểu, phát hiện cô ta vẫn còn đang chơi đùa hăng say với con chồn thông.
Lúc đó cô ấy mới yên tâm.
Phạm Ca đặt điện thoại về lại bàn, nhanh chóng thu lại nét mặt của mình, bằng không bà chị Hàn Quốc kia sẽ nói với cô mấy lời quái lạ cho xem, đoạn cô thanh thanh cổ họng, sao cho giọng nói của mình nghe tự nhiên một chút: "Dì ơi, bữa trưa...hôm nay nhờ dì chuẩn bị một phần cho anh ấy nữa ạ."
"Được thôi!" Dì ấy trả lời vô cùng giòn giã.
Nhìn xem này, nụ cười của dì không khác gì đóa hoa đang nở rộ.
Chao ôi, Ôn Ngôn Trăn đúng là sát thủ các thím các dì mà, Kim Tú Viên oán thầm.
Nếu như lúc này cô ấy nhìn sang Tần Diểu Diểu, có lẽ sẽ bắt gặp tia khác thường trên khuôn mặt của cô ta ngay.
Giờ phút này, Kim Tú Viên vĩnh viễn không đoán được, chính cô ấy lại là người đưa mối nguy hiểm lớn nhất đến cho Phạm Ca.
Phải chăng nó luôn ứng với câu nói, kẻ địch luôn luôn xảo quyệt hơn những gì bạn tưởng tượng.
~~~~~~~~~~
P/s: Nữ phụ đã lên sàn rồi đây ạ ~ Liệu Phạm Ca có chịu nổi quả bom hạng nặng này không đây ^^
Hic, chắc là tớ ghét nữ phụ lắm nên mới type nhầm tên của cô ta, làm tớ ngồi sửa muốn rụng cả tay ~.