Dịch: Duẩn Duẩn
"Cố Tử Kiện, tôi biết, người phụ nữ tên Green trong câu chuyện xưa anh kể là tôi.
Còn anh chính là người đàn ông thích xen vào chuyện của người khác."
Phạm Ca nói với người đàn ông đang cười híp mắt nhìn mình.
Nụ cười thư thái như mây trời bỗng chốc khựng lại, trong khoảnh khắc hơi co lại rồi trở về với vẻ thong thả vốn dĩ.
Khi người đàn ông này không cười nữa, anh ta liền biến thành một Cố Tử Kiện mà cô không hề quen biết, cặp mắt lạnh nhạt, rất hợp với đôi môi mỏng trời sinh bạc tình của anh ta.
Con người thật của Cố Tử Kiện là thế ư!?
"Anh chàng thích xen vào chuyện của người khác, tôi đoán lúc đầu ở sân bay thực sự là vô tình, nhưng mọi chuyện sau đó thì không."
"Green ở Hồng Kông thích kể với A Kiện về một người đàn ông, tên của người đó là Âu Hàng.
Vì vậy A Kiện liền bắt chước Âu Hàng để tiếp cận Phạm Ca, anh ta có kế hoạch của riêng mình.
Rồi dần dà hai người bắt đầu trở nên thân thiết khi chuyện gì cô ấy cũng kể cho anh ta nghe.
Khi đó anh ta lại tiếp tục toan tính làm thế nào mới có thể lay động trái tim của cô ấy, để cô ấy trở nên thân thuộc với mình.
Vì vậy mới có câu chuyện cũ về đêm Giáng Sinh ngày hôm đó."
"Tôi nghĩ tất thảy đều đã nằm trong kế hoạch của anh, phải không Cố Tử Kiện?"
"Tôi nghĩ mọi thứ anh làm chỉ đơn giản là mong đến giờ phút này, tôi đứng trước mặt anh, nói với anh những lời này.
Nếu thế thì chàng trai thích xen vào chuyện của người khác, anh sẽ làm gì tiếp theo?"
"Tôi cũng xin mạnh dạn đoán thử.
Con đường sau này phải đi thế nào có lẽ anh đã trải xong hết rồi? Hoặc có thể nói anh đã chuẩn bị sẵn từ lâu?"
Cố Tử Kiện bình tĩnh nhìn Phạm Ca, Phạm Ca cũng tỉnh táo nhìn lại anh ta.
Mọi thứ trong phút chốc như vật đổi sao dời.
Cố Tử Kiện rũ mắt xuống, lúc ngước lên, đôi con ngươi sáng quắc.
Cặp mắt đó tràn đầy niềm vui sướng.
Anh ta vươn tay ra, muốn làm động tác giống anh Đại Âu, nhưng Phạm Ca nhanh chóng tránh đi, bàn tay định xoa tóc mái của cô chưng hửng giữa không trung.
Giọng Cố Tử Kiện có chút run rẩy.
"Phạm Ca rất thông minh.
Em có biết giờ phút này tôi đã đợi bao lâu rồi không! Mỗi ngày tôi đều nằm mơ sẽ giành được em từ tay hắn, sau đó đưa em đến Châu Phi rộng lớn với bầu trời mênh mông vô tận, cùng nhau chạy dài trên đồng cỏ hoang dã!"
"Khi đó chúng ta đã hứa hẹn như vậy!"
***
Khi thành phố vừa mới lên đèn, trăng đã treo tỏ tường trên cao.
Âu Hàng đứng dưới một con dốc nhỏ, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ quấn kín mít như chiếc bánh chưng trên triền dốc xa xa.
À không, đó không phải là một người phụ nữ, đó là một cô bé, mãi mãi là Heo Phạm bé bỏng của anh Đại Âu.
Trong thế giới của Hàng có hai người con gái, một cô tên là Điền Điềm và một cô tên là Phạm Ca.
Âu Hàng từng yêu một cô gái, tên cô ấy là Điền Điềm.
Đó có lẽ là mối tình đầu hoặc cũng có thể không.
Bởi nó đã đứt đoạn dang dở.
Bây giờ, anh đã mua được ngôi nhà ở thành phố mà người con gái anh yêu sinh sống.
Ngôi nhà nằm trên sườn đồi cao cao mà cô ấy thích.
Anh đã xin phép được bố mẹ cô ấy tiếp quản căn nhà và thành công lấy lòng bọn họ.
Nhưng cô ấy lại chẳng còn nữa, mãi mãi chỉ nằm lại ở tuổi đôi mươi.
Âu Hàng cũng rất thương một cô bé, tên cô bé là Phạm Ca.
Ngay từ khi em gác mái đầu nho nhỏ lên đầu vai anh ngủ gật, vừa chảy nước miếng, vừa nói mớ, "Anh Đại Âu ơi, em rất muốn ghi nhớ hình bóng của bố mẹ, nhưng làm cách nào cũng không nhớ được.
Vì thời gian em gặp họ quá ít." Em đã trở thành cô bé thân thương nhất trong thế giới của anh Đại Âu.
Giờ phút này, Phạm Ca đang đứng trên triền dốc, vẫy đôi tay về phía anh.
Âu Hàng mỉm cười, bước từng bước lên con dốc nhỏ.
Cô bé chê anh đi quá chậm, chụm tay lên miệng hô to, "Anh Đại Âu, sức anh đi đâu hết rồi? Sao bước chậm thế kia.
Mau chạy nhanh lên nào."
Vì vậy Âu Hàng liền co chân lên chạy, niềm vui sướng quá đỗi ngập tràn trong con tim anh.
Trên triền dốc cao cao, ngọn đèn đường mờ mờ chiếu lên người anh tạo thành một cái bóng vững chãi, cao hơn em một cái đầu.
Câu đầu tiên em nói với anh là:
"Trong ngày lễ Vu Lan, có một đám côn đồ chặn chúng ta ở một góc đường, anh liền kéo em ra sau lưng, rồi nói với chúng rằng nếu chúng dám đụng vào một sợi tóc của em, anh sẽ đánh cho chúng thừa sống thiếu chết.
Con ngõ đó rất nhỏ nên anh Đại Âu lợi dụng tay chân dài loằng ngoằng của mình chặn hết cả lối đi.
Khi nắm đấm đầu tiên bay vào mặt anh, anh bảo em mau chạy đi, rồi dùng cơ thể để ngăn chúng lại.
Đến lúc em gọi được người tới giúp thì anh đã bị bọn nó đánh tới thoi thóp mất rồi."
Đôi mắt cô rưng rưng, hoen đỏ, lúc rũ xuống, từng giọt lệ cứ thế lăn dài trên gò má.
Cô nâng tay anh Đại Âu lên, nhẹ nhàng chạm vào ngón út đã mất một đốt của anh.
"Ngón út của anh Đại Âu không phải bị thương khi làm việc mà ngón út của anh Đại Âu bị chém đứt vì đã cứu Phạm Ca!"
"Anh Đại Âu, em xin lỗi.
Trí nhớ em không tốt, vô dụng không nhớ ra chuyện này."
***
Ngôi nhà mà Âu Hàng mua không lớn lắm, nhưng ở đó có ngọn đèn ấm áp mà Phạm Ca thích nhất.
Giữa trần nhà có gắn một chiếc đèn bí ngô rất dễ thương.
Hai người ngồi đối diện trên đệm dựa.
Phạm Ca nhìn chằm chằm chiếc đèn bí ngô, hồi lâu sau mới hỏi Âu Hàng.
"Anh Đại Âu ơi, Phạm Ca trước kia rất yếu đuối phải không ạ?"
"Không phải, hoàn toàn không phải.
Phạm Ca trước kia giống như một bông cúc dại mạnh mẽ vươn lên giữa thung lũng u tối.
Em có cách sống độc đáo thuộc về riêng em."
"Anh Đại Âu ơi, Phạm Ca trước kia có hạnh phúc không ạ?'
Âu Hàng không trả lời, bàn tay theo thói quen mân mê tóc mái trên trán cô.
Anh gạt tóc cô ra hai bên rồi dịu dàng chạm vào đôi mắt trong veo sáng ngời.
Phạm Ca gật đầu, rũ mắt xuống.
Qua một lúc lại nhẹ nhàng nói.
"Anh Đại Âu, em cho anh xem cái này."
Chiếc túi mà cô cầm trong tay như có sức nặng nghìn cân, cô phải mất rất nhiều sức mới có thể lôi nó ra được.
Phạm Ca lấy một tập văn kiện từ trong túi xách ra rồi đặt lên bàn.
Cô mở nó ra, sau đó rút một văn bản đưa đến trước mặt anh.
Cô luôn cúi đầu trong suốt quá trình ấy, giọng nói cũng rất nhỏ.
"Đây là ba năm trước."
Đó là một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Tờ đơn này ba năm trước Âu Hàng cũng có biết.
Vào một sáng sớm nọ, cô gọi điện đến cho anh, giọng nói buồn bã, bảo rằng cô muốn ly hôn với A Trăn.
Đêm hôm đó, cô vô cùng bình tĩnh, nói với anh rất nhiều chuyện.
Sau khi nghe cô tâm sự xong, Âu Hàng dịu dàng an ủi, "Phạm Ca à, đến chỗ của anh nhé! Anh sẽ nấu cho em nhiều món ăn ngon."
Rồi chẳng hiểu sao đầu dây bên kia bỗng bật khóc nức nở, nhưng tiếng khóc đó chẳng hề thân thuộc với Âu Hàng.
Và đúng một tuần sau Phạm Ca gặp tai nạn xe, Âu Hàng liền tức tốc bay về nước.
Nhưng về đến ngày thứ ba thì Ôn Ngôn Trăn cáo buộc anh với những tội không thể chấp nhận được rồi đuổi anh về Châu Phi, sau đó lại từ Châu Phi đày đến Nga.
Âu Hàng thở dài trong lòng, rời khỏi chỗ ngồi, đến bên cạnh Phạm Ca.
Anh để cô tựa đầu lên vai mình, rồi giống như rất nhiều lần trước đây, nắm lấy tay cô.
Mà tay cô lạnh lẽo biết chừng nào.
"Phạm Ca, em có muốn biết câu chuyện đằng sau tờ giấy ly hôn này không? Nếu như em muốn biết, anh sẽ nói cho em biết."
Giọng nói tựa trên đầu vai anh như mơ như thực.
"Không, anh Đại Âu ạ.
Thứ năm tuần tới em sẽ đi gặp một người.
Người này sẽ giúp được em.
Em muốn dựa vào năng lực của chính mình để nhớ ra tất cả.
Nhất định là như vậy, vì em là mẹ của Tiểu Cao."
"Tiểu Cao của em đang chờ em.
Em muốn được giống như bao bà mẹ khác, một người mẹ bình thường khỏe mạnh.
Anh Đại Âu có nghĩ em làm được không?"
"Đương nhiên rồi." Âu Hàng gật đầu.
Cũng chính trong ngày lễ Vu Lan đó, cô bé tên Phạm Ca đã dùng thân thể nhỏ bé của mình để chặn dòng xe đang lao vun vút trên đường.
Sau đó hết lòng nài nỉ cầu xin mấy người đó đi với mình đến con ngõ chật hẹp u ám nọ.
Thế giới này luôn tồn tại một thế lực vô hình thúc đẩy bạn phải tiến về phía trước, khiến bạn không được phép thỏa hiệp!
Mà thế giới này còn có thứ gì mãnh liệt hơn tình mẫu tử đâu?
***
Lúc Ôn Ngôn Trăn về đến nhà thì cũng đã ngót nghét mười hai giờ đêm.
Phạm Ca không đợi anh ở phòng khách như thường lệ.
Ôn Ngôn Trăn trực tiếp mở cửa phòng ngủ ra thì thấy nàng ngốc nào đó đã ngủ say tít thò lò, dọc ngang một mình đóng chiếm hết cả cái giường, trông chẳng chút thùy mị nết na nào.
Anh ngắm nhìn hồi lâu mà nụ cười cứ vô thức nở trên môi.
Ôn Ngôn Trăn nhẹ nhàng đứng trước giường, rồi khẽ cúi người xuống, gạt tóc mái cô ra hai bên.
Xem này, đúng thật là không khác gì ỉn con lấm lem bùn đất, lộ nguyên hình không xót thứ gì! Thế mà cứ đòi học làm mẹ hiền vợ đảm.
Tắm rửa xong, Ôn Ngôn Trăn tới thư phòng.
Sau khi đóng cửa, anh liền gọi vào một số máy.
"Hôm nay vợ tôi đã đi những đâu?"
"Vẫn như thường lệ, sau hai tiếng tập thể dục buổi sáng, phu nhân đến quán cơm chay rồi ngồi ngây người đến chiều.
Bốn giờ chiều phu nhân đi siêu thị mua trái cây, sau đó mang đến nhà Âu Hàng lúc hơn năm giờ.
Căn cứ vào tình hình quan sát thì mục đích của vợ ngài là đến để gặp ông Điền.
Phu nhân và ông Điền nói chuyện tới năm rưỡi chiều, sau đó phu nhân gặp và tạm biệt Âu Hàng rồi về nhà vào lúc năm giờ năm mươi phút.
Trên đường về nhà còn hứng thú ghé vào nhà sách, mua vài cuốn truyện cổ tích giành cho trẻ em.
Sáu giờ ba mươi, phu nhân về đến nhà, từ đó trở đi không ra ngoài nữa."
Ôn Ngôn Trăn cúp máy.
Lúc trở về phòng ngủ thì đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Anh xốc chăn lên mới phát hiện trong lòng Phạm Ca vẫn còn ôm khư khư mấy cuốn sách thiếu nhi và truyện cổ tích!
Ôn Ngôn Trăn nhẹ nhàng rút mấy cuốn sách ra rồi ôm cô vào lòng, vừa mới chạm vào cô đã cuộn tròn lại như con mèo lười biếng.
Ôn Ngôn Trăn vui vẻ mỉm cười, tắt đèn đi ngủ.
Sáng thứ bảy, Ôn Ngôn Trăn có việc phải đi gặp một số quan chức chính phủ ở một hội sở bí mật tại Thanh Đảo.
Mặc dù thua sạch sành sanh về phần tiền mặt, nhưng anh vẫn tất tay được một số cổ phần thích hợp.
Các chính khách lộ nụ cười hài lòng, luôn treo câu "Sẽ cố gắng giúp đỡ" bên miệng.
Mức độ "Cố gắng giúp đỡ" của những người này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quan hệ hợp tác giữa Ôn thị và quân đội đại lục.
Vì vậy để nắm chắc phần thắng cho cuộc trao đổi lần này Ôn Ngôn Trăn đã chuẩn bị hết mọi đường đi nước bước.
Cuối cùng, vở kịch then chốt cũng đã tới.
Tiêu Bang mang theo hơn mười cô gái trẻ mắt xanh tóc vàng đi vào, giới thiệu tên của từng người một và nhấn mạnh rằng mấy cô nàng sẽ tham gia cuộc thi hoa hậu Mỹ mùa tới.
Các vị quan chức không hề che giấu ánh mắt hau háu ham của lạ của mình.
Tiêu Bang rất hợp thời đẩy thẻ phòng đến trước mặt họ.
Bọn họ giữ eo của mấy cô nàng, thể hiện phong độ vẫn còn 'ngời ngời' của mình.
Quả nhiên, chơi gái Mỹ sẽ làm những tay cáo già U50, 60 này cảm thấy ngạo nghễ hơn.
Chính thói vênh váo ngạo mạn ấy đã khiến bọn họ lơ là quên mất chuyện mình đang giao du với một con sói.
Bọn họ nhận lấy thẻ phòng, chẳng còn dùng thứ miệng lưỡi hách dịch của bọn nhà quan nữa, niềm nở đổi câu "Cố gắng giúp đỡ" thành "Dốc sức giúp đỡ" và "Ôn tổng hãy chờ tin tốt từ chúng tôi."
Đuổi xong mấy ông tướng đi, Ôn Ngôn Trăn nhìn qua đồng hồ, đã mười một rưỡi rồi, để Tiêu Bang ở lại giải quyết chuyện sau vậy.
Ra khỏi phòng bao, Ôn Ngôn Trăn bức bối dựa người vào dãy hành lang xa hoa lộng lẫy.
Anh rút ra một điếu thuốc, chần chừ một lúc, đưa lên mũi ngửi rồi lại cất vào.
Phạm Ca không thích anh hút thuốc.
Vừa mới bỏ thuốc vào bao thì bỗng một người từ đâu lảo đảo chạy tới hành lang, kì kèo kéo quần áo của Ôn Ngôn Trăn, thở hổn hển.
Đó là một cô gái trẻ tuổi ăn bận hở hang, quai áo bị rách khiến cô ả trông càng thêm nhếch nhác.
Cô ả kéo quần áo của anh, cầu xin: "Thưa ngài, xin hãy cứu bạn tôi.
Cô ấy không may bị người ta bỏ thuốc."
***
Cơ thể như bị vô số côn trùng gặm cắn, trong đầu tràn đầy những giọng nói ghê tởm, xé quần áo nó, mau xé quần áo nó.
Mấy tay ăn chơi đứng vây quanh chỉ đợi cô ta thỏa hiệp.
Tần Diểu Diểu cắn răng, cắn đến bật máu môi, ánh mắt nhìn chòng chọc vào cửa phòng bao.
Cuối cùng, cửa phòng cũng mở ra, một bóng người thon dài xuất hiện.
Tần Diểu Diểu mở miệng.
Cô ta cuối cùng cũng đã đợi được anh!
Người xưa có câu: Yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Đây là quy luật tình cảm phổ biến nhất trong tâm lý học.
Câu ca dao trên đề cao sức ảnh hưởng của tình yêu, thể hiện sự di chuyển tình cảm từ đối tượng thứ nhất sang nhiều đối tượng khác nhau.
Chẳng hạn như một người đàn ông khi nhìn thấy cô gái nào đó kẹp chiếc cặp tóc giống với cô gái mình yêu, anh ta sẽ mãi để ý chiếc cặp tóc trên đầu cô gái ấy.
Cô ta cũng học theo cách làm của người đó, ẩn mình chờ đợi Ôn Ngôn Trăn, chờ đợi một ngày Ôn Ngôn Trăn chú ý tới mình.
Lịch sử đã chứng minh, những chuyện như vậy lúc nào cũng đúng.
Tần Diểu Diểu và Lạc Trường An, kẻ trời nam người đất bắc, sẽ chẳng ai có thể kết nối được hai người lại với nhau.
Huống chi chuyện đang xảy ra và sắp xảy ra trong tương lai, chỉ cần giữ được chừng mực, mọi thứ sẽ biến thành câu nói nhàm tai ấy:
Bất kỳ sự giống nhau nào cũng đều là ngẫu nhiên!
Lúc đầu, anh có thể xem cô ta như một người khác, nhưng theo thời gian dần trôi, hình ảnh của cô ta sẽ bao trùm lên hình ảnh của một người khác.
Thời khắc làm những chuyện ấy, Tần Diểu Diểu đã biết mình điên mất rồi.