Dịch: Duẩn Duẩn
Tiếng hộp quẹt kêu 'tách' một phát, ngọn lửa màu cam bỗng phụt lên nhún nhảy, hết tạt về phía Đông rồi lại quẹo về phía Tây.
Thời gian như đang chậm chầm trôi đi trong ngọn lửa ấy.
Giọng ông lão hiền từ giống hệt vị cao tăng ngày xưa đã từng đặt tên cho Phạm Ca, dịu dàng hỏi:
"Con gái à, con có đang nghiêm túc nhìn không?"
"Dạ có ạ!"
"Thế con thấy được gì?"
"Ấm áp, rất ấm áp.
Khắp nơi đều là ánh nắng chan hòa, bọn nhỏ đang nằm trên bãi cỏ phơi nắng, và mẹ của chúng đang kể chuyện cho chúng nghe ạ."
"Ừ, đúng rồi! Thế con có muốn đến đó, cùng nằm trên bãi cỏ, nghe mẹ chúng kể chuyện không?"
"Muốn ạ!"
"Ừ, vậy bây giờ con nhắm mắt lại và nghỉ ngơi một lúc nhé.
Chốc lát sau sẽ có người đến đón con tới đó!"
Phạm Ca chậm rãi nhắm mắt lại, ngọn lửa đã biến mất, nhưng hơi ấm chiếu trên mí mắt vẫn còn đó.
Trong mơ hồ, cô nhìn thấy ánh nắng vàng ươm phủ kín sườn đồi, bọn nhỏ đang nằm trên bãi cỏ, lắng nghe mẹ chúng kể những câu chuyện xưa.
Hình ảnh ấy có chút quen thuộc.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Phạm Ca mới nhớ ra đó là bức tranh mình vẽ hồi tiểu học.
Cô như đang đứng ngoài bức tranh ấy, chờ một người đến dẫn cô vào.
Rồi một giọng nói bất chợt vang lên: "Heo Phạm, Heo Phạm!"
Phạm Ca mỉm cười, hóa ra là anh Đại Âu!
"Heo Phạm, mau đưa tay cho anh nào, anh dẫn em đi chơi nhé!"
"Vâng ạ!" Phạm Ca hé miệng, đưa tay mình cho anh Đại Âu.
Tay anh Đại Âu thật ấm áp làm sao, giống hệt như ánh nắng vàng vươm phủ xuống sườn đồi kia vậy.
Phạm Ca để anh Đại Âu nắm chặt tay mình, từ khi mặt trời mọc cho đến lúc hoàng hôn, rồi lại từ hoàng hôn cho đến lúc ánh trăng và muôn vì sao treo lấp lánh trên trời cao.
Đi rồi lại đi, Phạm Ca thấy hai chân nhức mỏi, anh Đại Âu thấy vậy bèn dẫn cô tới một gốc đa.
Cây đa dưới ánh trăng có một khuôn mặt hiền từ như bà ngoại.
Trên trạc cây cao cao còn treo lủng lẳng mấy thẻ cầu duyên.
Đó là một số vật tế phẩm được cột chung lại bằng sợi dây buộc tóc dài màu đỏ.
Người ta đồn rằng nếu ném vật ấy lên cây mà thành công mắc lại thì chắn chắn sẽ gặp được một mối lương duyên tốt đẹp.
Dưới gốc đa, anh Đại Âu ngượng ngùng nói rằng bọn họ bị lạc đường mất rồi.
Trong khi chờ tài xế của nhà họ Ôn đến đón, Anh Đại Âu an ủi Phạm Ca bằng câu chuyện về nhóm sao Bắc Đẩu.
Nhưng còn chưa kể xong câu chuyện thì xe của nhà họ Ôn đã đậu ở trước mặt.
Luồng sáng mạnh chiếu ra từ đèn xe ô tô phá vỡ sự yên tĩnh dưới gốc đa.
Phạm Ca nheo mắt lại, trong ánh sáng mãnh liệt đó có một bóng người đứng ngược sáng gầy gò như con khỉ nhỏ.
Chiếc bóng ấy càng lúc càng gần, Phạm Ca cố căng to hai mắt ra nhìn.
Cuối cùng cũng có thể thấy rõ, người đó là Ôn công tử nhỏ, trên người bận bộ đồ rất trang trọng.
Hôm nay cậu ta được tòa thị chính mời đến biểu diễn độc tấu piano, trên đường về thì nhận được điện thoại của Cô Ôn.
"Lạc Phạm Ca, lên xe!" Ôn công tử nhỏ đứng đó, giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn.
Đến khi nhìn thấy chiếc nơ trên áo sơ mi của Ôn công tử nhỏ, Phạm Ca lén cười trộm một phen.
Thứ làm cậu ta bất mãn chắc chắn là chiếc nơ quái quỷ ấy.
Ôn Ngôn Trăn cực ghét thắt nơ, bởi vì cậu ta quá gầy, đeo nơ vào là nom cổ cậu ta như sắp gãy đến nơi ngay!
Rồi thời gian như vật đổi sao dời, nháy mắt một cái, Phạm Ca lại thấy mình ở dưới gốc đa năm ấy.
Lần này thì cô đã lớn, bí mật trốn tài xế của nhà họ Ôn, lén lút chuồn đến đây.
Cô lặng lẽ đứng dưới gốc đa, giống như những chàng trai cô gái khác, lẩm nhẩm cầu nguyện, đoạn nín thở một hơi rồi dùng hết sức bình sinh ném tấm thẻ cầu duyên của mình lên trạc cây cao cao.
Phạm Ca đứng dưới gốc cây vô cùng căng thẳng, tay siết lại thặt chặt.
Thẻ cầu duyên của cô có dấu hiệu sắp rơi xuống.
Người đứng dưới tàng cây lẩm bẩm, Phạm Ca nghiêng tai lắng nghe, rốt cuộc cũng nghe thấy rõ ràng.
"Không được rơi, không được rơi..." Phạm Ca đang đứng dưới gốc cây không ngừng lặp đi lặp lại câu thần chú ấy.
Tiếc là Thượng đế không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, một cơn gió mạnh thổi ào qua, tấm thẻ đang vướng trên cành cây liền rớt xuống, Phạm Ca đứng dưới tàng cây buồn bã không thôi.
Nhưng tuyệt vời làm sao, tấm thẻ không rơi xuống đất nữa, vì có một đôi tay đã bắt lấy nó! Một đôi tay rất đẹp!
Ôn Ngôn Trăn cũng đứng dưới gốc đa, ánh nắng ngày thu lồng qua kẽ lá thưa thớt rọi nghiêng xuống mặt anh, linh động sáng ngời.
Cuối cùng thì A Trăn của Lạc Phạm Ca cũng đã trở thành chàng trai anh tuấn nhất.
Anh không hề liếc nhìn mà giơ tay ném thẳng tấm thẻ lên trạc cây cao cao, sau khi thấy nó vững vàng nằm đó, bèn đưa tay về phía cô, "Phạm Ca, mình đi thử lễ phục thôi nào".
Phạm Ca đứng dưới tàng cây liền đưa tay cho anh, anh kéo cô đi rất nhanh.
Theo lực kéo của Ôn Ngôn Trăn, Phạm Ca như cảm giác được một lực đẩy to lớn bên cạnh mình, cơ thể bỗng dưng chúi hẳn về phía trước, trong phút chốc hai Phạm Ca liền nhập lại làm một.
Vào mùa thu năm hai mươi ba tuổi, Phạm Ca kết hôn với Ôn Ngôn Trăn.
Hôn lễ, tuần trăng mật, lời chúc phúc và mang thai đều là những dấu mốc quan trọng của đời con gái.
Những điều ngọt ngào đó đã đồng hành cùng Phạm Ca từ năm hai mươi ba tuổi đến năm hai mươi bốn tuổi.
Tất cả, tất cả đều được chiếu qua giống như một thước phim dài.
Từng mùa cứ thế đi qua trong cảnh quay ấy, lá cây chuyển vàng, chết khô, rồi lại xanh trở lại.
Điều duy nhất không thay đổi trong khung hình ấy chính là nụ cười ngọt ngào của Phạm Ca.
Chỉ tiếc rằng đầu thu năm nay nụ cười ngọt ngào ấy đã lụi tắt mãi mãi.
Sự xuất hiện của người phụ nữ có tên Chu Bình đã phá tan giấc mơ hạnh phúc ngắn ngủi của Phạm Ca.
Ngày hôm đó, Phạm Ca đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe như thường lệ, em bé trong bụng cô đã được chín tháng tuổi.
Do nhóm máu đặc thù và từng sinh non nên mỗi bước đi cô đều cẩn trọng từng li từng tí một.
Hiềm nỗi thai nhi trong mấy tháng đầu không được ổn định thành thử Ôn Ngôn Trăn phải mời một bác sĩ chuyên khoa có kinh nghiệm nhất ở Mỹ đến.
Dưới sự dốc lòng tận tâm của vị bác sĩ, thai nhi cuối cũng cùng ổn định trở lại.
Mỗi tuần Phạm Ca đều phải đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ với Ôn Ngôn Trăn và cô hộ lý.
Hôm nay, trên đường hộ tống cô đến bệnh viện như mọi khi thì giữa chừng Ôn Ngôn Trăn nhận được cuộc điện thoại phải trở về công ty gấp.
Như thường lệ, sau khi kết thúc kiểm tra, bác sĩ kiến nghị cô nên đến bệnh viện vào tuần tới để chuẩn bị chuyển dạ, chỉ tầm một tháng nữa thôi bé con của cô sẽ đến với thế giới này!
Trong lúc cô hộ lý bàn chuyện nhập viện với bác sĩ trong phòng bệnh thì Phạm Ca thong thả đi dạo dưới vườn hoa.
Đương lúc vui thú thì bỗng một giọng nói từ đâu vọng tới, ngăn bước chân cô.
Một người phụ nữ ăn bận như công nhân dọn vệ sinh tiến lại gần.
Sau khi dừng lại trước mặt cô, bà ta tháo khẩu trang ra.
Phạm Ca biết bà ấy.
Người phụ nữ này rõ ràng chỉ mới năm mươi tuổi mà khuôn mặt đã nhuốm nét già nua, mệt mỏi của tuổi sáu mươi.
Lúc còn trẻ Chu Bình là cô con gái rượu điển hình, gia cảnh rất khấm khá, thân cụ của bà có mở một siêu thị nhỏ ở phố người Hoa tại Thái Lan.
Câu chuyện này vẫn đi theo một lối mòn cũ, con gái của ông chủ siêu thị yêu anh chàng du học sinh Trung Quốc làm việc ngoài giờ ở đấy, cũng chính là bố của Phạm Ca, Lạc Gia Sơ!
Sau đó, Lạc Gia Sơ ở lại Thái Lan đính hôn với Chu Bình.
Có người nói Lạc Gia Sơ thật lòng yêu Chu Bình, cũng có người nói Lạc Gia Sơ nhìn trúng bà ấy chỉ vì vị trí thừa kế cái siêu thị kia.
Nhưng cho dù là lời đồn đại thế nào, bọn họ cũng đã chọn ngày cưới dưới sự chúc phúc của mọi người.
Đêm trước tân hôn, Lạc Gia Sơ, lúc ấy đã trở thành nhân viên chính thức của một công ty, được cậu bạn đồng nghiệp rủ đến quán bar tổ chức bữa tiệc độc thân cuối cùng.
Đêm hôm đó, Lạc Gia Sơ say mèm, mơ hồ xảy ra tình một đêm với cô hầu rượu trong quán.
Sáu tháng sau đám cưới, thân cụ của Chu Bình qua đời vì bệnh nặng, bà ấy chính thức trở thành người thừa kế siêu thị.
Qua nửa năm, một người phụ nữ Trung Quốc bỗng ôm đứa con mới chào đời tìm đến tận cửa.
Cô gái ấy nói mình sắp lập gia đình, không còn cách nào khác đành đưa con tới đây.
Cô ta khóc lóc kể lể, kiểu người có xuất thân như cô ta không dễ gì mới có thể kết hôn.
Lạc Gia Sơ nhìn đứa bé nằm im trong ngực người đàn bà, một lúc lâu sau, ông ta ôm con bé vào nhà.
Chu Bình, người chưa thoát khỏi nỗi đau về cái chết của bố mình đã bị một cú đánh khác đập thẳng vào mặt.
Chồng của bà ta quả nhiên dám vác đứa con gái ngoài giá thú về nhà!
Một tháng sau, Chu Bình ngã bệnh, cô bé con được gửi đến chùa nhờ nuôi dưỡng.
Lạc Gia Sơ sau khi bị sa thải bèn ở nhà thay cô vợ bị bệnh của mình quản lý siêu thị.
Cô bé bị đưa đến chùa có tên là Phạm Ca, về sau được nhà họ Ôn nhận nuôi.
Sáu tháng trước khi Phạm Ca được nhận nuôi, Chu Bình hạ sinh một bé gái.
Do trong lúc hoài thai tâm trạng không ổn định nên bé gái vừa mới sinh ra đã bị mắc chứng "Suy tim bẩm sinh".
Người mẹ cảm thấy vô cùng áy náy nên đã đặt tên cho con mình là "Trường An", hy vọng con được sống vui, khỏe mạnh và bình yên.
Để kéo dài sinh mạng của Lạc Trường An, cô bé đã được đưa đến Hoa Kỳ phẫu thuật khi chỉ mới lên một tuổi.
Cuộc phẫu thuật rốt tốn kém, siêu thị nhỏ do thân cụ Chu Bình để lại cũng không thể xoay sở chống đỡ những chi phí bên ngoài.
Vì vậy, một ngày nọ, Lạc Gia Sơ liền tới nhà họ Ôn.
Khi Lạc Trường An lên năm, sau khi hoàn thành hết các ca phẫu thuật, bác sĩ tuyên bố cô bé có thể kéo dài mạng sống đến ít nhất hai mươi tuổi.
Năm Lạc Trường An mười chín tuổi, cô bé dũng cảm thực hiện cuộc hành trình đi dọc theo eo biển Malacca.
Sau vài tháng, cô bé rời Hồng Kông đến Mỹ để thực hiện cuộc phẫu thuật cấy ghép tim nhân tạo.
"Lạc Trường An đã bắt đầu phẫu thuật", "Lạc Trường An phẫu thuật rất thành công", "Lạc Trường An đã vượt qua thời kỳ thích nghi với trái tim nhân tạo", "Lạc Trường An đã được xuất viện", "Lạc Trường An rời khỏi Mỹ để về lại Thái Lan".
Thỉnh thoảng, những tin tức như vậy lại bay tới tai Phạm Ca!
Lạc Trường An! Lạc Trường An! Bất cứ khi nào nghe thấy cái tên này, chả hiểu sao Phạm Ca cứ ngồi ngây người một lúc.
Mỗi lần như thế Ôn Ngôn Trăn sẽ dùng giọng nói trầm ấm và nụ hôn dịu dàng của mình để đánh bay cái tên Lạc Trường An ấy đi xa mãi.
Bây giờ, người thân sinh ra Lạc Trường An đang đứng trước mặt cô, vẻ mặt khốn khổ cầu xin cô hãy đi gặp một người.
Chu Bình không nói ra tên của người đó mà Phạm Ca cũng chẳng buồn hỏi.
Cô chỉ cúi đầu, đặt tay lên bụng mình, cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé trong bụng đang quẫy đạp mạnh mẽ.
"Xin lỗi! Tôi không thể!" Phạm Ca nói thẳng với bà ấy.
Thực khủng khiếp, cô không biết nên xưng hô với người này như thế nào cho phải? Sao có thể xu nịnh giống như trước đây, học giọng điệu lấy lòng của bọn trẻ mỗi khi nói chuyện với mẹ mình được chứ? Chớ buồn cười như vậy!
"Phạm Ca, tôi cầu xin cô!"
"Không, tôi không muốn đi!"
Sau khi nhận được câu trả lời rõ ràng từ Phạm Ca, đôi mắt Chu Bình bỗng trở nên lạnh lẽo, như chứa cả nọc độc chết người trong đó, bà ta lạnh lùng phun những lời tổn thương về phía cô.
"Phạm Ca, đây là những gì mẹ mày thiếu tao.
Ả ta hạ sinh mày mà không có sự đồng ý của Lạc Gia Sơ.
Nếu đã liều mình như vậy sao ả không chịu trách nhiệm tới cùng? Ả dựa vào gì cái gì mà vứt mày cho bọn tao!"
Những lời bà ta nói không phải là không đúng! Phạm Ca đặt tay lên bụng mình, đừng quá tức giận, cũng đừng quá đau lòng, bác sĩ đã nhiều lần nhấn mạnh, cô không giống với những người mẹ khác, nếu không cẩn thận con cô sẽ...
"Hôm khác tôi sẽ đến gặp người mà bà nói!" Phạm Ca xoay người, dợm bước.
"Phạm Ca, lẽ ra mày nên đoán được người mà tao muốn đưa mày đi gặp là ai chứ? Phạm Ca, mày không dám gặp con bé đúng không? Phạm Ca, mày đang sợ!"
Bấy giờ, Phạm Ca thả chậm cước bộ, phải thừa nhận rằng hai mẹ con nhà này ngang ngược y như nhau.
Thời điểm ấy, giọng điệu của Chu Bình không khác gì Lạc Trường An.
"Phạm Ca, mày trốn mãi được sao?"
Phạm Ca nhẹ buông lỏng, bàn tay trượt xuống khỏi vùng bụng nhô cao, dừng bước, quay đầu lại!.