Dịch: Duẩn Duẩn
Tối hôm đó Ôn Ngôn Trăn về nhà, Phạm Ca và anh chia phòng ngủ, anh cũng không nói gì.
Nửa đêm, Phạm Ca bị một bàn tay vuốt ve trên mặt đánh thức.
Ôn Ngôn Trăn đang ngồi trước giường cô, cả người nồng nặc mùi rượu.
Anh cúi đầu, giọng nói khản đặc say mèm.
"Chuyện này anh chỉ nói một lần rồi thôi, sau này sẽ không nhắc đến nữa.
Phạm Ca à, anh và Lạc Trường An chỉ có một lần duy nhất.
Lần đó cô ta mặc quần áo của em, ban đầu anh cứ tưởng là em, nên đã xuôi theo.
Nhưng đến khi nhìn rõ không phải là em, anh vẫn không cự tuyệt!"
"Phạm Ca, anh thật sự xin lỗi!"
Anh nói điều này rất vội vàng, dường như đã dùng hết can đảm cả một đời.
Nói xong cũng không dám quay đầu lại.
Đàn ông không hiểu chuyện sẽ nghĩ rằng, dù sao đó cũng chỉ là một lần lầm lỡ trót dại, nhưng họ đâu biết, đối với phụ nữ mà nói, dẫu một lần hay một trăm lần thì vẫn là phản bội, nó lưng lửng ở đâu đó không xa, không gần và day dứt...!Phạm Ca bỗng nhiên nhớ tới những lời mà bạn mình từng nói: "Ôn Ngôn Trăn thật sự rất giống anh chàng Julien đẹp trai trong tiểu thuyết Đỏ và Đen.
Bản tính trời sinh ích kỷ, chỉ biết đòi lấy mà không biết cho đi.
Chung tình với người đàn ông như vậy rất mệt mỏi."
Quả đúng như vậy!
Sau khi Ôn Ngôn Trăn bỏ đi, Phạm Ca thơ thẩn tới phòng của trẻ con.
Cô đứng trước nôi của Tiểu Cao hồi lâu, sau đó lúc lắc bàn tay bụ bẫm nho nhỏ của cậu bé.
Ngón út bé xíu liền động đậy, Phạm Ca đặt ngón trỏ của mình vào lòng bàn tay con, rất nhanh, ngón trỏ của cô bị nắm lấy, bàn tay bé tí ti cứ thế kéo ngón tay cô đến với môi mình.
Có vẻ Ôn Gia Cao đã xem ngón tay cô thành núm vú cao su mất rồi, cu cậu mút rất hăng.
Thật thần kỳ làm sao, Tiểu Cao mới còn nhỏ như vậy đã có thể kéo được ngón tay cô rồi đấy!
Phạm Ca ngồi ở đó suốt đêm, cho mãi đến khi trời hửng sáng, cô bỗng phát hiện lòng mình thì ra cũng không đau đớn đến vậy.
***
Ôn Ngôn Trăn trở lại công ty làm việc như bình thường.
Còn Phạm Ca thì ở bên Cô mỗi ngày, thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo phố, có khi lại đi theo Cô xem kịch Quảng, đôi lúc lại đến kịch viện xem hí khúc và đúng giờ thì đến bệnh viện làm vật lý trị liệu!
Phạm Ca rất hiếm khi nói chuyện với Ôn Ngôn Trăn.
Người đàn ông ấy không biết bắt đầu từ khi nào cảm thấy bản thân mình như đang đi trên băng mỏng.
Nếu gặp hôm cô vui vẻ, anh sẽ lại gần nói chuyện với cô, rồi tự biên tự diễn, còn đụng hôm nào cô nghiêm mặt khó chịu, anh chỉ dám ngồi yên lặng một bên, dại người ra.
Suốt thời gian đó, bọn họ cứ dùng cách thức ở chung như vậy.
Trung tuần tháng mười, Cô Ôn tuyên bố sẽ đi du thuyền xuất phát từ Hồng Kông đến Bồ Đào Nha.
Bà là một fan hâm mộ lớn của tàu Titanic.
Bà đã từng mơ về một con tàu du dịch, buông bỏ hết tất cả mọi thứ, một ngày nào đó giong buồm ra khơi, ăn mặc giống như Ruth DeWitt Bukater*, và đứng dưới bầu trời Đại Tây Dương đầy sao!
(*) Mẹ của nhân vật Rose trong phim Titanic.
Hôm bà rời khỏi Hông Kông là một ngày trời trong gió mát, trên nền trời xanh chỉ trôi lưa thưa vài ánh mây mỏng lang thang, một kiểu thời tiết rất đặc trưng của tháng Mười.
Du thuyền đang neo đậu yên ả ở bến cảng Victoria, dòng người vẫn tập nập đưa tiễn người thân, có kẻ xuýt xoa háo hức bước lên thuyền, có kẻ bùi ngùi đưa tiễn trước giây phút phân ly.
Hôm ấy người đến tiễn bà rất nhiều, có bạn bè của bà, người thân của bà và cả những người mà bà từng giúp đỡ.
Ôn Ngôn Trăn ôm một bó hoa hồng rất lớn đến, bảo rằng khi còn bé đã nghĩ lớn lên phải cưới một người vợ giống bà, vừa dễ thương lại vừa dịu dàng, may mắn là cuối cùng anh cũng đã 'tóm' được một món hời rất to.
Lời anh nói chọc bà cười không thôi, khuôn mặt ánh lên vẻ rạng rỡ chưa từng thấy.
Sau khi tặng bà một cái ôm nồng ấm, Ôn Ngôn Trăn bước đến chỗ Phạm Ca.
Lần này cô và Tiểu Cao bé nhỏ sẽ đồng hành cùng với Cô Ôn trong cuộc hành trình ra khơi đầu tiên và cũng là cuối cùng này của bà!
"Chăm sóc Cô thật tốt nhé!" Anh nhìn cô chăm chú, trong mắt phản chiếu một màu xanh thăm thẳm của nước biển ở cảng Victoria, rồi từ từ khẽ dựa đầu lại gần.
Phạm Ca biết Ôn Ngôn Trăn muốn làm gì, cô nhìn thoáng qua người Cô đang dùng tay che mắt, giữa những kẽ hở của ngón tay còn lộ ra một đôi mắt tinh nghịch đang chớp nháy, Phạm Ca không từ chối, để anh hôn lên làn môi mình.
Khi hai đôi môi chạm khẽ vào nhau, một cảm giác không tên bỗng trào dâng trong lòng cô.
Đây là cử chỉ thân mật nhất của hai người kể từ khi xảy ra chuyện đó.
Sau khi hôn cô, giữa hai đầu lông mày anh tràn đầy sự kích động, đôi con ngươi còn sáng hơn cả màu trời tháng Mười.
Anh lại quay qua thơm chùn chụt lên hai gò má Tiểu Cao một cái thật kêu.
Cuối cùng du thuyền cũng sắp rời cảng, Cô Ôn bước lên bậc thang với đôi giày cao gót như quý bà Ruth.
Hôm ấy bà rất đẹp, thợ trang điểm giỏi nhất trong thành phố đã hóa trang cho bà, với các kỹ thuật trang điểm cao siêu làm bật lên một nét đẹp quý phái sang trọng, nghiêng nước nghiêng thành.
Bà bận chiếc đầm mà Ngôn Kiều tặng bà, và theo như người ta nói thì chiếc đầm này được một thợ may hoàng gia thiết kế.
Bà còn đội chiếc mũ vành rộng với những lọn xoăn lớn mà Phạm Ca tặng bà.
Mọi người đều biết chuyện gì sẽ xảy ra sau chuyến đi xa này của bà, vì vậy đi cùng bà còn có bác sĩ gia đình của nhà họ Ôn, y tá, bảo mẫu và cả mục sư!
Cảng Victoria ngày càng xa, bà giống như đứa bé vẫy tay mãi không ngừng với mảnh đất mà bà quen thuộc từ nhỏ, viền mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, vì bà biết sẽ không bao giờ có thể quay lại bến cảng này nữa.
Rốt cuộc vào trung tuần tháng Mười một, Cô Ôn đã đến được Bồ Đào Nha.
Sau khi chứng kiến bầu trời đêm mênh mông rộng lớn cùng với những vì tinh tú lấp lánh rực rỡ trên Đại Tây Dương, cuối cùng cũng họ cũng đã đến Bồ Đào Nha dọc theo eo biển Manche.
Đất nước này đã để lại cho bà rất nhiều kỷ niệm ấm áp.
Nhà họ Ôn có gia nghiệp rất lớn ở vùng ngoại ô Lisbon, Bồ Đào Nha.
Có thể kể đến như các trang viên, đồn điền, nhà máy rượu vang và các trang trại lớn.
Ôn gia có một truyền thống là các bậc trưởng bối trong nhà sau khi đã cởi bỏ chức vụ sẽ đến Bồ Đào Nha an hưởng tuổi già.
Phạm Ca được khuyên nên đưa đứa bé mới sinh đến đây.
Thứ nhất là vì không khí rất trong lành, thứ hai là vì không bị thế giới bên ngoài quấy rầy.
Cô Ôn đã trả qua thời thơ ấu ở Bồ Đào Nha, đến thời niên thiếu bà sang đây du học.
Bố mẹ bà cũng qua đời trên mảnh đất này.
Vì vậy bà hy vọng bản thân cũng có thể học theo truyền thống nhà họ Ôn, lặng lẽ rời khỏi thế gian tại nơi này.
Vài ngày sau khi Cô Ôn đến Bồ Đào Nha, Ôn Ngôn Trăn cũng theo chân tới.
Anh bảo Ôn Cảnh Minh đã sắp xếp cho anh đến Cảng Barcelona.
Ở đấy vừa có thể thuận tiện chăm sóc bà vừa có thể phụ trách công việc.
Đêm đầu tiên đến Bồ Đào Nha, trong vườn hoa ngát hương, Ôn Ngôn Trăn nhẹ nhàng ôm lấy Phạm Ca từ phía sau, lẩm bẩm tỉ tê, "Phạm Ca à, em mới đi mấy ngày mà anh nhớ em quá."
Hương hoa nồng nàn theo gió lan khắp không gian, len lỏi trong từng ngõ ngách của mảnh vườn, Ôn Ngôn Trăn mê đắm ngậm lấy vành tai cô, tỉ mỉ mút mát, cho đến khi môi hôn của anh rơi chằng chịt trên cổ cô, Phạm Ca lạnh lùng nói, "Đủ rồi, Ôn Ngôn Trăn."
Anh vội vàng tách ra, vòng tay cũng buông lỏng, bối rối đứng sau lưng cô như một đứa trẻ mắc lỗi, "Anh xin lỗi, xin lỗi.
Phạm Ca, anh thật sự không cố ý, là hương hoa ở đây..."
Ôn Ngôn Trăn ấp úng, những lời phía sau không nói tiếp được nữa, đứng thừ người ra.
Rồi trong phút chốc, anh cởi áo ngoài khoác lên người cô, nhưng bị Phạm Ca hất bả vai, chiếc áo rơi xuống đất.
Cô đi sượt qua vai anh, rời khỏi đó.
Cuộc sống ở Bồ Đào Nha vô cùng ổn định.
Vì Bồ Đào Nha rất gần Tây Ban Nha nên Ôn Ngôn Trăn hai ngày lại trở về một lần.
Tiểu Cao rất ngoan ngoãn, không có thói quen quấy khóc như những em bé khác.
Chỉ cần vuốt dọc sống mũi con là con sẽ cười khanh khách khoái chí.
Tiếng cười trong trẻo vui tai khiến ai cũng không kìm lòng được mà thơm lên má con.
Cô Ôn nói A Trăn hồi còn bé cũng giống hệt Tiểu Cao, thích người ta cào nhẹ mũi nó.
A Trăn, A Trăn! Mỗi khi nghe thấy xưng hô vô cùng quen thuộc và ngọt ngào ấy, trong lòng cô lại tràn ngập nỗi u buồn!
Những lúc như vậy Phạm Ca luôn ôm lấy Cô mình.
Nhưng rồi nỗi đau âm ỉ ấy sẽ biến thành nỗi tuyệt vọng khốn cùng khi Phạm Ca phát hiện cơ thể của bà ngày càng hao gầy và lời nói ngày một khó nhọc hơn.
Một ngày đầu tháng Mười hai, Phạm Ca ra chợ mua một rổ hoa với đủ năm màu lục lam đỏ tím vàng.
Dưới ánh mặt trời buổi sớm, chúng rực rỡ nhảy nhót không ngừng.
Phạm Ca thầm nghĩ, Cô Ôn nhất định sẽ vui lắm đây, vì tất cả đều là năm màu mà bà yêu thích.
Thế nhưng, không hiểu sao lúc mở cửa phòng, trái tim Phạm Ca bỗng đập bình bịch trong lồng ngực, bước chân cô chậm lại, đi từng bước về phía chiếc giường công chúa có bộ màn khung tròn phía trên.
Trong tim Cô Ôn vẫn luôn mơ một giấc mơ công chúa rất thuần khiết, bà thích cặp tóc pha lê hình con bướm.
Ngày đầu tiên bà và chồng bà gặp nhau, bà cũng đeo một chiếc cặp tóc hình con bướm! Ông ấy khen bà rằng bà là cô gái đeo cặp tóc đẹp nhất mà ông ấy từng gặp.
Mấy ngày trước, bà còn cười híp mắt nói với cô rằng, "Phạm Ca à, nếu một ngày nào đó con nhìn thấy bên tóc mai Cô kẹp một chiếc cặp tóc pha lê thì đừng đánh thức Cô nhé.
Cô chỉ đang mơ một giấc mơ rất đẹp mà thôi."
Phạm Ca nhìn chằm chằm chiếc cặp tóc bằng pha lê tỏa sáng lấp lánh bên tóc mai bà, ngơ ngẩn ngồi xổm xuống, những bông hoa trong ngực rơi đầy đất, cô úp mặt vào đôi bàn tay đã lạnh cứng của bà.
Người phụ nữ này tối qua còn rất minh mẫn, thì thầm bên tai cô vô số chuyện trên trời dưới đất, và nghiêm túc khuyên rằng:
- Phạm Ca à, cổ nhân có câu, Lãng tử hồi đầu kim bất hoán*, đã được lưu truyền từ ngàn đời nay nên ắt sẽ có triết lý riêng của nó.
Nếu như có thể, xin con hãy tha thứ cho A Trăn!
(*) Nguyên văn 浪子回头金不换: Lãng tử quay đầu, quý hơn vàng.
Câu trên muốn khuyên răn chúng ta rằng một người mắc lỗi không có gì là đáng sợ, miễn là họ có thể tự nhận ra lỗi lầm của mình, biết sai ở đâu mà sửa, biết ngã ở đâu mà làm lại, học cách làm lại từ đầu thì vẫn chưa quá muộn.
Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại.
Người phụ nữ này tối qua còn vờ vĩnh vuốt ve mặt cô và già dặn bảo rằng:
- Cô nói như thế không phải là vì A Trăn, mà là vì Cô biết Phạm Ca không có A Trăn sẽ rất cô đơn quạnh quẽ!
Nhưng phải làm sao bây giờ? Cô ơi, con đã bắt đầu thấy cô đơn quạnh quẽ mất rồi.
Phạm Ca khóc nấc lên, không thể nghĩ được gì khác, vô thức nhấc điện thoại quay số của Ôn Ngôn Trăn.
"A Trăn ơi, Cô cũng giống chị Điền Điềm rồi, mất rồi, A Trăn, cô mất rồi!" Phạm Ca gào khóc nức nở!
Ngay khoảnh khắc ấy, Phạm Ca mới thật sự hiểu được, tình cảm của Ôn Ngôn Trăn giống như gông cùm xiềng xích trói chặt cô, thói quen ấy giống như một nhà lao vây hãm cô cả đời.
***
Vào cái đêm chủ nhật sau ngày Cô mất một tuần, Phạm Ca đến một quán rượu nhỏ ở Lisbon, vừa uống rượu vừa lắng nghe anh chàng tóc xoăn chơi nhạc rock and roll.
Cô típ cho anh chàng tóc xoăn có lúm đồng tiền quyến rũ ấy một cọc tiền lớn.
Cậu ta liền nháy mắt với cô, vừa hát vừa chơi những động tác lạ mắt đi về phía cô.
Cậu ta vặn hông, lắc eo, biến cái mông "vĩ đại" của mình thành động cơ điện động, nét mặt vừa hoang dại vừa gợi dục.
Trong tiếng huýt sáo hò hét của mọi người, Phạm Ca vỗ lên mông của cậu ta một phát, đương nhiên còn phối hợp với một vẻ mặt lẳng lơ phong tình.
Anh chàng tóc xoăn rất dũng cảm, cậu ta còn đang định hôn lên môi Phạm Ca thì bị một lực lớn từ đâu xô thẳng xuống đất.
Thời Khắc Ôn Ngôn Trăn đạp cậu ta văng qua một bên, Phạm Ca liền vớ chai bia bên cạnh đập thẳng vào trán anh, song anh chẳng buồn để ý.
Sau khi đánh cho cậu trai kia một trận bầm dập, anh quay người lại, vác Phạm Ca ra khỏi quán bar.
Mười lăm phút sau, trong một quán trọ nhỏ gần đó, Ôn Ngôn Trăn xộc thẳng vào người cô.
Cơ thể Phạm Ca bị gác trên ván cửa, thừa nhận sự thô bạo của anh.
Anh mạnh mẽ quấn chân cô lên eo mình, sau đó không dừng lại một chút nào, phẫn hận mà xuyên xỏ trong cô.
Cơ thể cô bị anh nâng lên cách mặt đất một khoảng, làn váy bị cuốn lên, quần lót bị xé rách, chiếc găng tay xinh xắn vẫn còn treo lủng lẳng trên bàn tay trái của cô.
Phạm Ca cố nắm chặt găng tay nhưng nó cứ đung đưa theo từng nhịp chuyển động của anh.
Cô nhắm mắt lại, lần mò vũ khí chống trộm trong túi xách, được rồi, lấy được rồi.
Phạm Ca giữ nó thật chắc, cô sẽ dí điện vào người anh, cho đến khi anh bị giật đến co quắp, nằm đơ ra như một khúc gỗ mới thôi.
Cô muốn gọi điện thoại cho luật sư, cô muốn ly hôn với Ôn Ngôn Trăn.
Dẫu sao cô Ôn cũng không còn nữa! Cô cũng chẳng cần phải kiêng kỵ gì!
Sau từng cú thúc mạnh bạo của Ôn Ngôn Trăn, găng tay đã rơi hẳn xuống đất, may mắn là vũ khí chích điện vẫn còn nằm trên tay cô.
Phạm Ca bật công tắc lên, chỉnh đến tần số cao nhất, nhưng đương lúc cúi đầu thì bỗng phát hiện trên áo lông màu nhạt của mình dính đầy máu, từng vết, từng vết li ti nở rộ như những bông hoa mùa xuân.
Trên người Ôn Ngôn Trăn cũng có, vết máu từ thái dương của anh chảy dọc xuống.
Đúng rồi, ban nãy cô vừa mới đánh anh, dùng lực lớn đến nỗi chai bia cũng vỡ tan nát.
Phạm Ca ngơ ngẩn cả người, Ôn Ngôn Trăn thừa dịp thúc mạnh vào, bàn tay cô nhẹ buông, vũ khí rơi xuống đất.
Anh lui ra rất từ tốn và chậm rãi, nhưng sau đó lại siết chặt lấy hông cô, rồi xông thẳng vào rất sâu và nặng nề, như thể muốn bắt lấy linh hồn trốn rịt nơi đáy lòng cô.
Từng cú va chạm vô cùng hung hăng và mạnh bạo, làm ván cửa phía sau lưng phát ra tiếng kêu rầm rầm trầm lặng.
"Đau quá...A Trăn!" Phạm Ca nghe thấy chính mình nói như vậy.
Trời vừa hửng sáng, Phạm Ca mở hé cửa sổ rồi ngồi thơ thẩn trên bệ cửa.
Cô quấn chiếc rèm có bông hoa lí nhí quanh người mình.
Rèm cửa sổ rũ xuống tới tận bậu cửa, khẽ đung đưa trong làn gió thoảng của ngày mới, đẹp đến nao lòng.
Hôm ấy, Phạm Ca đã hút điếu thuốc đầu tiên trong đời mình ở một quán trọ mà cô không hề biết tên, rút từ một bao thuốc mà người ta để quên lại quán trọ.
Mười hai giờ sau, Phạm Ca vô tình phát hiện một vết bỏng trên cánh tay của Ôn Ngôn Trăn.
Cuối tuần sau, Phạm Ca nghiêm túc nói với Ôn Ngôn Trăn.
"Tôi không biết liệu bản thân có thể quên hết tất cả những chuyện không vui trước đây được hay không, nhưng tôi sẽ cố gắng thử.
Chỉ là nếu một ngày nào đó bản thân tôi không còn năng lực ấy nữa, xin anh hãy thương tình thả tôi đi!".