Dịch: Duẩn Duẩn
Mùa hè năm 2008 chầm chậm ghé đến, vạn vật dường như bị phơi trần dưới ánh nắng thiêu đốt của mặt trời, không thể che giấu.
Cứ mỗi lần tới mùa cao điểm của dịch vụ hậu cần hàng hải là Ôn Ngôn Trăn lại bận đến "vắt chân lên cổ", tuyến đường biển mới do anh phụ trách bắt đầu đưa vào thử nghiệm, Ôn Cảnh Minh cố tình rút lui về hậu trường, phần lớn công việc đều bàn giao lại cho Ôn Ngôn Trăn.
Vì lợi ích công việc nên Ôn Ngôn Trăn phải dự mấy bận họp liên miên trên các đấu trường danh lợi.
Ở nơi công cộng, một số lời có ý tốt và xấu lục tục truyền tới tai anh.
Bạn bè anh nói rằng: Gần đây có bắt gặp Phạm Ca ở trụ sở hội X, ở câu lạc bộ Y, ở bữa tiệc tư nhân Z.
Cô Lạc rất đẹp, tính cách lại sôi nổi năng động, đúng là trời sinh một cặp với Ôn tiên sinh!
Ôn Ngôn Trăn đương nhiên biết mấy câu lạc bộ và tiệc tùng ấy thuộc dạng gì.
Bất cứ khi nào nghe thấy mấy lời này, Ôn Ngôn Trăn sẽ táo tợn đấm thẳng lên vai họ một cái thật mạnh, cho chừa can tội nhiều chuyện.
Rồi không quên lên mặt bảo rằng: Thôi, có ngon thì lo thân mấy ông trước đi! Về sau bớt lân la mấy chỗ đó lại giùm, nàng đi đâu đều báo cáo với tôi cả, không cần mấy ông phải tơn hớt! Phạm Ca là người thế nào chắc ông cũng biết, nàng không có cái thói làm xằng làm bậy đó đâu.
Dạo này tôi bận đến đầu bù tóc rối, chẳng có thời gian đâu mà bên cạnh nàng.
Thấy nàng ở nhà hoài cũng tội nên để nàng đi cho khuây khỏa đầu óc.
Qua giai đoạn này, tôi tính xin nghỉ phép dài hạn, dẫn nàng đi chơi cho xả láng!
Khi người yêu dấu của mình phải đối đầu với đám bạn làm ăn manh nha ý định xấu này, Ôn Ngôn Trăn chậm rãi uống rượu, giọng điệu cưng chiều đến phát ngấy: Tôi với vợ kết hôn khá sớm, bạn học của nàng lúc nào cũng trách sao lấy chồng sớm thế, thế mà bây giờ nàng vẫn giống hệt một cô gái mới lớn, đi đến đâu cũng ngơ ngơ ngác ngác như trẻ con.
Anh còn không thôi lải nhải, vợ anh là một cô vợ tuyệt vời, chủ nhật rảnh rỗi chỉ ở nhà học nấu súp, còn pha nước tắm cho anh, kỹ thuật mát xa chẳng phải nói chất lừ hơn cả mấy tay thợ lành nghề.
Vừa dứt lời, mấy người nghe thường chỉ cười hiểu ý nhau!
Ôn Ngôn Trăn của tuổi hai lăm bắt đầu hiểu được thế nào là bịt tai trộm chuông.
Con người có đôi khi cần phải học cách bịt tai trộm chuông trước một số chuyện.
Giữ lấy chiếc chuông kêu leng keng, chạy thẳng một mạch về phía trước, không ngừng nhắc nhở bản thân, chiếc chuông này cuối cùng cũng thuộc về mình, chỉ cần nắm chặt lấy nó không thả, chúng ta có thể treo nó dưới mái hiên, ngày ngày có thể nghe được tiếng chuông êm tai của nó.
Ôn Ngôn Trăn tự thôi miên mình, anh và cô sẽ sống đến bạch đầu giai lão! Nhất định là như vậy!
Vì thế anh bắt đầu sơ xuất, không để ý đến sự thay đổi quá đỗi lớn lao của Phạm Ca!
Vợ anh gần đây rất năng động.
Cô muốn thành lập hiệp hội X và quỹ từ thiện Y gì đó với mấy người phụ nữ ở Hồng Kông.
Hôm nay thì đi chỗ này, ngày mai lại đến chỗ kia, có đôi khi cô còn về nhà muộn hơn cả anh.
Kiểu trang điểm của vợ anh dạo này rất quái lạ, phấn hoa dày như bức tường trát mấy lớp, mí mắt đánh rất đậm, bên trên còn lấm tấm cả bột gì đó như phát quang.
Phấn mắt này có thể đem lại sự quyến rũ và bí ẩn cho phụ nữ vào ban đêm.
Ôn Ngôn Trăn cũng từng hỏi cô với giọng hời hợt, trước đây không phải em không thích trang điểm ư?
"Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ." Cô cũng đáp lại với giọng hờ hững y như vậy.
Vì thế Ôn Ngôn Trăn không dám tiếp tục chủ đề ấy nữa.
Trả lời anh xong, dường như cô không còn chút hứng thú nào, vẻ mặt lạnh nhạt, rút tờ giấy ăn quẹt môi, động tác đầy bất mãn và buồn bực.
Đến khi cô sắp chùi nốt bên kia thì Ôn Ngôn Trăn kéo tay cô lại, giọng nói mềm mại như con mèo xu nịnh, "Đừng chùi, trông đẹp lắm!"
Đoạn cầm lấy túi mỹ phẩm của cô, thận trọng hỏi từng bước vẽ mắt.
Trước giọng điệu xa cách của cô, cuối cùng anh cũng giúp cô vẽ được một bên mắt yêu kiều mị hoặc.
Làm xong, Ôn Ngôn Trăn lại duy trì giọng nhỏ nhẹ như mèo con, thấp thỏm hỏi cô, "Phạm Ca, em thấy anh vẽ thế nào?"
Cô ngoảnh mặt đi, không dám nhìn anh, Ôn Ngôn Trăn chớp lấy cơ hội hỏi ngay, Em muốn đi đâu à? Vừa hay anh cũng đang rảnh, nếu không...anh đưa em đi nhé.
Sau khi đưa cô đến chỗ hẹn, anh mở cửa xe cho cô, thừa dịp nói, Giờ anh cũng không có việc gì làm nên ở đây chờ em nhé, đợi em xong hẹn với bạn lại đưa em về, thế đỡ mất công chạy đi chạy lại.
Mấy tiếng sau, cuộc tụ họp kết thúc, cô đi ra với phần bánh ngọt trong tay, đoạn đưa cho anh.
Suốt thời gian đó Ôn Ngôn Trăn giở tuyệt chiêu lấy lòng cô, anh tin chắc cô sẽ mau mềm lòng, bởi anh biết thời gian là lợi thế to lớn, chỉ cần anh cố gắng, bọn họ sẽ vượt qua thời khắc khó chịu này nhanh thôi.
Cả tháng Tư Ôn Ngôn Trăn vẫn lạc quan nghĩ thế.
Cho đến tháng Năm, bà Ngôn đã nhiều lần nhắc nhở anh, Tiểu Trăn, con để ý đến Phạm Ca một chút.
Ôn Ngôn Trăn lơ đẹp lời bà nói, làm mặt xấu trêu bà, đoạn lạnh lùng nhìn bà chằm chặp, đến khi Ngôn Kiều không chịu đựng nổi ánh mắt đó đành bất lực ngoảnh đi.
Ngôn Kiều là một bà mẹ kém cỏi nên bà chẳng có tiếng nói trước mặt anh.
Đúng là thói đời bạc bẽo, ngay cả ông Ôn cũng chạy đến khuyên răn anh.
Trừ việc thất bại trong việc làm bố làm mẹ ra thì hai vợ chồng nhà này đôi khi cũng biết cách phu xướng phụ tùy lắm.
"A Trăn, đôi khi không cần quá xem trọng phụ nữ, khoan dung đúng lúc mới thể hiện sự phong độ của đàn ông.
Tuyệt đối đừng quá nuông chiều họ, tất thảy sẽ thành thói hư tật xấu." Ông Ôn lõi đời nói.
Ôn Ngôn Trăn bị lời chỉ dạy rất chi là lão làng của ông bố làm bật cười, đoạn kên giọng hỏi: "Bố tính dùng tư cách tiền bối trong tình trường để chỉ bảo con trai mình đấy à? Thế sao lại để hai người phụ nữ đánh nhau u đầu chảy máu vì mình thế?"
Câu phản pháo thẳng thừng ấy làm mặt ông Ôn thoắt xanh thoắt đỏ trong tức khắc.
Mấy hôm trước, truyền thông Hồng Kông mới phanh phui một chuyện ở câu lạc bộ cao cấp nào đó, chẳng qua chỉ là chuyện hai phụ nữ đập nhau vì túi xách đụng hàng, hiềm nỗi Ôn Cảnh Minh lại là người tặng túi cho hai cô nàng, không những hai chiếc túi giống y xì đúc mà mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt cũng chẳng khác một chữ nào.
Ôn Ngôn Trăn biết mình có một gia đình quái gở, bố mẹ anh có kỹ thuật diễn xuất chất nhất quả đất, mỗi khi tham dự mấy bữa tiệc chiêu đãi, mọi người vẫn ngu ngốc gọi họ là hiền kháng lệ*, theo sau đó là một loạt lời khen.
(*) 贤伉俪: Cách gọi một đôi vợ chồng đức hạnh thời xưa (có lịch sự).
Vào cuối tháng Năm, sau một trận yêu nồng nhiệt đã mất cảm xúc từ lâu, anh và cô lăn từ trên giường xuống thảm, chiếc chăn đơn bị kéo xuống theo, quấn vòng quanh hông họ.
Ôn Ngôn Trăn hết lần này tới lần khác chạy nước rút trong người cô như sắp chết đến nơi.
Tấm hình cưới treo trên đầu giường bị long ra sau từng cú thúc mạnh của anh, đoạn rơi thẳng xuống.
Suýt nữa thì đập phải trán cô, Ôn Ngôn Trăn quýnh lên lấy đầu mình ra "đỡ", khung hình làm bằng đồng đập vào đầu làm anh đau điếng người.
"Có đau không?" Cô nằm dưới người anh cau mày, xót xa trong mắt hiện lên rõ ràng.
Nhìn thấy tình cảm trong mắt cô, anh tự hỏi không biết đã bao lâu rồi, viền mắt không khỏi nóng lên.
Trước đây giờ giờ khắc khắc anh đều có thể tìm thấy sự quan tâm trong đôi mắt cô, nhưng dần dần về sau, anh đã không còn tìm được tình cảm trong đó nữa.
Ấy vậy mà hiện tại đôi mắt ấy đang tràn đầy sự lo lắng săn sóc mà Ôn Ngôn Trăn hằng mơ ước, nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như thời gian có thể quay trở lại...
Ôn Ngôn Trăn rũ mắt xuống, hôn lên đôi mắt cô, dẫn dắt tay cô đến chỗ gắn kết của hai người, khàn giọng tỉ tê.
"Phạm Ca, chỗ này đau hơn em à, hình như động tác mới rồi mạnh quá, nó trật rồi!"
Cô nhướn mày, vội thoát khỏi tay anh, đoạn phì cười ngặt nghẽo.
Nhìn thấy đôi hàng mày giãn nở của cô nàng, Ôn Ngôn Trăn khoái chí như con cún nhỏ, ra sức lấy lòng cô.
Một vòng "lao về đích" lại bắt đầu!
Lòng anh khấp khởi vui mừng khi đôi tay ai dịu dàng ôm lấy eo mình, thế là anh càng ra sức triền miên hơn, tựa như bản tình ca du dương không có điểm dừng, cho đến khi móng tay cô nàng ghim sâu vào da thịt anh, mang đến một cảm giác cực khoái tê dại.
Sau khi "hành sự" xong, họ vẫn dây dưa mãi như thế.
Anh xấu lắm, nương nhờ trong cơ thể cô không chịu ra.
"Anh ra đi..." Cô nàng mắc cở ngoảnh mặt đi, không dám nhìn vào mắt anh, giọng nói nhỏ nhẹ như kẹo đường: "Anh mau ra đi, anh nặng quá...đè lên người em...rất khó chịu!"
Anh bật cười, trong đôi con ngươi nâu đen sáng bóng của cô, anh nhìn thấy chính mình.
Chẳng phải bọn họ nói rằng gương mặt này rất xinh đẹp sao, thế là anh dụi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng nhấp thắt lưng: "Phạm Ca, em thấy không, là do cái chăn cuốn lấy mình, khiến anh không cách nào thoát ra được."
Anh nhả từng chữ nóng bỏng trên bờ vai cô: "Nếu không mình đổi lại nhé, em ở trên còn anh ở dưới.
Chẳng phải sẽ thành em đè anh mà không phải anh đè em rồi sao."
Tấm chăn bện chặt họ như sợi dây thừng, ước chi có thể buộc họ đến hết đời.
Cơ thể hai người giống như hai đứa bé sinh đôi, chỉ cần một động tác đơn giản đã đổi được vị trí cho nhau.
Bấy giờ liền biến thành cô nằm trên người anh.
Anh làm bộ tốt bụng hỏi, Động tác mới rồi có làm em đau không?
Khuôn mặt vợ anh thoạt khô quắt như trái hồng sấy giòn, im ỉm chôn đầu trong lòng anh, hồi lâu sau không kìm được tiếng thở dốc, bộ ngực đẫy đà ép chặt trên lồng ngực anh, không khỏi khiến anh rạo rực thức giấc, cứ thế thuận miệng đồng ý câu nài nỉ của cô.
Cô như thôi miên anh bằng chất giọng ngọt lịm của mình, A Trăn ơi, anh đừng bắt mấy người đó theo em nữa nhé, như thế phiền lắm!
"Phiền thì không cho họ theo em nữa!" Anh buột miệng trả lời, cô thấy phiền không phải ư, anh không thích làm mấy chuyện khiến cô phiền.
Về sau, Ôn Ngôn Trăn mới vỡ lẽ, hóa ra vợ anh cũng là một diễn viên tiềm năng.
Vào đầu tháng Sáu, một hôm Ôn Ngôn Trăn về nhà sớm thì bất ngờ bắt gặp người mẹ bận đến mức không nhìn thấy mặt mũi đang dạy dỗ vợ mình.
Bà Ngôn với khí thế như một nữ vương đứng từ trên cao nhìn xuống, mắng rất hăng.
Mấy bà nữ vương trong mắt mọi người từ bé đến lớn đều thuộc loại nhân vật thích ám hại người khác.
Những bà trùm này hay bị trù dập là khắc tinh của người khác, hoặc có thể nói như kiểu trời sinh Du sao còn sinh Lượng.
Bà Ngôn đây cũng thế, thật không khéo bà phát hiện con dâu của mình ấy vậy mà lại vô tư uống trà chiều với đối thủ một mất một còn của mình, bèn trút cơn tức kìm nén bấy lâu nay lên người cô.
"Phạm Ca, cô đừng có suốt ngày trưng cái mặt khó đăm đăm như thế, như thể cả nhà này đều mắc nợ cô vậy.
Cô ở nhà họ Ôn bao nhiêu năm rồi? Có vài chuyện nên hiểu hơn ai hết, tất thảy mọi chuyện xảy ra..."
"Mẹ!" Ôn Ngôn Trăn lớn tiếng ngăn mẹ mình, chạy xộc đến chỗ Phạm Ca, ôm bả vai cô, lạnh tanh nói với bà: "Mẹ, tôi chẳng ngại dọn ra khỏi nhà với Phạm Ca đâu.
Bà Ngôn à, đừng có dùng cung cách kẻ cả để yêu cầu cô ấy.
Mẹ nên nhớ Phạm Ca là con dâu của mẹ trước khi làm vợ tôi kia kìa."
Ôn Ngôn Trăn ôm vợ bỏ đi trước cơn giận đến long trời lở đất của bà Ngôn.
"A Trăn, nếu tôi mà nói với mẹ chuyện tôi muốn ly hôn với anh chắc bà vui lắm nhỉ?!" Cô ngẩng đầu nói một câu, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt bình thường lúc hai người nói chuyện.
Ôn Ngôn Trăn dừng lại, ghì chặt cô vào lòng, đoạn nói bằng giọng địa phương mà anh mới học lỏm được từ một khách hàng: "Mẹ Tiểu Cao, em đừng có mơ!"
Lúc đi tới chỗ rẽ, nhân lúc không có ai, anh liền ép cô lên tường.
"Phạm Ca!" Anh gọi tên cô.
Cô ngước lên nhìn anh: "Chuyện gì?"
"Sau này..." Ôn Ngôn Trăn thoáng dừng lại, đoạn buông cô ra, trầm giọng nói, hệt như những lời say đắm giữa tình nhân: "Sau này đừng để anh nghe thấy câu ly hôn trong miệng em nữa nhé.
Anh ghét cay ghét đắng từ ấy."
Ấy thế mà chỉ mới một ngày sau câu nói đó, vợ anh đã nhuộm đỏ rực mái tóc của mình!.