Dịch: Duẩn Duẩn
Ôn Ngôn Trăn nhìn thấy những bức hình ấy lúc anh đang ở Malaysia.
Hôm ấy anh với Ngôn Kiều có việc đến Malaysia tham gia cuộc họp Phòng thương mại*.
Thời gian của bức ảnh rất nhạy cảm, ngay giữa buổi đêm quả thực không khỏi khiến người khác liên tưởng sâu xa.
Vợ anh đơn thương độc mã ở với một gã đàn ông trong phòng riêng của câu lạc bộ từ mười giờ tối đến sáu giờ sáng hôm sau?!
(*) Nguyên văn 商会: Phòng thương mại (tiếng Anh: Chamber of Commerce) là một tổ chức gồm các doanh nhân nhằm kết nối và thúc đẩy lợi ích của cộng đồng doanh nghiệp, và có thể cố gắng vận động hành lang các nhà lãnh đạo địa phương theo các quan điểm ủng hộ doanh nghiệp.
Ôn Ngôn Trăn thấy bức ảnh này có vấn đề, hẳn là tên chó săn đã nhận được tin tức của gián điệp, trong tòa cao ốc nổi tiếng nhất Hồng Kông vô tình nhìn thấy vợ của một doanh nhân kỳ cựu nào đó đường hoàng bước vào câu lạc bộ tư nhân sang trọng, tọa lạc ở vị trí đắc địa trống trải, với một người đàn ông cao lớn.
Mấy ông trùm bà trùm thường dẫn tình nhân vào đây mỗi độ cuối tuần, cũng vì thế mà lâu ngày nơi này dần biến thành Hoàng kim ốc*.
(*) Nguyên văn 黄金屋 : căn nhà (phòng) bảo vật hay bằng vàng, chỉ cuộc sống vinh hoa phú quý
Tay phóng viên cắm điểm ở vị trí gián điệp cung cấp, và kết quả là tuồn ra bộ ảnh này.
Gã ôm tâm trạng hưng phấn giao xấp ảnh cho chủ biên, tiếc là vị chủ biết từng quen biết với Ôn Ngôn Trăn, ông ta cầm tập ảnh hồi lâu, quyết định gọi một cuộc điện thoại cho trưởng phòng đang nghỉ phép của tòa soạn.
Cuối cùng, trưởng phòng của tòa soạn đánh một cú điện thoại cho Ôn Ngôn Trăn, mấy phút sau trong hộp thư điện tử của anh nhận được một link ảnh chụp.
Trong tấm rèm nửa kín nửa hở, gã đàn ông đang hôn lên thái dương người phụ nữ, chỉ một cảnh này mà có hơn mười mấy tấm, mỗi tấm đều chụp ở một góc độ khác nhau lộ rõ nụ cười xinh đẹp rạng ngời của người phụ nữ, còn gã đàn ông...
Ôn Ngôn Trăn lúc ấy khí huyết trào lên não, tiện tay phang thẳng chiếc máy tính mỏng như tờ giấy xuống lầu.
"Rầm" một tiếng, bỗng đâu một vật thể tự do bay tới hù cả đám người đang khiêu vũ bên dưới sợ điếng người, trong đó có cả mẹ và ông ngoại anh.
Ôn Ngôn Trăn đi thẳng xuống lầu, mặt mày lạnh tanh vô cảm lướt qua bà Ngôn đang đứng ở cầu thang nhìn anh đăm đăm.
Mười giờ tối hôm qua đến sáu giờ sáng hôm nay! Phạm Ca dám một thân một mình qua đêm với gã trai ti bỉ đáng băm hàng vạn lần ấy trọn tám tiếng đồng hồ! Một gã đàn ông và một ả đàn bà sẽ làm gì trong tám tiếng đồng hồ đây?
Chơi đoán số à? Hay oán tù tì ra cái gì ra cái này? Chà, các người được lắm!
Đứng dưới bầu trời đêm, Ôn Ngôn Trăn ngẩng đầu nhìn những vì tinh tú giăng đầy trời.
Hơn chín giờ tối qua cô rõ ràng vẫn đang ở sân bay tiễn anh.
Sau khi bị anh mè nheo một thôi một hồi, cô đành phải chở anh đến sân bay, song anh vẫn chưa thỏa mãn, cắn dái tai cô liên hồi, dỗ ngon dỗ ngọt ra trò.
"Phạm Ca, em đi với anh nhé? Rồi anh sẽ lẻn khỏi vũ hội của ông ngoại cõng em đi dạo chợ đêm."
"Mẹ cũng đi mà không phải à? Mẹ đi thì tôi không đi." Cô nhơn nhơn đáp, vẻ mặt thản nhiên.
Phải rồi, Ôn Ngôn Trăn biết quan hệ giữa mẹ và Phạm Ca trong giai đoạn này căng thẳng như trận đấu súng giữa hai thế lực ngang tàn, còn anh thì luôn đứng về phía vợ mình, đơn giản là vì anh không thích Ngôn Kiều một tẹo nào.
Bà Ngôn nghe thấy vậy tức đến sùi bọt mép, chính vì thế mà không biết tự lúc nào anh đã trở thành nơi trút giận cho hai người phụ nữ.
Mười giờ?! Đây chẳng phải là tiễn anh xong rồi trực tiếp lái xe đi gặp gã trai kia ư.
Ha ha, thú vị đấy, Lạc Phạm Ca đến cùng muốn làm con mẹ gì đây?
Ôn Ngôn Trăn ngồi máy bay tư nhân của Ngôn Kiều về Hồng Kông.
Mới vừa đặt chân xuống xứ Cảng thơm đã nhận được cuộc gọi giết người của Ngôn Kiều, người bị ai đó ném lại ở Malaysia, bà tức anh ách mắng to một phen, Ngộ nhỡ cô vợ quái quỷ của con muốn chơi chiêu chọc tức mẹ thì sao?
Ôn Ngôn Trăn trực tiếp đập luôn điện thoại.
Đoạn ngồi thẳng vào xe, trợ lý riêng liền đưa cho anh một xấp báo, sau khi lật nhẹ vài tờ, anh bèn vo thành một cục rồi ném ra ngoài cửa.
Đống giấy vụn ấy vốn là loại báo lá cải điển hình ở Hồng Kông, chất lượng giấy kém đến nỗi đem đi chùi đít hót phân cũng không ngoa, cùng lắm chỉ tốn vẻn vẹn vài xu vài cắc, chả có ai bình thường đi đọc mấy loại báo tào lao ấy cả.
Thế mà tên điên nào còn viết bà Ôn lợi dụng thời gian Ôn công tử đi công tác bèn len lén gặp đêm 8 tiếng với một anh chàng cơ bắp.
Anh chàng cơ bắp*? Đúng là phong cách ba hoa chích chòe của báo lá cải chẳng trật đi đâu được!
(*) Nguyên văn là 猛男: có nhiều nghĩa nhưng ngày nay nó thường dùng để chỉ những người đàn ông cơ bắp, như kiểu "đầu óc ngu si tứ chi phát triển" đấy ạ ~
Bài báo kiểu này chắc chắn là chẳng có ma nào tin, biết đâu có kẻ còn cười rụng cả răng, nhưng Ôn Ngôn Trăn biết vợ mình đúng thật là ở cùng với một gã trai trong căn phòng tối om suốt tám tiếng đồng hồ.
Trước khi xuống máy bay, Ôn Ngôn Trăn vẫn cố chấp cho rằng Lạc Phạm Ca chẳng qua chỉ đùa anh mà thôi.
Mọi thứ đều là do cô tự biên tự diễn, ngặt nỗi có vẻ không phải.
Trợ lý của anh đã dùng cả buổi tối để gặng hỏi rõ người tung tin này, gã là phục vụ ở câu lạc bộ nên cung cấp hẳn cả số phòng mà Phạm Ca và gã con lai Trung Ấn kia đăng ký, thú vị là anh chợt phát hiện thêm một điều, hai người này hú hí với nhau không chỉ một lần, thời gian đăng ký toàn là những lần anh đi công tác, chỉ cần anh vừa bước chân ra khỏi cửa là cô sẽ ngứa chân đi hú hí với đàn ông ngay.
Ha ha, hú hí!
Vội vàng chạy về nhà thì trời đã hửng sáng, người giúp việc nói rằng Thiếu phu nhân hôm qua có gọi điện thoại thông báo đi chơi về muộn nên sẽ qua đêm ở Happy Valley luôn.
Phòng ở khu này là Ôn Ngôn Trăn mua cho cô, nơi này tầm nhìn thoáng đãng, cũng vì thế mà không ít minh tinh Hồng Kông chọn sống ở đây, vì nó cam đoan bảo mật rất tốt và chặt chẽ.
Bảo mật rất rốt? Ôn Ngôn Trăn siết chặt nắm tay, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi vì bốn chữ ấy, thang máy đưa anh lên thẳng tầng 51.
Anh chùi bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào quần vài cái, đoạn quét khóa vân tay trên màn hình.
"Ting" một tiếng, cánh cửa chậm rãi mở ra, anh tà tà đi tới giữa phòng khách, cầm lấy điều khiển từ xa, tức thì rèm cửa rũ từ trần nhà xuống sàn đất bốn xung quanh từ từ kéo sang hai bên.
Ánh sáng từ bốn phương tám hướng tức khắc ập đến, Ôn Ngôn Trăn nheo mắt lại, luồng ánh sáng mãnh liệt làm đau mắt anh.
Từ lúc nhận được cuộc gọi tối qua cho đến giờ, Ôn Ngôn Trăn thấy mình giống như sợi dây cót, chỉ sợ một khi bung ra mà không được xiết chặt sẽ ngã quỵ không gượng dậy nổi.
Để rồi lết đến đây với sức càn lực kiệt, hôn lên trán cô, đoạn nói với cô rằng, Phạm Ca, anh tin em.
Để cô biết rằng:
"Phạm Ca, em chỉ đang quá đau buồn thôi phải không?" "Phạm Ca, em với gã trai đó xuất hiện ở đây là vì muốn có một đối tượng để trút bầu tâm sự thôi phải không?" "Phạm Ca, em và gã trai đó chưa xảy ra chuyện gì phải không?"
Đoạn hôn môi cô, nói:
"Phạm Ca, anh còn không hiểu em sao? Trái tim em từ nhỏ đến lớn chỉ thuộc về anh." "Phạm Ca, tờ báo kia làm em phát cáu phải không! Em chờ nhé, anh sẽ xả giận giúp em."
Hoặc, nói:
"Phạm Ca, nếu em thấy phiền muộn, vậy chúng mình rời khỏi mảnh đất thị phi này nhé!" "Chúng mình sẽ sống ở nơi mà em thích, chính là quê hương của chị Điền Điềm đấy! Chúng mình sẽ đến đó ngay nhé, mua một căn nhà trên triền đất cao cao."
Ôn Ngôn Trăn không biết mình đã đứng nơi này bao lâu, đến khi hồi hồn thì sắc màu xanh nhạt lúc hừng đông đã chuyển sang xanh đậm, những đám mây trắng khảm mình trên bầu trời màu xanh nhạt, khiến người ta kiềm lòng không đặng mà mơ màng.
Đây là khu có tầm nhìn đẹp nhất ở Hồng Kông, vợ anh thích nơi này lắm.
Nhân tiện lúc Heo Phạm vẫn chưa rời giường, ánh mắt anh từ từ di chuyển về phía bên trái, nơi đó có một bức rèm lớn bằng pha lê, vén bức rèm này lên là vào phòng ngủ của họ ngay.
Đêm đầu tiên ở đây, hai người đã khiêu vũ một điệu cổ điển, anh ôm eo cô, xoay tròn rồi lại xoay tròn, cho đến khi đưa cô vào bức màn hạt.
Trong bức rèm có phòng ngủ và một chiếc giường trống không, vì đã nửa tháng rồi cô không cho anh đụng vào, cộng thêm ánh trăng treo bên ngoài cửa sổ vừa tròn vành vạnh vừa sáng ngời, thành thử anh lừa cô uống chút rượu rồi kéo cô ra khiêu vũ và lên thẳng giường.
Song xấu hổ là chưa kịp đưa cô đến giường anh đã nhịn không nổi, tấm mành che thỉnh thoảng đụng nhau vang lên những âm thanh lanh canh hay ồn ào anh cũng chẳng nhớ rõ, chỉ biết rằng anh chả kịp tháo hết quần áo của cô thì đã gấp gáp tiến vào cô rồi.
Đêm đó là một trong những lần 'hành sự' vui sướng và khoái cảm số ít kể từ khi bọn họ trở về từ Tây Ban Nha, anh muốn cô ba lần, chiếc rèm che cả đêm không ngừng va vào nhau vang lên những tiếng lanh canh vui tai.
Đêm đó là kỳ an toàn của cô, lần cuối cùng anh không kịp thu binh bắn thẳng vào bên trong, cô sững sờ hồi lâu, đoạn đẩy anh ra rồi vội vã chạy vào phòng tắm, một lúc sau anh nghe thấy trong phòng tắm có tiếng khạc nhổ ngấm ngầm chịu đựng, hình như phát ra từ cổ họng, nhưng rất mau đã bị tiếng nước chảy át mất, Ôn Ngôn Trăn tự nói với mình chắc có lẽ là anh nghe nhầm.
Sau đó Ôn Ngôn Trăn mới biết, trước khi ánh bình minh rực sáng, vợ anh đã lặng lẽ rời khỏi giường, im lặng ngồi trước tấm kính cao từ sàn nhà đến trần, bần thần nhìn ánh trăng dần mất đi sự che chở của màn đêm trắng bợt như khuôn mặt của người chết.
"Nếu không, hãy để cô ấy đi như cô ấy muốn, ít nhất cô ấy sẽ được hạnh phúc." Bấy giờ, Ôn Ngôn Trăn đứng trong bức rèm pha lê nhìn khuôn mặt người phụ nữ cũng tái nhợt như ánh trăng, trái tim không khỏi quặn đau, nhất thời dằn lòng như vậy, nhưng vừa mới nghĩ tới chính anh cũng đã tự mạnh mẽ bác bỏ.
Không, không được, tuyệt không thể được, chỉ có Đức Mẹ Maria mới làm được chuyện đó.
Vì vậy anh lặng lẽ trở về phòng, giả vờ như chưa từng thấy gì.
Có rất nhiều khoảnh khắc như vậy.
Bất tri bất giác Ôn Ngôn Trăn đã đứng dưới tấm rèm pha lê.
Anh nghĩ mình nên vén bức rèm lên rồi trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ.
Nói không chừng anh sẽ phát hiện thứ gì đó trong phòng, và tất nhiên thứ gì đó bao gồm cả một gã đàn ông...
Không, Không, Ôn Ngôn Trăn, chớ suy nghĩ miên man như vậy!
Anh quyết định rời khỏi bức rèm, trở về ghế sô pha.
Anh phải chờ cô thức dậy và sẽ không hỏi cô một câu nào, anh sẽ nói với cô rằng thời tiết hôm nay rất đẹp, rằng cô có muốn cưỡi ngựa không, trong chuồng ngựa của anh có nuôi một nàng công chúa ngựa Ả Rập thuần chủng được đặt theo tên cô.
Chà, bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi một chốc, cả tối hôm qua khiến anh mệt chết đi được.
Song, hôm nay đã định sẵn anh sẽ phải trải qua một ngày tưng bừng và náo nhiệt, trên ghế sô pha thình lình có tờ báo mà anh mới đọc hôm qua và thẳng tay vứt ra cửa xe.
Chất giấy rẻ rúng như đang toát ra một hùi hôi thối, lạnh lùng theo dõi anh.
Những dòng chữ trên tờ báo như thể đang đối diện với anh qua mặt kính lúp.
Ôn Ngôn Trăn cầm tờ báo lên, bất giác âm thanh lanh canh của chiếc rèm chạm vào nhau vang lên từ phía bên trái, áng theo tiếng kêu ấy, vợ anh đang vén rèm nhìn anh, vẻ mặt bình thản.
Rõ là nói phải tin tưởng cô, nhưng ánh mắt vẫn kìm lòng không đặng liếc ra phía sau cô tìm kiếm, sau khi nhìn thấy không có ai, Ôn Ngôn Trăn mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra tật xấu thâm căn cố đế của đàn ông thực sự là bẩm sinh.
Vài phút sau, Lạc Phạm Ca chỉ vào tờ báo trong tay anh, hỏi: "A Trăn, anh tin không?"
Ôn Ngôn Trăn không trả lời, chỉ sửa sang lại mái tóc rối bời của cô, ánh mắt chạy dọc xuống theo khuôn mày cô, dừng lại trên gò má.
Đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy chiếc lúm dễ thương xuất hiện trên má cô.
Ngón tay anh nhẹ nhàng rơi xuống điểm nhỏ ấy, dịu dàng nói: "Hôm nay trời đẹp, em mau đi thay quần áo đi.
Anh sẽ dẫn em đi ăn, ăn xong mình đi cưỡi ngựa.
Đến tối lại dạo quanh chợ đêm, rồi đi xem phim xuất nửa đêm, sau đó mình lại lái xe lên đỉnh núi.
Trước đây em rất thích như vậy đúng không?"
Cô nở nụ cười nhạt nhẽo, cười đến mức con tim Ôn Ngôn Trăn quặn đau.
"Hình như tôi đã bảo anh rồi.
Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.
Sao anh lại nhanh quên thế?"
"Được, được, về sau anh sẽ nhớ kỹ." Ôn Ngôn Trăn cười hì hì.
Cô gật đầu, rút tờ báo trong tay anh, thản nhiên nhìn thoáng qua, đoạn chỉ vào dòng tiêu đề giật gân: "A Trăn, anh vẫn chưa trả lời tôi.
Anh có tin những gì trên này không?"
Ôn Ngôn Trăn khép lại nụ cười.
"Nếu tôi bảo những điều này là thật thì sao?".