Phàm Nhân Lão Sư

Cẩu tác giả, ngươi cho ta chút đất diễn được không, cả ngày nhốt ta cùng với mộng ma trong mặt dây chuyền cũng thôi đi, còn cho ta đối mặt tên dở hơi lảm nhảm suốt ngày, phiền chết ta mà.

Ngô Thần buồn chán, nhìn mộng ma ỉu xìu hai cánh không buồn vỗ, thả trôi cơ thể lơ lửng giữa không gian sương khói mờ ảo.

Chủ nhân cấm nó vào mộng ăn hồn phách người, không cho hít phấn hoa mạn đà la thơm ngất ngây, bây giờ cũng không cần nó, cả ngày giam ở không gian bé nhỏ mà nó chỉ cần vỗ cánh hai lần liền đến biên giới, thật buồn chán!

Chẳng là khi chuẩn bị độ kiếp, sợ dương khí cường liệt của lôi kiếp ảnh hưởng linh thể của Ngô Thần và mộng ma, nàng liền cưỡng chế phong ấn hai người vào mặt dây chuyền rồi đẩy Trần Lập Hiên ra xa.

Sau đó, nàng lo củng cố tu vi, bận bịu xử lý sự vụ, liền quên mất hai linh thể đáng thương đợi chờ mòn mỏi.

Ngô Thần cảm thấy nhức cả trứng, đường đường mang danh sư phụ, lại bị đệ tử phong ấn vào nơi bé xíu như lỗ mũi. Hắn hận a. Tại sao hệ thống không cho hắn tu luyện?

Nhắc đến hệ thống, từ khi tiểu tinh linh bị mạt sát, Ngô Thần ngoài tiêu phí tích phân ở thương thành, còn lại không muốn liên hệ, hắn chán ghét hệ thống cướp đi người thân của mình nhưng không thể rời bỏ.

Thừa dịp rảnh rỗi, hắn nhìn vào không gian tư nhân, trông thấy khối lập phương cố định lơ lửng ở trung tâm, mối hận bỗng chốc tăng cao. Hắn muốn đập tan khối lập phương kia cho hả giận.

Khí linh mới ư, ta không cần, một tiểu tinh linh liền đủ. Dường như cảm nhận ác ý của hắn, khối lập phương rung động dữ dội, rất nhanh liền bị trấn áp xuống, giữ cố định tại vị trí ban đầu.


Ngô Thần chẳng hiểu ra sao, gãi gãi đầu, nhìn thấy khối lập phương, hắn liền xung động muốn cầm búa đập vỡ nó ra, nhưng hắn không thể vào trong, nghĩ nhưng không thể làm. Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn mới được phép tiến vào, còn bình thường, chỉ có thể ý niệm quan sát. Vương bát đản, hắn im lặng chửi bậy.

Nhìn nhìn mộng ma ủ rũ, hắn lim dim chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên mở trừng mắt, hét lớn:

- A! Mạn đà la, ngươi vui không?

Mộng ma mộng bức nửa ngày, không hiểu chuyện gì, tự nhiên la hét rồi hỏi nó vui không là có ý gì. Cả cơ thể nó đều sinh ra vô số dấu chấm hỏi.

- Ý tại trong lời. Ngươi không vui liền cùng ta chơi trò chơi đi. Ngươi vào mộng ta, biến ra ba ngàn mỹ nữ xinh đẹp, cùng hoàng đế ta chơi đùa. Thế nào?

Mộng ma nhanh chóng bị phủ thêm một tầng dấu chấm hỏi. Tất cả sinh linh đều sợ nó nhập mộng, tên này ngược lại chủ động yêu cầu nó vào. Chẳng lẽ có âm mưu nào đó, không được, làm mộng ma thông minh, nó quyết không mắc lừa.

Nói về liên quân lục quốc biết tin Hiên Viên Như Ngọc bế tử quan liền xua binh đánh chiếm tám thành địa bàn của Huyền Minh giáo, tạo thế vây công tiến về Huyền Minh Sơn.

Tạ Nhẫn đứng nhìn thiên kiếp phía xa xa, cảm giác trong lòng đè nén lạ thường. Chỉ cần nàng độ kiếp thất bại hoặc thụ thương, hắn liền một mình phi thân đến trấn áp toàn bộ cao tầng Huyền Minh giáo, chiến dịch hoàn thành.


Không phải hắn sợ Hiên Viên Như Ngọc, kinh nghiệm trận mạc, hắn cần dùng cái giá nhỏ nhất để chiến thắng. Chỉ cần kích sát nàng, hắn có thể không tốn một binh một tốt giành thắng lợi.

Tạ Nhẫn không thể lý giải kiếp vân vì sao bỗng nhiên tan biến, cho rằng có đại năng cường đại hỗ trợ, vội vàng điều quân lui về ngàn dặm, yên lặng theo dõi tình hình.

Quan sát suốt một tháng không phát hiện khả nghi, tăng thêm tin tức mật thám gửi ra, Tạ Nhẫn quyết định tổng tiến công.

Đội quân binh lực ngàn vạn vây chặt như nêm cối. Vô số thần thức cường đại đảo quanh. Các đệ tử Huyền Minh giáo nơm nớp lo sợ, nói chuyện nhỏ tiếng, thở mạnh cũng không dám.

Đánh trận nhiều nhưng chưa thấy tràng diện đè nén kinh khủng như vậy. Mấu chốt là quân địch quá đông, áp đảo hơn trăm lần quân ta a.

Họ bắt đầu hoài nghi lớp màn sáng của đại trận phòng hộ mỏng manh kia có thể chịu được phút giây nào không, hay tệ hơn, chỉ cần một lần hợp kích của liên quân liền tan vỡ.

Các tiên quốc có ba thứ cường đại mà các môn phái, thế lực đều sợ hãi, không muốn trực tiếp đối mặt.


Thứ nhất là quốc vận. Quốc vận bao gồm rất nhiều thứ hội tụ thành, trên cơ bản gồm dân tâm, quân đội, bộ máy thống trị tạo thành. Muốn đẩy ngã một tiên quốc, đầu tiên cần tiêu hao hết quốc vận của nó.

Thứ hai, quân hồn. Mỗi quân đội của tiên quốc đều có quân hồn, là kết tinh ý chí của tướng sĩ tạo thành, trực tiếp nối liền quốc vận. Quân đội nhân số đông, tu vi cường đại, ý chí quyết thắng đều góp phần đề cao quân hồn. Quân hồn có thể phân chia từng nhóm nhỏ, cũng có thể tích tụ toàn quân.

Có lời rằng "đối phó quân hồn phải dùng quân hồn", không phải nói ngoa. Quân hồn giống như sợi dây liên kết sức mạnh toàn quân, nhờ đó, quân đội gồm các tu vi thấp cũng có cơ hội đối đầu tu vi cao hơn. Nếu không cần thiết, không ai muốn đối chiến quân hồn, đau đầu vô cùng.

Cuối cùng là long khí. Gọi là long khí nhưng không thực sự là long. Đó là một đoàn khí tức đế vương, nó kéo dài và bay vòng quanh tiên quốc của đế vương đó thống trị, trông giống thần long du tẩu trong mây. Chức năng cơ bản của long khí là đề thăng sức chiến đấu của quan chức và tước vị, chức tước càng cao, đề thăng càng lớn. Tất nhiên hạn ngạch là xác định, nhiều ít tùy thuộc quốc vận cường đại bao nhiêu. Vì vậy, các tiên quốc đều tồn tại hai hệ thống chức tước, chức tước nội bộ, có long khí đề thăng và chức tước ngoại vi, không có long khí.

Nhìn sáu đại quân hồn huyễn hóa thành phượng hoàng, kỳ lân, chiến đao, đại kỳ, hộ thuẫn và con mắt, cùng nhau hội tụ, đè ép, toàn bộ Huyền Minh giáo đều ứa ra một thân mồ hôi lạnh.

- Hiên Viên Như Ngọc, ngươi mau ra chịu chết. Truớc mặt liên quân lục quốc, ngươi chống cự vô ích, chỉ tăng thêm thương vong cho Huyền Minh giáo. Niệm tình cũ, ta cho ngươi toàn thây.

Giọng Tạ Nhẫn như chuông đồng, vang vọng khắp mọi ngõ ngách.

Hiên Viên Như Ngọc là ai, chúng ta chưa nghe qua bao giờ, hóa ra liên quân đến bắt người gọi Hiên Viên Như Ngọc kia, không phải tấn công bản giáo, làm chúng ta lo sợ một hồi, Hiên Viên Như Ngọc kia chắc chắn đang lẩn trốn trong bản giáo mới khiến lục quốc kinh sư động chúng vây công bản giáo, còn không ra nạp mạng, chẳng lẽ muốn chúng ta chôn cùng hay sao, mọi người trong Huyền Minh giáo đồng loạt nghĩ.

Hiên Viên Như Ngọc hiện thân trước đại trận phòng hộ, liếc nhìn Tạ Nhẫn, nhàn nhạt đáp:

- Phản thần ngươi không có tư cách xướng danh bản công chúa. Phụ hoàng đối ngươi không bạc, ngươi lại nhẫn tâm phản bội ông ấy. Kể từ ngày đó, ngươi đã nằm trong danh sách những kẻ ta tất giết.


Này, giáo chủ bảo vệ ả tiện nhân Hiên Viên Như Ngọc làm gì, còn xưng bản công chúa, phụ hoàng? Vài kẻ thông minh đã đoán được một hai, có nhục chí, có âm thầm quyết tâm nắm chặt tay.

- Hừ, vậy đánh đi. Để ta xem trình độ đệ tử thân yêu của ta như thế nào. Ha ha ha.

Lúc nhỏ, Hiên Viên Hoàng Kỳ gửi nàng cho Tạ Nhẫn đào tạo, chỉ là nàng ham chơi, cộng thêm hắn bề bộn nhiều việc, giao nàng cho hạ nhân, nên tu vi nàng chẳng ra sao cả, thậm chí còn trở thành trò cười cho thiên hạ.

Nàng là con duy nhất của Hiên Viên Hoàng Kỳ, mọi tâm điểm chú ý đều đổ dồn vào, tu vi thấp kém tự nhiên bị nhắm đến, dần dần trong dân gian trào phúng rằng "long phụ sinh khuyển nữ, Thiên Tinh không người kế thừa", tạo nên một viên gạch khiến quốc vận dần suy yếu.

Bây giờ nghĩ lại, những điều đó hẳn là âm mưu của kẻ thù, thậm chí Tạ Nhẫn có thể đã sớm phản quốc, yên lặng nằm vùng tại Thiên Tinh quốc, chờ đợi thời cơ kích sát Hiên Viên Hoàng Kỳ.

- Không vội. Ta có quà cho ngươi và lục quốc. Các ngươi tận hưởng một chút nhân sinh ngắn ngủi lại bàn chiến sự.

Vừa nói, nàng vừa vẫy tay, trên không trung xuất hiện vô số quả cầu nhỏ, trải rộng trên khu vực rộng lớn, bao phủ khắp tập đoàn liên quân.

Tạ Nhẫn cảm thấy tâm lạnh sưu sưu, vội vàng hét lớn:

- Không tốt! Nhanh khởi quân trận, phòng ngự!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận