Phàm Nhân Lộ



***

Hai tháng sau,

Bạch Lan Chi đến Tàng Thư Thất, nàng vừa đi vừa nhíu mày suy nghĩ. Qua thời gian ngắn ngủi dạy dỗ Trinh Sát Tổ, nàng càng ngày càng nghi hoặc về Lạc Phi, nói đúng hơn là công pháp Lạc Phi đang tu luyện: Thần Long Đoạt Pháp. Phá Diệt Viện là nơi tập trung gần như tất cả các loại công pháp, bí kỹ của toàn Nhân Tộc, vậy mà nàng vẫn chưa nghe danh loại công pháp này bao giờ. Trong khi đó với những gì Lạc Phi đã thể hiện, Thần Long Đoạt Pháp thấp nhất cũng là Thượng Phẩm Công Pháp, chỉ kém Tuyệt Phẩm Công Pháp một bậc, mà công pháp tuyệt phẩm là thứ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.

- Bạch tiểu tử, ngươi lại đến phá ta phỏng? - Hác Lão nhìn thấy nàng thì cười híp mắt, lộ ra mấy chiếc răng vàng khè.

- Hác bá bá, người ta là nữ nhi mà. Ngài xem, ta xinh đẹp như vầy. - Lan Chi dẩu môi, giận dỗi đáp.

- Ta còn chẳng thấy tiểu nha đầu ngươi có chút nào nữ tính cả. - Hác Lão lúc lắc đầu, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh - Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?

Bạch Lan Chi ngôi xuống ghế, nàng vươn vai ngáp rồi lười biếng nằm dài ra bàn. Đây là lần đầu tiên nàng làm giáo sư chủ nhiệm một Tổ, không ngờ lại mệt mỏi như vậy.


- Thật là nhớ cảm giác ngủ trong giờ học. Đúng rồi, Hác bá bá, ngài đã nghe nói tới Thần Long Đoạt Pháp bao giờ chưa?

- Thần Long Đoạt Pháp? - Hác Lão nhíu mày - Dường như có nghe qua.

- Công pháp Thượng Phẩm.

- Tuyệt đối không phải. - Hác lão lắc đầu - Tất cả những công pháp Thượng Phẩm trở lên ta biết không có loại nào tên như vậy cả.

- Vậy thì thật kỳ lạ? Hác bá bá, bá bá biết tiểu tử Lạc Phi không?

- Con trai của Long Hạo Thiên?

- Đúng vậy, chính là nó. Lúc còn sơ sinh có một số việc đã xảy ra khiến cho Tiểu Phi bị lạc mất, được người ta nhận nuôi. Người này tên là Lạc Vũ.

Hác Lão trầm ngâm, ông nhớ lại đêm trước ngày tổ chức Kỳ Tuyển Chọn, có một người đã xông vào tận Thông Thiên Tháp, phòng của viện trưởng, để đưa thư gì đó liên quan đến một tiểu nha đầu Yêu Tộc muốn vào học Phá Diệt Viện. Dường như Bạch Lão nói tên hắn là Lạc Vũ. Ông gật đầu nói:

- Tên đó rất có bản lĩnh, có chuyện gì?

- Lạc Vũ dạy cho Tiểu Phi Thần Long Đoạt Pháp. Công pháp Thượng Phẩm cực kỳ bá đạo. Nó cường hóa thân thể của Tiểu Phi từng ngày từng giờ. Con phát hiện ra bất kỳ thời khắc nào, mọi vị trí trong cơ thể Tiểu Phi đều tự hành tu luyện. Thể phách của tiểu tử đó đã gần bằng với Diệp Phong, tên biến thái có dòng máu Thần Tộc của Thừa Thiên Tháp!

- Lại có công pháp bá đạo như vậy? - Hác Lão nhíu mày, đứng lên đi tới một giá sách. Ông rút ra một quyển sách nhàu nát, ấn vào một cái lỗ trên tường.

Ríttttt...

Bức tường cót két lùi vào trong, lộ ra một cái hốc nhỏ. Hác Lão thận trọng đeo bao tay, nhấc đồ vật bên trong đó đặt lên bàn.

- Nghe con nói ta ngược lại liên tưởng tới một công pháp khác. Con lùi ra một chút.


Hiếm khi nào Lan Chi thấy Hác Lão cẩn thận như vậy, nàng đứng ra phía sau lưng ông, nhón chân ngó xuống:

- Bá bá, đó là cái gì vậy.

Trong mắt nàng, Hác Lão cầm ra một “cái gì đó”, không có hình dáng cụ thể. Có vẻ giống một quả cầu phát sáng hai màu trắng đen, nhưng cũng giống một loại chất lỏng. Ánh sáng trắng đen của nó làm nàng cảm thấy nguy hiểm, không dám nhìn thẳng.

- Đừng nhìn chằm chằm nó như vậy, nó không thích đâu.

- Thích? Ý bá bá là nó có ý thức?

- Đúng vậy, vật này tồn tại từ rất rất lâu, đã hình thành ý thức của riêng mình. Ta gọi nó là Hắc Hắc.

- Hắc con mẹ ngươi, bổn đại gia còn màu trắng.

Lan Chi sửng sốt nhìn “vật gì đó”, nó uốn éo một chút, dần dần biến thành một tiểu hài tử chỉ chừng một hai tuổi. Đôi mắt to tròn lúng liếng, má bầu bĩnh, miệng còn chưa mọc răng.

- Oa, đáng yêu quá. - Lan Chi mắt long lanh bắn ra hình trái tim với Hắc Hắc, vội vàng đưa tay muốn bế nó - Tiểu Hắc Hắc, để tỷ tỷ bế nào.

Hắc Hắc trợn mắt ngó Lan Chi, hai tay giơ lên hướng về phía nàng. Một luồng khí tức tứ nó phát ra làm nàng rợn tóc gáy. Hác Lão vội vàng ngăn nàng lại. Ông toát mồ hôi hột, nói:


- Hiểu nhầm, là hiểu nhầm. Trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện, chưa hiểu chuyện.

- Coi như ngươi thức thời. - Tiểu Hắc Hắc bỏ tay xuống, khí tức đáng sợ cũng biến mất, nó ê a mút ngón tay, vừa mút vừa nói - Có gì mà gọi bổn đại gia dậy, ta còn đang thèm ngủ.

Mặc kệ Lan Chi còn đang nhăm nhe muốn lao tới ôm Hắc Hắc, Hác Lão trầm giọng nói:

- Dường như có người học được công pháp của ngươi.

- Thì đã sao, công pháp của ta thì… Cái gì!!!

Hắc Hắc đứng bật dậy, mặt đỏ lên. Luồng khí đáng sợ lại phát ra lần nữa, cả Tàng Thư Thất như đang đặc quánh lại. Không khí trở nên sền sệt, tràn ngập lực hủy diệt. Hác Lão phất tay, vách tường Tàng Thư Thất phát ra ánh sáng vàng nhạt nhu hòa. Từng tia sáng như con rắn len lỏi trong phòng, đi tới đâu khí tức Hắc Hắc phát ra bị thanh lọc tới đó. Bạch Lan Chi sợ hãi vỗ ngực, vừa rồi chính nàng cũng bị ép đến không thở được, cũng không dám di chuyển. Mới chỉ là vô ý mà đã như vậy, Hắc Hắc này có lai lịch lớn cỡ nào?

Hắc Hắc dần bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Hác Lão, hỏi:

- Ý ngươi là, Ma Long Đoạt Pháp!?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận