- Mười vạn năm trước, khi những Yêu tộc, Thần tộc, Tiên tộc, Ma tộc, cùng tồn tại, thống trị thế gian. Nhân tộc khi đó chỉ là một dạng sinh vật dùng để mua vui, làm nô lệ cho họ. Dần dà Nhân tộc học được cách tu luyện, hấp thu Tiên Thiên Khí trong thiên địa, đánh bại Tiên nhân, đẩy lùi Thần nhân, phong ấn Ma Tộc, ép lui Yêu tộc, từ đó xây dựng nên các đế chế hùng mạnh, bảo vệ cho thế hệ sau.
- Tuy nhiên những trận chiến năm đó đã gây ra biến đổi lớn trong thiên địa, Tiên Thiên Khí không hiểu vì sao thưa thớt dần rồi biến mất hẳn, những cường giả Nhân Tộc đỉnh phong thời bấy giờ không thể tu luyện nữa. Tuổi thọ đến, họ không thể tìm ra nguyên nhân nên rơi rụng dần dần, người thì chết già, kẻ thì bị ám sát. Cộng thêm nội bộ Nhân Tộc đấu đá với nhau cũng mất đi số lượng cường giả không hề nhỏ.
- Vị cường giả mạnh nhất Nhân Tộc trước khi chết, đã tìm ra cách tu luyện mới, đó là sử dụng một loại năng lượng khác cũng tồn tại trong thiên địa, nhưng uy lực không bằng Tiên Thiên Khí, ông đặt tên nó là Hậu Thiên Khí. Nhưng để tu luyện cần có thời gian, mà ông đã không còn thời gian nữa. Vị cường giả đó, tên là Nam Tử Văn.
Âu Dạ thở dài:
- Nam Đại Nhân là người mà toàn bộ Nhân Tộc ta đều mang ơn, đáng tiếc, đáng tiếc.
Bộ Lĩnh nhẹ gật đầu, tiếp tục kể:
- Cuối cùng, những cường giả từng một thời quát tháo phong vân, giành được một chút không gian cho Nhân Tộc đều ngã xuống. Lập tức Yêu tộc và Ma tộc tấn công trả thù, thậm chí cả Tiên Tộc và Thần Tộc cũng có tham gia vào. Nhân tộc rơi vào khoảng thời gian u ám nhất trong lịch sử, một vạn năm nô lệ, sống chui nhủi, bị tàn sát, đuổi giết khắp nơi.
- Cho đến năm vạn năm trước, một nhóm Nhân tộc đã vùng lên, bọn họ đều tu luyện bằng phương pháp Hậu Thiên Khí của Nam Đại Nhân, nhưng đã sáng tạo ra rất nhiều Chân Kỹ lợi hại, đẩy lùi được Yêu Tộc và Ma Tộc. Giành lại một chút thời gian cho Nhân Tộc thở dốc, dần dần cường giả Nhân Tộc bắt đầu xuất hiện, xây dựng nên các tòa thành hùng mạnh. Lần này chúng ta đã rút kinh nghiệm, chỉ xây dựng thành, tập trung cao thủ trấn thủ chứ không thành lập đế chế như trước. Thế nhưng so với Yêu Tộc hay Ma Tộc vẫn không là gì.
- Chiến tranh liên miên, thiệt hại của cả ba bên tham chiến là Nhân Tộc, Ma Tộc, Yêu Tộc đều tổn thất nặng nề. Để hạn chế bớt điều đó, Yêu Tộc và Ma Tộc ép chúng ta tham gia mỗi trăm năm một lần, gọi là Tam Đạo Tử Chiến. Nhân Tộc chúng ta buộc phải chấp nhận, nếu không chúng ta sẽ bị tàn sát. Chúng coi Nhân Tộc chúng ta như đá mài đao cho chúng. Đặc biệt chỉ để thế hệ trẻ tham dự, tuổi phải dưới 15, thua là phải chết, thắng, được trở về.
Advertisement / Quảng cáo
- Để đối phó với điều đó, Nhân Tộc thành lập Phá Diệt Viện, Viện trưởng là cường giả mạnh nhất Nhân Tộc, Thiên Đao Nam Hoàn. Mỗi năm năm sẽ tổ chức một cuộc thi tuyển chọn ra những người có tiềm năng xuất sắc nhất để bồi dưỡng. Trong kỳ tuyển chọn không có người bị đào thải. Vì chỉ có người vượt qua được, trở thành học sinh trong Phá Diệt Viện, hoặc là người chết.
Trần Bộ Lĩnh ho khan, lấy từ trong tay áo ra một đan hoàn đỏ hồng nuốt xuống mới đỡ hơn. Tiếp tục nói:
- Tỷ lệ tử vong của Kỳ Tuyển Chọn là tám phần mười, chỉ còn hai phần sống sót để nhận được bồi dưỡng của Viện.
Cô bé Cơ Nhi bị dọa sắc mặt trắng bệch, Lạc Phi sửng sốt: “Nhiều vậy sao?”
Trần Bộ Lĩnh âm trầm nói tiếp:
- Không những vậy, trong quá trình bồi dưỡng huấn luyện, thường xuyên xảy ra tình trạng chết người, chỉ còn một phần là còn sóng sót, để trở thành đại diện cho Nhân Tộc tham gia Tam Đạo Tử Chiến. Còn nữa, sau khi tham gia đại chiến, còn sống sót trở về chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dạ:
- Âu tiền bối đây chính là một trong những người hiếm hoi còn sống sót trở về.
Advertisement / Quảng cáo
Âu Dạ vuốt râu thở dài, ông nói:
- Yêu Tộc và Ma Tộc rất kinh khủng, ta chỉ là may mắn và được các huynh đệ che chở bảo hộ nên mới có thể trở về từ cái địa ngục đó.
Trần Bộ Lĩnh tiếp:
- Để có thể giảm mức tổn thất xuống thấp nhất, các đại gia tộc, các thế lực lớn đã liên kết với nhau, như chúng ta với Ngô Vân đều là hạt nhân của Tam Đại Gia Tộc Thiên Loa Thành, nên sẽ xuất phát và hỗ trợ lẫn nhau, có thể giảm được khả năng thương vong, đương nhiên không thiếu những trường hợp bị đoàn diệt, nhưng vẫn đỡ hơn là đi lẻ từng người một.
Lạc Phi trầm ngâm một lúc, Như Hoa đầy hi vọng nhìn nó, mong nó sẽ ở lại. Lạc Vũ không nói gì, lẳng lặng chờ quyết định của Lạc Phi. Tiểu Cơ Nhi run run nói:
- Hay là ca ca xấu đi cùng chúng ta, như vậy sẽ là ca ca tốt.
Lạc Phi thở hắt ra một hơi, mỉm cười với Như Hoa:
- Hoa Tỷ, xem ra sau này đệ không thể làm tiểu nhị cho quán chúng ta được nữa rồi, tỷ chờ đệ trở về nhé.