Đêm, sơn trại Đồ Phu, đại sảnh.
Đồ Phu là một đại hán râu rậm rất cao lớn, hắn cởi trần, người đầy lông lá, ngồi trên một chiếc ghế da thú. Một bên hắn cầm một bát rượu lớn, một bên hắn là một nữ tử lõa thể đang uốn éo cơ thể mình. Trong mắt nàng toàn bộ là sự xấu hổ, nhục nhã và bất lực.
Nàng nhìn về phía sâu trong sơn trại, nơi đó có một cái cũi lớn, bẩn thỉu, tăm tối. Trong đó còn có tiểu muội của nàng, tiểu muội mà nàng thương yêu nhất. Nếu nàng không làm hắn hài lòng, hắn sẽ chặt đầu cô bé. Cho dù có khổ như thế nào đi nữa, cho dù có phải bỏ đi mạng sống này, nàng nhất định sẽ tìm cách cứu thoát tiểu muội.
- Con mẹ nó. - Đồ Phu tức giận chửi mắng - Mấy thằng chết nhát rúc trong Tử Địa Chi Thành, bọn chúng lấy quyền gì mà cấm chúng ta đi thu hoạch chứ hả?
- Đại Vương, cẩn thận tai vách mạch rừng. - Một tên thủ hạ đắc lực, Mãng Vĩ, lên tiếng.
Đồ Phu vứt chén rượu trên tay đi. Hắn đứng dậy đẩy nữ tử ngã xuống đất, gầm lên:
- Cút con mẹ nó đi, Đồ Phu ta mà phải sợ bọn chúng à, các huynh đệ chuẩn bị, sáng mai theo ta đi thu hoạch. Chui rúc ở cái xó này mấy hôm làm ta tức muốn chết.
Nữ tử hoảng loạn bò đến ôm lấy chân Đồ Phu. Hắn rút đao ra chém thẳng xuống. Đầu nàng bị hắn chém bay, trên khuôn mặt vẫn còn rõ nét sợ hãi, nuối tiếc, căm thù… còn có giải thoát. Nhưng trên hết là sự thương tâm.
"Tiểu Xảo, Tiểu Xảo đáng thương, muội nhất định phải sống sót." - Đây là suy nghĩ cuối cùng của nữ tử tội nghiệp. Nàng chết đi mà mắt vẫn mở trừng trừng, như oán trách trời cao bất công.
Đám sơn tặc gầm thét vui sướng, cảnh tượng này bọn chúng đã thấy rất nhiều, tâm lý dần dần bị vặn vẹo trở nên biến thái. Mãng Vĩ hơi nhăn mặt, hắn không hẳn ủng hộ hành động của Đồ Phu, nhưng cũng không ngăn cản. Nói chính xác là không ngăn cản được, không cẩn thận Đồ Phu sẵn sàng chém luôn cái đầu của hắn xuống.
- Báooo...Đại Vương, trạm gác của chúng ta dưới chân núi phát hiện một tiểu cô nương cưỡi một con trâu đi lạc. Các huynh đệ đã đuổi theo tiểu cô nương vào rừng.
Đồ Phu hưng phấn cười lớn:
- Ha ha ha, các ngươi thấy chưa, đây chính là điềm lành của chúng ta. Các huynh đệ, theo ta đi bắt con thỏ con nào.
Advertisement / Quảng cáo
Mãng Vĩ nói:
- Đại Vương, cẩn thận có trá...
- Trá con mẹ ngươi. - Đồ Phu tức giận đánh một chưởng vào người Mãng Vĩ làm hắn phun máu - Cút cho ta, cút!
Một số tên sơn tặc cười khẩy, Mãng Vĩ là người duy nhất ở đây đạt đến Tam Trọng Thiên Thượng Giai. Trong sơn trại, ngoài Đồ Phu thì Mãng Vĩ là kẻ mạnh nhất, vì vậy không ai dám nói gì. Hắn là người làm việc khá có nguyên tắc, quản lý chúng khá chặt chẽ nên thỉnh thoảng tạo ra xung đột. Nếu không phải vì thực lực Mãng Vĩ khá mạnh thì Đồ Phu đã giết hắn lâu rồi.
Cửa sơn trại mở ra, tất cả sơn tặc, trừ Mãng Vĩ đang trọng thương, cưỡi ngựa lao ra ngoài. Tiến thẳng đến cánh rừng dưới chân núi mà chúng đã quen thuộc.
- Bọn chúng sắp đến rồi, Tiểu Phi, chúng ta làm gì? - Nguyễn Bặc hỏi.
Lạc Phi đang dùng một thanh đao chém rơi đầu tên sơn tặc cuối cùng đuổi theo Tiểu Cơ Nhi và Đại Hắc, trả lời:
- Bốn tên, vậy là còn năm mươi hai tên. Bặc huynh, cứ tiếp tục theo kế hoạch. Huynh rút lui ra vòng ngoài tiêu diệt cá lọt lưới cùng Như Hoa tỷ và Tiểu Cơ Nhi. Trong này để đệ và Đại Hắc lo liệu.
Nguyễn Bặc gật đầu, nhanh chóng chạy ra phía ngoài cánh rừng. Hắn đã cùng Lạc Phi thiết ké bẫy rập một ngày một đêm ở nơi đây. Nói không ngoa khi chính hắn đi vào cánh rừng này, với những sự chuẩn bị của Lạc Phi, thì cũng không có đường sống mà ra khỏi đây. Đôi lúc chính hắn cũng phải rùng mình với sự độc ác của những loại bẫy đó.
Lạc Phi nhảy lên lưng Đại Hắc:
- Con trâu chết bầm, chuẩn bị nào, ngươi nhớ kỹ vị trí bẫy chưa?
Đại Hắc thở phì phì, cái đuôi quất vào mông Lạc Phi: "Con bà nó là con trâu, trâu đại gia ta trí nhớ thật tốt. Cơ mà lát nữa ta phải nhảy lên ở đoạn nào nhỉ?..."
Advertisement / Quảng cáo
Đồ Phu dẫn đầu đám sơn tặc lao vào rừng. Bỗng nhiên hắn cảm thấy bất an, đó là trực giác của một cường giả sống trên đầu đao mũi kiếm. Lúc lắc đầu, hắn quát:
- Các huynh đệ, bao vây cánh rừng này cho ta. Khoan đã, có phải là con trâu đó không?
Hắn thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng Lạc Phi và Đại Hắc, tuy nhiên vì trời đang rất tối, ánh sáng từ những ngọn đuốc không thể giúp hắn nhìn sâu vào rừng.
- Đúng rồi, chính là con trâu đó. Quái lạ, bọn Đại Cẩu đâu rồi nhỉ? - Tên sơn tặc chạy về báo tin nói.
Đồ Phu hưng phấn, vứt bỏ sự lo lắng, hạ giọng xuống ra lệnh:
- Chia ra, nhẹ nhàng thôi, đừng dọa nó chạy mất.
Đoàn sơn tặc chia làm ba, một phần đi sau Đồ Phu hướng thẳng đến Đại Hắc, hai bên hình thành thế gọng kìm vòng sang hai bên.
Đột nhiên, biến cố nổi lên:
- Á, con mẹ nó, tên nào đào hầm ở đây...
- Các huynh đệ cứu ta, dừng lại, dừng lại...
- Ta đạp trúng cái gì rồi, sao lại mệt mỏi thế này...
- Aaaaaaa...