Hầu Hùng nheo mắt nhìn thật kỹ Lam Hi, nó đang thở hổn hển đứng cạnh thi thể của Song Thiên Lãnh. Lam Hàn bắt đầu hết tác dụng của Quỷ Ảnh Phệ Hồn, dần dần lại có da có thịt, nhưng toàn thân dày đặc vết thương. Tính cả mắt, mũi, miệng… chỗ nào cũng có vết tích thương tổn. Từng vết thương như vết kiếm chém, sâu đến tận xương, vô cùng ghê rợn.
Tiêu Ngọc dùng hai tay vặn lại cổ mình về đúng vị trí, thở hồng hộc rít lên:
- Lam Hàn, ngươi chết chắc rồi. Di chứng của Quỷ Ảnh Phệ Hồn không chỉ dừng lại ở đó đâu. Lam Hi, ngươi cạn khí rồi, giờ đến lượt ngươi.
Tiêu Ngọc đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngã ra đất. Biến thân Quỷ Ảnh Thiểm của hắn cũng đã hết tác dụng. Hai chân cũng bị vết thương rất giống với Lam Hàn, vô cùng thê thảm.
Hầu Hùng nhấc gậy lên, chỉ về hướng Lam Hi.
- Âm Dương Song Ngư, ta công nhận các ngươi. Các ngươi thực sự rất mạnh. Rất tiếc, ngươi là Nhân Tộc. Giữa chúng ta bắt buộc phải có người chết. Ta tiễn ngươi một đoạn đường, ca ca ngươi thì không cần ta ra tay, hắn sẽ hội họp với ngươi nhanh thôi.
Lam Hi bình tĩnh mỉm cười. Toản bộ hành động của hai huynh đệ cuối cùng cũng đã thành công, giết chết nhân tuyển mạnh nhất của Ma Tộc, Song Thiên Lãnh. Thật đáng tiếc không thể kéo Tiêu Ngọc đi cùng.
- Hầu Hùng, ra tay đi. Ta thà chết trong tay ngươi, còn hơn ngã xuống trong tay một tên phản bội!
Tiêu Ngọc căm hận nhìn nó, chỉ tiếc di chứng của Quỷ Ảnh Thiểm đang phát tác. Tiêu Ngọc đau đến mức không nói được câu nào, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
- Hầu Hùng, dừng ở đây thôi.
Một bóng người từ từ bước ra từ trong bóng tối của khu rừng. Tiêu Ngọc nghe được giọng nói này thì vô cùng sợ hãi, rồi lại vui sướng, lại tiếc nuối… đủ loại cảm xúc đan xen. Hắn cố gắng mở to mắt, nhìn thật kỹ bóng người kia.
- Ngươi là cái thá gì, tên Nhân Tộc hạ đẳng. - Hầu Hùng nhếch mép cười, hắn bắt đầu vận khí, chuẩn bị ra tay.
Thiếu niên Thiên Tinh bước ra, nó không nhìn Lam Hàn, Lam Hi, cũng không nhìn Tiêu Ngọc, chỉ nhìn chằm chằm Hầu Hùng. Thiên Tinh bình tĩnh nói:
- Ngươi không được, cảm nhận xung quanh đi.
Từng luồng khí tức đột nhiên xuất hiện trong khu rừng, bao vây vị trí của Hầu Hùng vào chính giữa, tổng cộng là bốn luồng khí tức, thêm cả Thiên Tinh là năm.
- Chúng ta đã bố trí xong trận kỹ. Ngươi không đánh được. Còn nếu ngươi đang chờ mấy tên Ma Tộc khác đang canh giữ chỗ này. - Thiên Tinh như làm ảo thuật, lấy ra một cái đầu Ma Tộc, ném xuống đất - Chúng đây. Ngươi không có lựa chọn nào khác ngoài rút đi. Nếu ngươi muốn đánh, ta phụng bồi tới cùng. À, xin tự giới thiệu, ta gọi là Thiên Tinh, truyền nhân Thừa Thiên Tháp, Diệp Thiên Tinh.
Hầu Hùng con mắt lóe sáng. Hắn chống gậy xuống đất, trầm ngâm suy nghĩ. Không khí ngày một áp lực, ngột ngạt.
Thiên Tinh nhếch mép cười:
- Xem ra ngươi đã chọn cách ta không mong muốn nhất. Vậy thì, khởi…
- Đợi đã. - Hầu Hùng cắt ngang - Thiên Tính, ngươi khá lắm, Nhân Tộc lần này không ngờ có những người như các ngươi, thật thú vị.
Hắn một tay nắm lấy Tiêu Ngọc đang ú ớ điều gì đó, nhảy vụt đi. Lam Hi thấy vậy liền lao tới chỗ Lam Hàn, vội vàng phong bế các vết thương. Thiên Tinh vẫn đứng im tại chỗ, nhìn Hầu Hùng rời đi. Nhận thấy đối phương đã đi xa, nó vội vàng quát:
- Lam Hi, mau đưa Lam Hàn đi theo ta.
Lam Hi sửng sốt, chẳng phải bên ta đang có ưu thế số lượng sao?
- Còn đứng đó làm gì, đi mau! Nhanh!
Hầu Hùng vừa đi một đoạn liền dừng lại.
- Không đúng, có gì đó không đúng.
Tiêu Ngọc trợn mắt, thở hắt ra, nói ngắt quãng:
- Ngươi… đồ ngu ngốc… ngươi bị lừa rồi…
Hầu Hùng giận tím mặt, vội vã quay lại. Lam Hàn, Lam Hi và Thiên Tinh đã biến mất. Hắn gầm lên tức giận, xông vào rừng tìm kiếm. Tiêu Ngọc bắt đầu kiềm chế được cơn đau, phân tích tỉ mỉ:
- Thiên Tinh đại ca còn sống, vậy là Phụng tỷ cũng còn sống. Nàng có một khả năng đặc biệt, đó là tạm thời điều khiển tâm trí người khác. Trong trạng thái bình thường thì chỉ có thể khống chế một người, tuy nhiên nếu là người chết, vậy nàng có thể khống chế nhiều nhất ba người. Như vậy ta đoán bốn luồng khí tức ngươi cảm nhận được có ba là thi thể ba tên Ma Tộc.
Hầu Hùng điên cuồng cầm gậy đập xuống đất, càn quét xung quanh. Cả một khu vực lớn bị san bằng thành bình địa. Hắn quát:
- Thiên Tinh, Âm Dương Song Ngư, các ngươi được lắm! Còn mười ngày nữa, ta sẽ cày nát Hắc Phong Lâm, để xem các ngươi trốn ở đâu!
Trong một địa đạo ngay dưới vị trí của Hầu Hùng. Thiên Tinh, Phụng Nhi, Lam Hi đang nín thở lắng nghe. Nếu bị phát hiện, họ sẽ thua. Một lát sau khí tức Hầu Hùng cùng Tiêu Ngọc biến mất. Phụng Nhi thở phào nhẹ nhõm:
- An toàn rồi.
Thiên Tinh lập tức lấy ra ba viên đan dược, đưa cho Lam Hi:
- Đây là đan dược của Thừa Thiên Tháp, gọi là Cải Mệnh Đan. Hãy cho Lam Hàn huynh sử dụng.
Lam Hi quỳ gối bên người huynh đệ ruột thịt của mình. Thiếu niên thanh tú ngày nào giờ chỉ còn thở thoi thóp. Toàn bộ thân thể gần như bị chém nát, từ trên xuống dưới, vô cùng thê thảm. Lam Hi lắc đầu, tuyệt vọng nói:
- Không dùng được, di chứng của Quỷ Ảnh Phệ Hồn, không dùng đan dược được. Đan dược chỉ có thể chữa được ngoại thương, tổn thương bên trong của huynh ấy liên quan đến hồn phách, không trị được.
- Đệ đệ…
Lam Hi sáng mắt, vội vàng ghé thật sát vào miệng Lan Hàn:
- Ca ca, ca nói đi, ta nghe đây.
- Ta chỉ là… một tên mãng phu… Đệ đệ ngươi… mới xứng đáng là truyền nhân… của Âm Dương Bảo… Ta sẽ… dùng Âm Dương Nhất Mệnh…
Lam Hi mắt đỏ lên, thiếu niên lạnh lùng điềm tĩnh không thể chịu đựng được nữa, ôm chặt lấy thân thể rách nát của Lam Hàn. Từng giọt nước mắt đục ngầu rơi xuống:
- Không, không được, nhất định không được!
- Đệ đệ…vì Nhân Tộc…vì…chúng ta…
***
- Tiểu Hi, đệ mau đi tu luyện với ta.
- Ca ca, ngươi đừng có ham mê như vậy được không?
- Đệ đệ ngươi như vậy là không được, chúng ta là người của Âm Dương Bảo đó. Sau này lớn lên chúng ta sẽ trở thành người bảo hộ Nhân Tộc.
- Nhân Tộc thật lớn, đệ không thích, đệ chỉ bảo hộ huynh và cha mẹ thôi.
Lam Hàn, giờ mới chỉ là đứa bé năm tuổi, ngẫm nghĩ một lát. Nó cảm thấy đệ đệ thật thông minh, thông minh hơn nó rất nhiều. Nó gật đầu thật mạnh.
- Đệ đệ, chúng ta phải mạnh lên, vì Nhân Tộc, vì chúng ta. Ta sẽ bảo vệ đệ, đệ sẽ bảo vệ ta, thế là huề nhé. Ha ha, ta cũng thật thông minh nha.
***
Lam Hi đưa một bàn tay của nó vào miệng, cắn thật chặt. Máu nó bắt đầu chảy, hòa lẫn với nước mắt. Nó muốn gào thét, nó muốn giết người, nó muốn giết hết tất cả bọn chúng.
Phụng Nhi sụt sịt khóc, cô bé mặc dù đã chứng kiến nhiều người chết, nhưng trường hợp thê thảm như Lam Hàn thì mới là lần đầu tiên. Tình cảnh của hai người họ giống hệt với cô bé khi chứng kiến Tiêu Ngọc đồng quy vu tận với Yêu Tộc. Thiên Tinh thở dài, vỗ vai Lam Hi:
- Huynh đệ, nếu có quyết định gì, mau quyết định đi. Huynh ấy không thể kiên trì lâu.
Lam Hi hạ quyết tâm, buông Lam Hàn ra. Tay nó bắt đầu bắt ấn quyết, ấn quyết rất phức tạp. Lam Hàn nhè nhẹ mỉm cười, niệm:
- Âm Dương Song Ngư… Nhất Mệnh Song Ngư… Âm Dương Song Ngư… Âm Dương, Hợp Nhất…
Ầm ầm ầm…
Từng tiếng vang thật lớn vang lên, nổ tung cả mật đạo. Thiên Tinh cùng Phụng Nhi bị thổi bay ra ngoài, sợ hãi nhìn mật đạo bị đất đá chôn lấp phía trên. Từ dưới đó vang lên tiếng nói của Lam Hi, giọng nói đặc biệt bình tĩnh, bình tĩnh đến ghê rợn, bình tĩnh đến đáng sợ.
- Thiên Tinh huynh, chúng ta cần nửa ngày. Tranh thủ cho chúng ta một chút thời gian. Lúc ta xuất quan, cũng là lúc Hầu Hùng phải chết!
Thiên Tinh trầm trọng gật đầu, vội vàng nói:
- Phụng Nhi, tạo dấu vết giả tỏa đi bốn phương tám hướng, mau lên.
Phụng Nhi ngồi xuống, bắt ấn quyết. Từng dòng khí từ cơ thể cô bé bay ra, tán loạn khắp nơi. Cô bé gật đầu:
- Thiên Tinh ca ca, đã xong.
- Tốt, chúng ta cùng Hầu Hùng chơi trốn tìm. Hắc Phong Lâm rộng lớn như vậy. Ta không tin hắn có thể lật tung tất cả lên, chúng ta đi.