Phàm Nhân Lộ

Thiên Tinh sửng sốt, run run nhận lấy cây trúc xanh lục, một bên nhìn khuôn mặt đã lạnh đi của Phụng Nhi:

- Ngươi nói thật chứ?

- Yên tâm, ta nói là sự thật. Chuyện của ngươi đã xong, đến chuyện của ta rồi.

Thiên Tinh nghiến răng:

- Không, là chuyện của ta.

Nó đứng lên, giắt gậy trúc sau lưng, nhìn về phía Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc từ lúc tự tay giết chết Phụng Nhi vẫn đang ngẩn ngơ ngồi đó, vừa cười vừa khóc, lẩm bẩm:

- Ta đã giết nàng, ta đã giết nàng, ha ha…hu hu… nàng chết rồi, Thiên Tinh cũng chết, chết hết rồi…

Thiên Tinh gầm lên:

- Tên khốn, ta chưa chết, Phụng Nhi cũng chưa chết, chỉ có ngươi phải chết.

Thân hình Thiên Tinh biến mất tại chỗ, gần như thuấn di đến ngay phía sau Tiêu Ngọc, một kiếm đâm thẳng vào đầu hắn. Mắt Tiêu Ngọc lóe lên, mặc dù tinh thần không ổn định, nhưng hắn vẫn là một cao thủ, bản năng sát thủ vẫn còn. Thân thể hắn hơi nghiêng ra ngoài, một kiếm của Thiên Tinh làm cho hắn mất đi một tai.

- Aaaa, Thiên Tinh đại ca, tại sao ngươi vẫn còn sống. Hầu Hùng, Hầu Hùng đâu?

Thiên Tinh một đòn không trúng, lập tức chuyển đâm thành chém.Một kiếm chém ngang sang, tiếp tục lấy đi một cánh tay của hắn.

- Hầu Hùng chết rồi! Tiêu Ngọc, nhìn xem ta là ai.


Thiên Tinh ngược lại dừng tay, nó không muốn Tiêu Ngọc chết nhanh như vậy, nó phải từ từ hành hạ hắn, để hắn sống không bằng chết. Tiêu Ngọc kêu gào đau đớn, hắn trợn mắt nhìn Lam Ngư:

- Ngươi là Lam Hi, không, Lam Hàn, không đúng. Ngươi là ai?

- Là người lấy mạng ngươi. - Lam Ngư giơ tay, đánh một chưởng xuống đầu Tiêu Ngọc.

Tiêu Ngọc sợ hãi rít lên:

- Các ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ trở lại. - Tay hắn bắt ấn quyết kỳ lạ, Thiên Tinh nhận ra nhưng không kịp ngăn cản, quá nhanh.

Ầm…

Một chưởng của Lam Ngư đánh xuống, một khu vực bị đánh lõm xuống một khoảng, bê bết máu. Lam Ngư trầm trọng nhìn xuống, nói:

- Hắn chạy rồi?

- Đúng, chạy rồi. - Thiên Tinh thở dài - Là Huyết Độn Thuật. Hắn bỏ lại hai chân để sử dụng.

- Mắt của ngươi?

- Là Thiên Tốc Chi Nhãn. Ta vừa thức tỉnh được nó. - Thiên Tinh sờ sờ đôi mắt mình. Tròng mắt nó không hề có tiêu cự, chỉ có một vằn màu vàng vô cùng quỷ dị. - Nhưng vẫn không cứu được Phụng Nhi. Lam huynh đệ, ta xin lỗi.

- Vì sao?

- Tay của ngươi, xin lỗi, vì chúng ta.

Lam Ngư mỉm cười, nụ cười khó coi hơn cả khóc:

- Ngươi còn có cơ hội để cứu nàng, ta thì không. Ta đã trải qua cảm giác đó, ta cho ngươi cơ hội này. Với lại, Thiên Tốc Chi Nhãn cũng xếp thứ năm trong Thập Nhãn, chúc mừng ngươi.

- Cám ơn…

***

Mười ngày sau,

Bạch Tiêu lúc này còn rất trẻ, thân hình cao lớn, vô cùng oai phong. Bên cạnh ông là một ông lão sắc mặt hồng hào, râu tóc bạc phơ.

- Thời gian đến rồi. - Một Ma Tộc cực kỳ cao lớn, hình thể lớn gấp đôi tất cả mọi người ở đây, lên tiếng.

Hầu Tộc Tộc Trưởng đang ngồi trên một cành cây gần đó mở mắt, tròng mắt bắn ra ánh sáng dài mười trượng, chăm chú nhìn vào Hắc Phong Lâm.


Bạch Tiêu vui vẻ nhảy cẫng lên:

- Ha hả, là Nhân Tộc chúng ta. - Ông nhìn rõ hai người đang từ từ bước ra, nụ cười tắt ngúm. Đi tới bên bọn họ, ông trầm giọng hỏi - Chỉ còn hai ngươi?

Hai thiếu niên, một người đầu tóc bù xù, hai mắt không có tiêu cự, mất một chân, sau lưng giắt theo một cây gậy trúc xanh lục sáng bóng. Người kia thì mất một cánh tay, khuôn mặt như bị chia thành hai nửa, một nửa thanh tú, một nửa không thành hình người, rất kinh khủng.

- Bạch Giáo sư, đệ tử Thiên Tinh (đệ tử Lam Ngư). Chỉ còn lại chúng ta, toàn bộ đã chết.

- Toàn bộ, ngươi nói toàn bộ là những ai? - Hầu Tộc Tộc Trưởng nói, giọng ông ta như sấm rền, vang vọng khắp không gian.

- Toàn bộ, Yêu Tộc, Ma Tộc, Nhân Tộc, chết hết rồi! - Lam Ngư không hề sợ hãi, đối mắt với Hầu Tộc Tộc Trưởng.

Tộc Trưởng chăm chú nhìn hai thiếu niên, hai người cũng không hề sợ hãi trừng mắt nhìn lại. Hầu Hùng, chính là con trai ruột của ông ta, cũng là niềm hi vọng của Hầu Tộc, đã chết trong tay họ. Lão giả tóc bạc Nhân Tộc đi cùng Bạch Tiêu bước ra, nói:

- Hầu Vũ huynh, đây là Tam Tinh Chiến.

- Ta biết. - Hầu Vũ gật đầu, đứng lên. Ông nhìn lại Hắc Phong Lâm một lần cuối rồi rời đi. - Kết thúc rồi.

Ma Tộc hừ lạnh, cũng rời đi:

- Các ngươi được lắm, sau này gặp lại.

- Chân Vương đi thong thả. - Bạch Tiêu hờ hững nói.

Lão giả tóc bạc thở dài nhìn hai thiếu niên:

- Các ngươi, rốt cục xảy ra chuyện gì? Lam Ngư, haizz, cuối cùng thì hai huynh đệ các ngươi cũng phải dùng chiêu đó sao.

Lam Ngư cũng Thiên Tinh quỳ xuống, dập đầu với hai vị Giáo sư:


- Bạch Giáo sư, Viện Trưởng, xin hãy công bố chúng ta đã chết.

- Cái gì. - Bạch Tiêu sửng sốt - Các ngươi điên rồi, nếu làm như vậy các ngươi sẽ không thể vào Thiên Tiên Chi Địa, phần thưởng của Tam Tinh Chiến.

- Chúng ta không cần. - Thiên Tinh lắc đầu nói - Chúng ta còn nhiều việc cần phải làm. Tiêu Ngọc đã phản bội Nhân Tộc.

Bạch Tiêu sững người, một đệ tử phản bội, chuyện này đã đánh mạnh vào tinh thần của ông. Nếu lộ ra ngoài thì chấn động nó gây ra sẽ còn lớn hơn rất nhiều. Viện Trưởng cũng im lặng, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Ta hi vọng các ngươi phân biệt được việc gì nên làm và không nên làm. Ta đồng ý với đề nghị của các ngươi. Lam thị huynh đệ và Diệp Thiên Tinh của Âm Dương Bảo cùng Thừa Thiên Tháp thoát khỏi Hắc Phong Lâm, nhưng trọng thương không qua khỏi, tuyên bố tử vong. Kể từ bây giờ, Diệp Thiên Tinh - Lam Ngư, hai ngươi là Thiên Tàn - Địa Khuyết!

***

Lẳng lặng nhìn đoàn đệ tử mới đi xa, từng khuôn mặt hoặc lạnh lùng, hoặc hưng phấn, hoặc tò mò, háo hức nhìn khắp nơi. Còn có một đầu trâu đen sì chạy loạn xung quanh. Diệp Thiên Tinh như nhìn thấy hình ảnh của mình ngày xưa lúc mới gia nhập, cũng hồn nhiên, cũng ngây thơ như vậy. Ngày đó còn có Phụng Nhi...

- Lam huynh, huynh cảm nhận được không?

Lam Ngư gật đầu, đáp:

- Ta cảm nhận được, là khí tức của Tiêu Ngọc. Hắn đã trở lại.

- Chỉ là không thể xác định có đúng là hắn hay không, hay đệ tử của hắn. Cũng không thể biết chính xác là ai.

- Thời gian sẽ trả lời tất cả, chờ xem. Chỉ cần hắn dám đến, chúng ta sẽ làm cho hắn không còn mạng để ra khỏi đây! Hừ, Tiêu Ngọc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận