Phàm Nhân Lộ

Lam Linh giơ tay:

- Cổ Giáo sư, đệ tử nghe nói trong khi tu luyện còn có tỷ lệ tử vong. Chuyện này có thật không?

Cổ Tư Vũ nhìn sang Bạch Lão dò hỏi. Thấy Bạch Lão gật đầu, hắn mới thận trọng nói:

- Có, và không ít đâu. Trong quá trình tu luyện, các ngươi hay gặp nhất chính là tâm ma. Cách thức hoạt động của tâm ma rất quỷ dị, và có thể tấn công bất cứ lúc nào. Có thể trong lúc các ngươi đang bế quan tu luyện, cũng có thể trong lúc đang đột phá, có thể trong lúc đang làm nhiệm vụ... Các ngươi có thể dùng một loại Tâm Pháp đặc biệt tạm thời chạy trốn tâm ma, nhưng làm vậy sẽ khiến thực lực của các ngươi tụt lại so với những người khác. Vì vậy đại đa số đệ tử đều lựa chọn đối mặt trực tiếp, rất nguy hiểm. Tỷ lệ tử vong do tâm ma tấn công là cao nhất. Sau đó là một số lý do đặc biệt khác, ví dụ như ân oán cá nhân, chết trong lúc làm nhiệm vụ...

Lam Nguyệt tiếp:

- Nhưng tu luyện vốn đã là nghịch thiên, nếu chạy trốn tâm ma sẽ tạo thành bóng đen cho chúng ta.

Lặc Can Giáo sư cười to:

- Đúng, nói rất đúng. Người tu luyện đã là nghịch thiên, gặp khó khăn thì phải phá tan nó mà bước tiếp. Chứ cứ như một số loại người, thấy khó là lùi bước thì không còn khả năng tiến bộ nữa. - Vừa nói ông vừa trừng mắt với Cổ Tư Vũ, có thể thấy quan hệ giữa hại vị Giáo sư không được tốt cho lắm.

- Ngươi...

- Được rồi! - Bạch Lão quát - Các ngươi làm gì đó, định đem mặt mũi chúng ta ra quét rác hết hả?

Chúng đệ tử nhìn nhau nhún vai, thực tế chẳng ai quan tâm đến chuyện này. Diệp Phong nói:

- Bạch Lão, ta nghĩ chúng ta nên nghỉ ngơi một chút.


Bạch Lão nhìn quanh một vòng, thấy không ai có ý kiến khác mới đứng lên:

- Nếu các ngươi đã hết câu hỏi, vậy chúng ta sẽ về Thông Thiên Phong.

Ông phất tay, toàn bộ người trong Tiếp Dẫn Điện biến mất, xuất hiện lại trên một quảng trường rộng lớn. Từ đây có thể nhìn thấy Nhật, Nguyệt, Luân Hồi tam phong. Lạc Phi chỉ cảm thấy hơi choáng váng, hôm nay nó đã bị dịch chuyển liên tiếp hai lần rồi.

- Bạch Giáo sư, cứ dịch chuyển như thế này có vẻ không tốt cho lắm. - Đinh Bộ Lĩnh nhíu mày nói.

Lan Chi bĩu môi, nói:

- Là Bạch Lão cứ muốn khè đệ tử đó.

Trạch Dương Giáo sư cười khổ:

- Các ngươi đừng nghe Bạch Giáo sư nói bậy. Đây là Quảng Trường Thiên Phong. Từ Tiếp Dẫn Điện đến đây thực sự rất xa, khoảng cách không chỉ như các ngươi nhìn thấy đâu. Thử nhìn xung quanh đi.

Lạc Phi cùng mọi người nhìn quanh, thực sự không có gì kỳ lạ. Tiểu Xảo đột nhiên nói:

- Chín mặt trời đâu? Mặt trăng đâu?

Tiểu Cơ Nhi nheo mắt:

- Vẫn là Nhật Phong, Nguyệt Phong, Luân Hồi Phong, nhưng không thấy chín mặt trời với mặt trăng đâu cả.

- Là không gian thuật. - Bạch Lão trả lời - Đây là một không gian riêng của Phá Diệt Viện. Để phòng tránh bị tấn công, các vị tiền bối từ xa xưa đã thiết kế nơi này là các không gian chồng lên nhau. Nói đơn giản, nếu các ngươi ở Nhật Phong, các ngươi vẫn nhìn thấy các Phong khác, nhưng đều là ban ngày. Tượng tự, nếu ở Nguyệt Phong, sẽ nhìn thấy Nhật Phong là ban đêm. Nơi có thể nhìn thấy ngày đêm từng ngọn núi của toàn bộ Phá Diệt Viện chỉ có Tiếp Dẫn Điện và Thông Thiên Tháp. Giữa các Phong đều có cổng dịch chuyển, mỗi cổng dịch chuyển đều có người canh giữ, giảm tối thiểu khả năng bị công phá từ bên ngoài. Với lại, chúng ta có thể tùy thời thay đổi thiết kế nơi đây nếu có trường hợp khẩn cấp.

Bạch Lan Chi đứng sang một bên, gọi:

- Trinh Sát Tổ, xin mời tập hợp. Chúng ta sẽ phổ biến một chút.

Lạc Phi liếc nhìn Ngô Vân và Tiểu Cơ Nhi:

- Tiểu Vân Vân, Tiểu Cơ Nhi, chúng ta đi trước.

Ngô Vân vui như mở cờ trong bụng, ở cạnh tên tiểu tử Lạc Phi này làm nó như đang ăn cơm lại nuốt phải con ruồi vậy. Tiểu Cơ Nhi sụt sịt, định nói gì đó thì Trạch Dương Giáo sư lắc đầu cười:

- Không cần phải tạm biệt như thể không gặp nhau nữa như vậy, chỉ là học lớp khác nhau mà thôi. Động phủ các ngươi vẫn có thể chọn ở gần nhau. Được rồi, Hỗ Trợ Tổ, theo ta.


Ngô Vân hơi chưng hửng, nó quyết tâm sẽ kiếm chỗ nào xa Lạc Phi một chút. Tiểu Cơ Nhi vui mừng vẫy vẫy tay:

- Lát nữa có chọn động phủ nhớ đợi ta.

Lạc Phi đang định mỉm cười đồng ý thì chợt ra Tiểu Cơ Nhi đang nói với Tiểu Xảo chứ không phải nó. Tên này mặt không đỏ tim không nhảy đi sang một bên. Tiểu Xảo để ý nó nãy giờ, cười đến không thở nổi.

- Thật là mặt dày mà.

Bạch Lan Chi vỗ tay, chỉ từng người:

- Được rồi, mọi người tự giới thiệu một chút, sau này còn có thể hỗ trợ lẫn nhau. Tên, tuổi, tu vi.

Đinh Bộ Lĩnh nhún vai, Trinh Sát Tổ một mạch hầu như toàn người quen:

- Ta là Đinh Bộ Lĩnh, mười tuổi, Nhị Trọng Thiên Trung Giai.

- Lạc Phi, tám tuổi, Nhị Trọng Thiên Thượng Giai.

- Y Lị Na, chín tuổi, Nhị Trọng Thiên Thượng Giai.

- Tiểu Xảo, sáu tuổi, Nhị Trọng Thiên Trung Giai.

- Mộc Khả Vi, tám tuổi, Tam Trọng Thiên Sơ Giai.

Lạc Phi trợn mắt ngó cô bé xa lạ này. Tiểu cô nương bằng tuổi nó mà mạnh hơn nó một cảnh giới, thật là biến thái.

- Rất tốt - Lan Chi nhìn Mộc Khả Vi - Đặc biệt là Khả Vi muội muội, ở tuổi này có thể tiến cấp lên Tam Trọng Thiên làm ta rất ngạc nhiên. Có thể các ngươi không để ý, Khả Vi muội muội chính là người duy nhất có thể từ trong tay Khắc Ma trốn thoát. Tổ phía Đông ngoại trừ các ngươi, chỉ có Khả Vi muội muội là người sống sót. Được rồi, ta chỉ muốn nói đặc trưng nhiệm vụ của Trinh Sát Tổ rất nguy hiểm, yêu cầu cực cao về ứng biến và thực lực. Bài học đầu tiên sẽ bắt đầu vào lúc mặt trời mọc ngày mai, ở Quảng Trường Thiên Phong.


- Đây là đồng phục Trinh Sát Tổ. - Bạch Lan Chi như làm ảo thuật, lấy ra đủ năm bộ quần áo màu đen đưa cho từng người, trên mỗi bộ quần áo kều có một ký hiệu màu bạc lấp lánh rất đẹp. - Kể từ ngày mai, các ngươi luôn luôn phải mặc nó. Nó được tạo ra từ một loại vật liệu đặc biệt do Hỗ Trợ Tổ nghiên cứu ra, rất thông thoáng và sạch sẽ, đồng thời cũng có một chút khả năng phòng ngự. Đặc biệt nó có thể thích nghi với nhiệt độ môi trường xung quanh, đảm bảo các ngươi không bị nóng chết hoặc lạnh chết. Mặc dù các ngươi vận khí cũng có thể làm như vậy nhưng có một bộ trang phục luôn luôn hỗ trợ sẽ tốt hơn.

Lạc Phi sáng mắt gõ gõ cái huy hiệu đang phát sáng lấp lánh:

- Cái này thiệt là đẹp nha. Tỷ tỷ, làm mất có được đền cái mới không vậy.

Bạch Lan Chi đen mặt, quát:

- Cái này chính là chứng minh thân phận của ngươi, ngoài ra nó còn là một vật phẩm không gian, không chỉ có tác dụng cất giữ đồ vật, nó còn có thể cứu mạng các ngươi trong một số trường hợp. Làm mất nó tương đương với việc bị xóa tên khỏi đây. Nhớ đó.

- Vật phẩm có thuộc tính không gian? Không thể nào? - Tiểu Xảo giật mình nói.

Bạch Lan Chi gật đầu với cô bé:

- Chính xác, truyền Khí vào đó, các ngươi sẽ có thể sử dụng một không gian nhỏ để chứa đồ vật. Đây là thành quả nghiên cứu của Hỗ Trợ Tổ trong rất nhiều năm. Ở bên ngoài có tiền cũng không mua được đâu. Chờ chút, đệ đệ, đệ có Hồn Tinh phải không? Đó chính là thứ chúng ta dùng để trao đổi. Với những người tu luyện như chúng ta thì tiền bạc đã không còn ý nghĩa gì nữa. Thực lực, thực lực là quan trọng nhất. Hồn Tinh chính là thực lực, vì vậy khi trao đổi vật phẩm gì đó, tu luyện giả thường sử dụng nó.

Lạc Phi giật mình tìm kiếm trong người, lấy ra một viên Hồn Tinh nhỏ xíu, nó giơ lên hỏi:

- Tỷ tỷ, cái này làm sao tu luyện?

- Ta sẽ giải thích sau, các ngươi nghỉ ngơi một lát, thử sử dụng huy hiệu Trinh Sát Tổ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận