Lạc Phi sửng sốt:
- Cái…
Ầm… Trạch Dương Giáo sư một chưởng đạp mạnh vào đầu Lạc Phi. Kỳ lạ là Lạc Phi không hề bị bắn ra phía sau, thân thể cũng không di chuyển, chỉ là đôi mắt từ linh động biến thành vô hồn. Nó gục đầu xuống bàn, tim ngừng đập, cũng không thấy có tiếng hít thở. Trạch Dương đứng lên, than thở:
- Thật là mệt mỏi, tại sao ta cứ phải làm như vậy chứ. Chiêu thức Bán Tử Ấn Kỹ này cũng thật quỷ dị.
- Đối với những thiên tài đặc biệt, cần có cách đối xử đặc biệt. - Giọng nói khàn khàn vang lên từ góc tối của căn phòng. Một bóng đen dần dần trồi lên từ mặt đất. - Thiên Đao cũng ngầm đồng ý chuyện này, ngươi không cần lo lắng.
- Lo lắng, ta sao? - Trạch Dương bật cười. - Những tiểu tử này không thân không thích, lại chỉ là một lứa thiên tài mà thôi. Ta cũng đã chứng kiến không biết bao nhiêu thiên tài vẫn lạc rồi.
- Ngươi nói dối vẫn kém như vậy - Bóng đen lướt đi đến bên Lạc Phi, một tay đặt lên đầu nó - Ngươi đã truyền một ít Khí để bảo vệ tâm thần của nó, phòng trường hơp nó không chống đỡ được mà hỏng mất. Nhưng ngươi nghĩ tiểu tử này cần sao? Nó là người duy nhất trong lứa đệ tử lần này, cũng là người trẻ nhất ta từng thấy có thể đột phá hoàn toàn tâm ma. Nếu thật sự nó không chống đỡ được, vậy ngươi cũng không làm gì.
Trạch Dương Giáo sư nhún vai:
- Coi như là một chút bảo hiểm cho thiên tài Nhân Tộc đi. Nhưng tại sao không để cho ta làm điều này với tất cả đệ tử.
Bóng đen ngồi xuống một cái ghế, chậm rãi kéo mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt già nua, nhăn nheo. Kỳ lạ là khuôn mặt này rất giống với Viện Trưởng Phá Diệt Viện, Thiên Đao Nam Hoàn, chỉ là già hơn mà thôi.
- Tỷ lệ tử vong quá cao. Những lứa trước chúng ta cũng đã từng thử làm như vậy với toàn bộ đệ tử. Thực tế chứng minh không phải thiên tài nào cũng có một tâm thần vững chắc, ổn định. Dần dần chúng ta đã thay đổi cách tiếp cận, chỉ thực hiện chiêu này với những đệ tử chúng ta cảm thấy mạnh mẽ nhất về phương diện tinh thần. Lạc Phi là một ví dụ. Còn có Diệp Phong, Y Lị Na, Lý Hạo. Lứa đệ tử này thật sự làm ta chờ mong.
- Lý Hạo? Không phải Mộc Khả Vi hay hai tỷ muội Lam Nguyệt, Lam Linh sao? Còn có truyền nhân Liệt Diễm Sơn Trang Liệt Kình Bảo nữa? Chẳng lẽ Tứ Đại Ẩn Tộc lại kém như vậy.
- Là trực giác. - Ông lão chỉ chỉ vào đầu mình - Ta có một khả năng đặc biệt, có thể cảm nhận được một chút tiềm lực của từng người. Tiềm lực của nhóm Lý Hạo, Diệp Phong, Lạc Phi, Y Lị Na lớn hơn hẳn những người kia, chỉ có điều tâm trí nó đã bị vẩn đục, vì vậy cần thật sự cẩn thận, Nếu không chúng ta sẽ tạo ra một kẻ địch khó nhằn.
Trạch Dương Giáo sư nghiêm túc nói:
- Ta nghe nói Lý Hạo vốn không phải thiên tài mạnh nhất của Lý Gia. Lý Gia đã mạnh đến độ như vậy rồi? Chỉ là truyền nhân thứ hai cũng đã làm ngài coi trọng như vậy?
- Ta có được chút thông tin. Thiên tài mạnh nhất Lý Gia trên là Lý Giao, là anh trai cùng cha khác mẹ với Lý Hạo. Tình cảm của hai anh em rất tốt. Cách đây một năm Lý Giao đột nhiên mất tích, một tháng sau đó Lý Gia công bố Lý Hạo đã vượt qua Lý Giao, trở thành truyền nhân mạnh nhất thời đại này của Lý Gia. Lý Giao đã không xuất hiện một năm rồi, rất có khả năng một thiên đài đã vẫn lạc.
Trầm mặc một chút, Trạch Dương Giáo sư than:
- Cửu Đại Gia Tộc, cũng là con người mà thôi. Tham niệm quá sâu, nhiều khi gây ra những tội lỗi quá lớn, không thể bù đắp được. Chỉ đành chấp nhận vậy thôi.
- Nhân Tộc vốn là như vậy - Ông lão mỉm cười, lộ ra hàm răng chỉ còn vài cái, vàng khè - Người tốt và kẻ xấu luôn song hành với nhau, thiếu một... cũng không được.Chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi.
Trạch Dương Giáo sư chần chờ một lát, nói:
- Ngài vốn cũng là một người tốt...
- Ngươi đừng nói nữa. - Ông lão ngắt lời - Năm đó chính ta là người nghiên cứu ra và khởi xướng thi hành Bán Tử Ấn Kỹ, đẩy các đệ tử vào trạng thái chết giả. Một lứa đệ tử tương lai rộng mở gần như đã bỏ mạng hết trong tay ta. Để cho các đệ tử một công đạo, cũng để cho các Đại Gia Tộc một công đạo. Ta phải là người lãnh trách nhiệm. Cả cuộc đời này, ta chỉ có thể âm thầm hỗ trợ Viện từ trong bóng tối mà thôi.