Phàm Nhân Tu Tiên 2 FULL


Đề Hồn vừa tất tả chạy đi thì Hàn Lập cũng không có dừng lại, hắn triển thân bay lên phía trên linh điền, hắn rất thích cảm giác đứng giữa không trung bao quát đại địa này.

Cái cảm giác tiêu diêu tự tại mình là chúa tể này mang lại rất nhiều cảm xúc để thúc đít hắn phải cố gắng hơn nữa.
Hàn Lập đứng ở không trung nhìn xuống linh điền phía dưới, trong mắt hắn lúc này thì một nửa linh được đã được bỏ túi, số linh dược còn sót lại thì vẫn còn non và xanh quá, mặc dù số đông là hơn chục vạn năm nhưng mà đạt tới yêu cầu trăm vạn năm thì lại không có cây nào cả.
Hắn tiếc rẻ nhìn lại một lần toàn bộ dược viên sau đó hăm hở phi thân về một góc linh điền có linh khí nồng đậm mà linh dược thì mọc thành rừng, hai tay hắn lúc này đang kết quốc xẻng quyết gọi ra bộ Thanh Trúc Phong Vân Quốc và Lam Trúc Lâm Sơn Xẻng.

Bằng tinh thần lực khổng lồ của mình hắn quyết tâm phải đào móc hết cây cối linh dược ở trong dược viên này, thậm chí còn phải đào sâu 3 trượng phía dưới đào luôn cả địa mạch thì càng tốt.

Sau khi triển khai Quốc Xẻng Đào Bới Trận ở khắp các khu vực, Hàn Lập vận khí bắn tới khắp các góc linh điền vừa bấm pháp quyết vừa xì xồ mấy câu khẩu ngữ khó hiểu:
- Bản dịch ở tận nơi đâu, chạy ra Bạch Ngọc vác về đi thôi.
Vừa đọc xong chú ngữ, hắn vận lực vung tay nhấc bổng mấy mẫu linh điền đã được đào bới nguyên cả địa mạch phía dưới thành từng mảng lớn rồi nhét vào trong Hoa Chi Không Gian.
Ở phía xa, khi nhìn thấy Hàn Lập tay xách nách mang ôm từng mẫu linh dược vứt vào Hoa Chi Không Gian mà không khỏi há hốc mồm, nàng tự thấy mình bao năm nay sống ở Hôi Giới những tưởng sẽ khá khẩm hơn đôi chút khi về giúp sức cho Hàn Lập nhưng xem ra mình vẫn còn non và xanh lắm.

Nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang của mình, Hồn Nhi lập tức hóa thành bản thể là 1 chú khỉ lớn, sau đó cũng vội vàng lao tới mấy mảnh dược viên khác giúp sức chủ nhân trong cuộc thi:"Nhà nông đua tài" đang diễn ra.
Ở bên trong Hoa Chi Không Gian lúc này các mảnh dược viên đang được xếp ngay ngắn theo thời gian sinh trưởng và đặc tính thảo dược, ngoài các mảnh dược viên được sắp đặt bên trong thì chúng ta còn có thể thấy được một mảng lớn các hình thể kiến trúc mà hắn đã bóc tách từ các công trình phía bên ngoài mà theo hắn là ở trong những kiến trúc này có bảo vật liên thành, vì đống bảo vật chưa định giá này mà hắn phải kìm lòng dỡ bỏ mấy tòa biệt phủ ở bên trong Động Thiên để lấy thêm diện tích chưa đó.
Mấy mảnh linh điền được hắn đưa lại gần Tàng Dược Lâu nguyên bản theo kế hoạch được hắn xây dựng làm kho thảo dược từ trước đó.

Sau khi sắp xếp đợt linh điền vừa mang vào, Hàn Lập quay ra phía ngoài thì nhìn thấy 1 con khỉ lớn đang dẫn theo một đám khôi lỗi khỉ đột lần lượt tiến vào cửa ánh sáng bạc.
Hắn nhét Chưởng Thiên Bình vào Đề Hồn dặn dò:" Hồn Nhi, linh điền đã được ta sắp xếp tới các vị trí có sẵn, chút nữa ngươi cần phải dùng linh dịch trong bình kết nối địa mạch của Động Thiên với địa mạch của linh điền thì cây mới có nguồn dinh dưỡng tốt nhất".
Đề Hồn gật gù vâng lệnh:"Chủ nhân yên tâm, mọi việc Hồn Nhi sẽ cố gắng" Sau đó cặm cụi bước vào bên trong cửa ánh sáng.
Sau khi phân phối xong mọi việc, Hàn Lập quay người nhìn về phía sâu bên trong bí cảnh.

Ở phía trong đó cấm chế vẫn giăng đầy như mạng nhện trăm năm chưa ai dọn, nếu muốn chạy qua chỗ đó quả thật là một chuyện đau đầu, lúc ban đầu hắn cũng nghĩ tới con chim lửa kia, nhưng ai ngờ sau khi nó nuốt Cửu Dương Hỏa Đảm thì lăn đùng ra đình công ôm chăn ngủ.

Quả thực là 2 đứa này không thể tin tưởng được, lúc này Hàn Lập lại nhớ tới Kim Nhi và Tiểu Bạch, với công phu sư tử ngoạm mồi của Tiểu Bạch thì dăm ba cái cấm chế này ăn thua gì:006:
Nghĩ là như vậy nhưng hiện tại lại là chuyện khác, Hàn Lập đành quay người chạy đi chỗ khác để dành đám cấm chế khó nhằn đó cho đám ruồi bu ở phía sau.
Hàn Lập vừa đi thì ruồi bu liền tới, mấy tông môn bang phái ở phía sau vừa phá giải cấm chế xông tới.

Cả đám vừa hạ cánh thì tên đại hán mặt bự của Lăng Tiêu Môn đã cao giọng chiếm tiên cơ:
- Các anh em, lần này Thiên Thủy Tông cùng Thông Thiên kiếm phái cùng với các môn phái khác đều chung tay góp sưc, chúng ta phải đoàn kết đồng lòng cùng tiến lui, như vậy thì mới có thể kiếm chác chút đỉnh ở bên trong bí cảnh được, nhất quyết không thể cố quá thành quá cố.....
Hắn đang định nói thêm gì đó thì một gã trưởng lão của Liệt Quang Thành đã chen ngang:"Vu Khoát Hải, chém gió ít thôi, muốn gì thì nói nhanh lên!."
Vu Khoát Hải bị cắt ngang mặt sầm lại như đít nồi:"Dương trưởng lão cùng chư vị chớ vội, ta chỉ đề nghị mọi người cùng đoàn kết lại cùng nhau thu cái mảnh Linh Dược Viên này, nếu như có tông môn khác muôn dây máu chia phần thì chúng ta cũng cần đồng tâm đối kháng, mọi người thấy thế nào."
Một tên nam tử điển trai tuấn lãng mồm ngậm hoa của Thanh Tác Cốc đột nhiên hỏi:"Thế lúc chúng ta ăn chia thì phân phối như thế nào nhỉ."
Vu Khoát Hải nhìn Linh Dược Viên phía sau lưng trầm ngâm, sau đó chậm rãi nói ra:"Phó cốc chủ, dược viên này có 3 tầng, tất cả chúng ta mỗi người chọn một tầng là được rồi."
Dương trưởng lão vân vê chòm rầu gật gù:"Tốt, cứ quyết định như vậy đi".
Các phái sau khi thương lượng xong lập tức hăm hở nhảy vào bên trong dược viện với hi vọng giành giải cây cuốc vàng.
Nhân thủ các tông môn lao vội tới các góc của dược viên nhưng sau đó bên trong làn linh vụ là những tiếng gầm giận dữ vang lên không ngừng từ khắp các góc.
Dương trưởng lão nhìn chằm chằm vào bãi đất trống trước mắt gào lớn:"Thằng nào, con nào........."
Ngay sau đó lại thấy âm thanh tức tối của Phó cốc chủ Thanh Tác Cốc.:"Đây là chuyện gì.....linh dược của ta..."
Ở mọi góc của Linh Dược Viên tiếng chửi bới vang lên không ngừng thậm chí ở vài nơi còn có tiếng gào khóc khi trước mắt mình mảnh linh dược đã được đào sâu cả lớp đất trông xung quanh.
Liên tiếp lại liên tiếp tiếng chửi bới vang vọng khắp Linh Dược Viên, dường như sợ tông môn đồng bọn đã lấy được bản dịch nhanh hơn mà chửi um lên cho đỡ tủi thân vậy.
Lúc này đây sắc mặt Vu Khoát Hải xanh mét, hắn nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt, nhìn khu đất bị đào tới tận đáy, chỉ còn trơ lại đất trống hố trọc, chưa kể còn có vết nhựa cây rơi vãi khắp nơi đã nói rõ là kẻ trộm đi trước hắn cũng không lâu.

Vu Khoát Hải nhảy lên không trung nhìn khắp mọi nơi như thể muốn tìm ra kẻ nào to gan dám trộm đi tất cả linh dược của hắn.
Sau khi các phái thu hoạch xong đám linh dược còn non và xanh niên hạn mới vạn năm hoặc 10 vạn năm tuổi thì đều không quên đem tông mười tám đời của tên trộm bất lương lần lượt chăm sóc hỏi thăm cẩn thận.
Ở bên trong hố đất trống cả đám tu sĩ lắc đầu ngán ngẩm nhìn nhau.

Vu Khoát Hải cưỡng chế nộ khí chia sẻ:"Hiện tại nếu tiếp tục ở đây chửi bới thằng trộm bất lương kia cũng không được gì nữa rồi, lúc chúng ta tới đây thì người của Hoàng Phong Môn và Mặc Hương Lâu đã đi tới khu kiến trúc bên kia, chúng ở cách chúng ta không xa lắm, chúng ta phải nhanh qua đó kiếm chút cơm thừa canh cặn kẻo lại móm như bên này."
"Nhưng mà như thế kiểu gì cũng có xung đột...." Phó cốc chủ có chút do dự suy ngẫm về điều gì đó.
Dương trưởng lão lúc này khí nộ xung thiên không thèm chú ý tới xung quanh tức giận chen vào:"Chỉ là Hoàng Phong Môn cùng Mặc Hương Lâu mà thôi, chúng ta có 3 phái sợ gì 2 tông môn bên đó, có phải quái vật Thiên Thủy Tông đâu mà phải lăn tăn." Lời vừa dứt đã hóa thành một đạo lam quang bắn về phía đó.
Vu Khoát Hải vừa cười nham hiểm vừa dặn dò mọi người:"Nếu bọn hắn chịu nhượng ra một phần bảo vật thì tốt, nếu định ham của thì mọi người biết phải làm gì rồi đó." Vừa nói hắn vừa làm động tác xử đẹp đối phương.
Tông môn ba phái sát khí lồng lộng đồng thanh:"Chia phần, chia phần" sau đó đồng loạt bay tới phía kiến trúc.

Nhưng chưa đi được nửa đường thì cũng thấy 1 luồn sát khí thông thiên ở bên kia bay về bên này.

Nhìn thoáng qua thì ngoài người của Hoàng Phong Cốc cùng Mặc Hương Lâu còn thấy cả nhân số của Bạch Vân sơn trang và Vong Ưu Các mới gia nhập.
Hai đội ngũ gặp nhau trên không dừng lại cách nhau mấy trăm trượng, hai đội nhìn nhau hằm hằm sắc mặt có chút khó coi, nhưng trong sâu thẳm nước mắt là biển rộng.
Hai bên đồng thanh:" Các ngươi....!bị cướp......."
Dường như tri âm gặp được nhau, nhân mã hai bên lao tới ôm trầm lấy nhau khóc lớn, thỉnh thoảng vỗ về chia sẻ nỗi đau.
- Ngươi không biết đâu, linh điền của ta bị đào sạch sẽ đến đất trồng cũng bị khiêng đi....
- Làm sao bằng ta được, thằng mất dạy kia còn bóc luôn từ lớp ngói lớp mái đến giấy dán tường xung quanh...!một vài chỗ còn bốc luôn cả công trình đi luôn...........
Song phương không mưu mà hợp khóc lóc sướt mướt, nước mắt nước mũi tèm lem, không hẹn mà cùng đồng thanh:" Tiên sư thằng trời đánh nào ăn cắp đồ của ta, anh em dịch giả Bạch Ngọc vất vả dịch mãi mới xong mà mày ăn cắp nhanh thế."
Dường như sự đồng cảm của nhân mã hai bên đã chạm tới Mắng Chửi pháp tắc, sự đồng lòng nhất trí của mọi người đã làm cô đọng lại một bãi nước lớn bắn vào một khe hở không gian bay đi đâu đó.
Ở một nơi nào đó bên trong bí cảnh, Hàn Lập đang an tâm núp kĩ thì đột nhiên trên đầu hắn mở ra một khe hở không gian.

Từ bên trong khe hở không gian đó một bãi nước lớn đổ ập xuống Hàn Lập làm hắn không kịp phản ứng mà lãnh trọn bãi nước ướt sũng người.

Kể cũng lạ, bãi nước nhầy nhụa hôi hôi này còn có phần dinh dính này làm Hàn Lập mất 1 phen công phu tẩy rửa mãi không sạch, nghĩ một hồi Hàn Lập đành phải lôi con chim lửa đang ngủ kia ra làm khăn tắm mà kì cọ một hồi mới làm tan đi bãi nước đó, nhưng mà mùi hôi hôi thì vẫn còn.
Chán nản với việc tẩy rửa không được như ý, Hàn Lập vận chuyển Dịch Cốt Quyết hóa thành một anh nông dân chân tay chất phác cường tráng, nhìn thế nào cũng chỉ thấy như một anh nông dân quanh năm cày quốc.

Làm xong hết thẩy hắn ngưng nước thành gương mà soi, sau đó thì cũng gật gù nhảy vào trong núi rừng biến mất không thấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui