Phàm Nhân Tu Tiên 2 FULL


"Thiên Hồ Hóa Huyết Đao! Đao này tại sao lại ở trong tay ngươi? Ngươi là người phương nào?" Nam tử trung niên nhìn thanh niên áo đen, giọng điệu lạnh lùng chất vấn.
Thanh niên áo đen nghe vậy cười một tiếng, miệng nói lẩm bẩm, một màn sáng màu đỏ hiện ra trên mặt gã, chảy xuống bên dưới.
Thân hình cùng khuôn mặt gã theo nhau biến đổi, hóa thành một thanh niên thon gầy, trên đầu tóc trắng tung bay.
Hàn Lập khẽ giật mình, người này không phải ai khác, đúng là Hồ Tam ngày đó từ biệt ở Hôi giới.
Bản thân hắn bây giờ biến đổi dung mạo, sử dụng cùng loại công pháp như Hồ Tam, không biết đối phương có nhận ra hay không.
"Vãn bối đệ tử Thiên Hồ tộc đời thứ chín, Liễu Tam Tỉnh bái kiến tiền bối!" Hồ Tam cung kính thi lễ với nam tử trung niên áo xanh, nói.
"Đệ tử Thiên Hồ tộc...Không ngờ nơi đây có thể gặp được người cùng tộc, như vậy, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao là người kia ban cho ngươi?" Nam tử trung niên áo xanh thấy dung mạo thực sự của Hồ Tam, lại nghe gã nói chuyện đó, sặc mặt hòa hoãn đôi chút, nhưng vẫn lãnh đạm như trước, nói.
"Vâng, mà cũng không hẳn là như vậy." Hồ Tam cung kính nói.
"Hừ! Bổn tọa không có hứng thú ở đây cùng ngươi ở đây nói quàng nói xiên, nếu như ngươi đã lựa chọn quy thuận hắn, còn tới đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng là người cùng tộc bổn tọa sẽ không giết ngươi? Hay là ngươi cảm thấy trong tay có Thiên Hồ Hóa Huyết Đao là có thể chống lại ta?" Trong mắt nam tử trung niên áo xanh lóe lên hàn quang, ẩn hiện sát khí nói.
"Vãn bối không dám, tiền bối tu luyện Huyễn Chi Pháp Tắc sắp đến cảnh giới viên mãn, với chút thực lực của vãn bối, dù có thêm năm ba thanh Thiên Hồ Hóa Huyết Đao đi nữa cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của tiền bối.

Vãn bối lần này tới đây, là vì ngoài kia vừa mới xảy ra đại biến, tộc của ta cũng bị cuốn vào trong đó, vì vậy mới mạo muội đến đây mời tiền bối xuất sơn, tương trợ bổn tộc vượt qua đại kiếp nạn này." Hồ Tam cũng không lộ ra vẻ sợ hãi, giọng điệu thành khẩn nói.
"Năm đó bổn tọa rời đi đã từng nói qua sẽ không can thiệp vào sự tình Thiên Hồ tộc, niệm tình ngươi tu vị không kém, coi như là một nhân tài, bổn tọa cũng không làm khó ngươi, lập tức rời khỏi đây." Nam tử trung niên áo xanh lạnh nhạt nói.
Cùng lúc, gã đưa tay vỗ một tiếng.
Xa xa, Lợi Kỳ Mã đang kịch chiến cùng thiếu nữ áo đen lập tức đình chỉ công kích, vài đầu phong long đang xoay quanh người cũng biến mất vô tung.
"Luân Hồi Pháp Tắc quả nhiên bất phàm, đáng tiếc hôm nay không phải lúc, không cách nào phóng tay đánh cược một lần, ngày sau chúng ta lại đại chiến một trận!" Ánh mắt Lợi Kỳ Mã sáng rực liếc nhìn thiếu nữ áo đen, hí dài một tiếng.
Sau đó, bạch quang quanh người nó chớp động, rít lên một tiếng biến mất không thấy gì nữa, sau một khắc đã đến bên cạnh nam tử trung niên áo xanh, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Hàn Lập thấy cảnh này, sắc mặt không đổi, trong lòng lần nữa khẽ động.
Thiếu nữ áo đen thấy Lợi Kỳ Mã dừng tay, cũng không đuổi theo, sắc mặt bình tĩnh bấm niệm pháp quyết vung lên.
Mâm tròn đỏ sậm phía sau nàng quay tít một vòng, sau đó ầm ầm tán loạn biến mất, hóa thành hơn một trăm sợi tơ pháp tắc, dung nhập vào trong cơ thể.
Lập tức thân hình nàng nhoáng lên một cái, cũng biến mất vô tung, phi thân đáp xuống cạnh Hồ Tam.
Nam tử trung niên áo xanh liếc nhìn thiếu nữ áo đen, cũng không nói thêm gì nữa, cả người nhẹ nhàng hạ xuống thân sau Lợi Kỳ Mã, liền muốn rời đi.
"Tiền bối, chẳng lẽ bổn tộc gặp phải đại nạn, người cũng khoanh tay đứng nhìn?" Sắc mặt Hồ Tam quýnh lên, đuổi theo vài bước hỏi.
"Bổn tọa đã nói qua, ta không còn quan hệ gì với Thiên Hồ Nhất Tộc, chuyện của các ngươi tự nghĩ cách xử lí đi." Thân người nam tử trung niên áo xanh không nhúc nhích, im lặng một lát rồi lạnh nhạt mở miệng nói ra, sau đó thúc giục dưới thân Lợi Kỳ Mã đi về phía trước.
Trong lòng Hồ Tam khẩn trương, những gì có thể nói gã đều đã nói, không còn cách nào thuyết phục nam tử trung niên áo xanh.
"Chờ một chút!" Đúng lúc này huyết quang trên thanh Thiên Hồ Hóa Huyết Đao trong tay Hồ Tam chợt lóe lên, một bóng người hiện ra, đúng là đao linh Thạch Khinh Hậu.
"Là ngươi! Không ngờ ngươi vẫn còn sống, khó trách uy lực Thiên Hồ Hóa Huyết Đao không hề suy giảm, thì ra là ngươi cũng quy thuận người kia!" Nam tử trung niên áo xanh trông thấy Thạch Khinh Hậu, sắc mặt càng lạnh hơn mấy phần, thậm chí lộ ra vẻ chán ghét, cũng không dừng chân lại.
"Chủ nhân vẫn chưa chết đi,có khả năng còn sống." Thạch Khinh Hậu nhìn bóng lưng nam tử trung niên áo xanh, đột nhiên mở miệng nói.
Thân hình nam tử trung niên áo xanh đột nhiên dừng lại, quay người lại nhanh như chớp, trừng mắt nhìn Thạch Khinh Hậu, nói:"Chủ nhân còn sống? Ngươi nói thật không? Không, điều này không có khả năng, năm đó chính ta tận mắt chứng kiến chủ nhân vẫn lạc!"
"Chủ nhân thần thông như thế nào, làm sao có thể chết đi một cách đơn giản như vậy, sự tình năm đó rốt cuộc là như thế nào, cái ta và ngươi thấy chỉ sợ không phải là chân tướng thực sự.

Ta cũng mới gần đây phát hiện một chút dấu vết để lại, một đường dò xét, đã tìm thấy chút ít manh mối, nếu không sao ta lại quy thuận hắn." Thạch Khinh Hậu ngạo nghễ nói ra.
"Thì ra là thế, vậy lần này các ngươi đến tìm ta là vì..." Nam tử trung niên áo xanh chậm rãi gật đầu, sau một lúc im lặng lại hỏi.
Tuy nhiên, gã mới nói được một nửa, bỗng dừng lại liếc mắt nhìn Hàn Lập cùng thiếu nữ áo đen.
"Chính là chuyện này liên quan đến việc chủ nhân có thể phục sinh được hay không, vì vậy ta đặc biệt đến mời ngươi tương trợ." Thạch Khinh Hậu nói.
"Nếu như liên quan đến chủ nhân, việc đáng làm ta tự nhiên sẽ làm, chỉ là bây giờ ta bị giam cầm ở đây, bản mệnh nguyên bài vẫn bên trong tầng thứ bảy, muốn rời đi cùng các ngươi cũng không được." Thái độ nam tử trung niên áo xanh đại biến, lập tức nói ra.
"Ngươi yên tâm, nếu như chúng ta đã đến đây, tự nhiên đã sớm chuẩn bị chu đáo, ta sẽ giúp ngươi thu hồi bản mệnh nguyên bài." Thạch Khinh Hậu vui mừng, lập tức cam đoan nói.
"Vậy xin nhờ các ngươi, ở phía trước là cánh cửa không gian thông lên tầng sáu, trọng phạm trên tầng sau là người nào, ta cũng không rõ lắm.

Tuy nhiên càng đi lên cao, kẻ bị giam giữ càng lợi hại, các ngươi cần lưu ý hơn." Nam tử trung niên áo xanh gật đầu một cái, lập tức nhắc nhở một câu.
"Có ta, Hồ Tam cùng Thiếu Chưởng Sử, còn có Hàn đạo hữu, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng ngăn cản chúng ta.

Hàn đạo hữu, ngươi thấy có đúng hay không?" Thạch Khinh Hậu đột nhiên quay người nhìn về phía Hàn Lập, cười nói.
Hàn Lập nghe vậy nhíu mày.
"Cái gì! Ngươi là Hàn đạo hữu?" Hồ Tam ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Lập, thất thanh nói.
Nét mặt thiếu nữ áo đen lại hết sức bình tĩnh, dường như đã sớm biết thân phận Hàn Lập.
"Ồ, người này cùng phe với các người? Xem ra nhưng năm nay Thiên Hồ Nhất Tộc cũng có chút tiến bộ, kết giao không ít anh tài." Nam tử trung niên áo xanh liếc mắt nhìn Hàn Lập, lại quét qua thiếu nữ áo đen một cái, thản nhiên nói.
"Hai người này đều kết giao với Hồ Tam, không có quan hệ với những lão già bảo thủ của Thiên Hồ Nhất Tộc." Thạch Khinh Hậu nói.
Trong mắt nam tử trung niên lộ vẻ ngạc nhiên, lần nữa quan sát Hồ Tam.
"Thạch tiền bối, Hồ đạo hữu, còn có Giao Tam đạo hữu, nhiều năm không gặp." Hàn Lập phi thân tiến lên, ánh mắt lướt qua Thạch Khinh Hậu cùng Hồ Tam, cuối cùng nhìn lên thiếu nữ áo đen.
"Ha ha, ta biết không thể nào gạt được ánh mắt Hàn huynh mà." Thiếu nữ áo đen trong tay bấm niệm pháp quyết, trên người xích quang chớp động, khôi phục dung mạo vốn có, chính là Giao Tam.
"Ngươi thật sự là Hàn đạo hữu?" Hồ Tam quan sát Hàn Lập, trong mắt vẫn còn một chút hoài nghi.
Điều này cũng khó trách, thời điểm ở Hôi giới, Hàn Lập chỉ là Kim Tiên cảnh đỉnh phong, bây giờ mới hơn một ngàn năm, lại nhanh chóng biến thành Thái Ất Cảnh đỉnh phong, quả thực làm người ta khó mà tin được.
"Xem ra ba vị cũng đã biết rõ tên thật của ta, năm đó ta bị Thiên Đình đuổi bắt, để tránh phiền phức, bất đắc dĩ mới dùng tên giả họ Lệ, kính xin ba vị trớ trách." Hàn Lập áy náy cười một tiếng, trong tay bấm niệm pháp quyết, xích quang trên thân chớp đông, khôi phục diện mạo như trước.
"Quả nhiên là Hàn đạo hữu, không ngờ tu vị của ngươi tiến nhanh như vậy, thật sự làm cho người ta khó mà tin được! Năm đó kịch biến ở Hôi giới, ngươi cùng Thạch Xuyên Không bị người ta một trảo bắt đi, ta còn lo lắng cho các ngươi rất lâu, bây giờ thấy ngươi bình an vô sự, ta cũng yên lòng.

Đúng rồi, Thạch huynh vẫn tốt chứ?" Hồ Tam vui mừng chạy ra chào đón, hỏi dồn dập không ngừng.
"Năm đó chính là Ma Vực đại năng ra tay, cách không triệu hoán ta cùng Thạch huynh trở về Ma Vực, Thạch huynh bây giờ hết thảy bình yên, Hồ Tam đạo hữu cứ yên tâm." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Vậy là tốt rồi." Hồ Tam thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu muốn ôn chuyện cũ, các ngươi chờ đến khi rời khỏi cái Tuế Nguyệt Tháp này cũng không muộn, đại sự trọng yếu hơn." Thạch Khinh Hậu tiến lên hai bước, mở miệng nói.
"Thạch tiền bối nói rất đúng." Hồ Tam dường như rất kính trọng Thạch Khinh Hậu, lập tức nói.
"Hàn đạo hữu, năm đó ở Hôi giới, ta và ngươi cũng có tương giao, bây giờ gặp lại ở đây, cũng là duyên phận, tiếp theo liên thủ hành động như thế nào?" Thạch Khinh Hậu quay sang hỏi ý kiến Hàn Lập.
"Nói ra thật xấu hổ, Hàn mỗ lần này tiến vào tiên phủ toàn đánh bậy đánh bạ, hòa toàn không biết gì về nơi này.

Tuy nhiên vừa rồi nghe các vị nói, dường như hiểu rõ tòa Thái Tuế Tiên phủ này, kính xin chỉ giáo một chút." Hàn Lập nghe vậy im lặng một lát, bây giờ mới ngẩng đầu lên, cũng không phải là trả lời Thạch Khinh Hậu, mà hỏi ngược lại.
"Chuyện này đương nhiên, tòa Thái Tuế Tiên phủ này là phủ đệ còn sót lại của một vị Đại La tên là Thái Tuế Thiên Tôn, người này cũng tu luyện Thời Gian Pháp Tắc như Hàn huynh, đã từng đứng đầu Tiên Ngục Thiên Đình.

Về sau không biết tại sao vị Thái Tuế Thiên Tôn này phản bội Thiên Đình, lẩn trốn đi, hơn nữa lúc đào tẩu còn mang theo không ít trọng phạm trong Tiên Ngục, thậm chí còn mang theo vào kiện chí bảo của Thiên Đình, nhất là một kiện Tuế Nguyệt Thần Đăng trứ danh, nghe nói chính là bảo vật Thời Gian Pháp Tắc.

Bây giờ Thần Đăng có lẽ đang ở tầng thứ bảy.

Thiên Đình những năm nay một mực đuổi bắt người này, tuy nhiên không ai nghĩ ra, Thái Tuế Thiên Tôn lại trốn ở Trung Thổ Tiên Vực rất gần Kim Nguyên Tiên Vực, còn bí mật xây dựng một tòa tiên phủ." Thạch Khinh Hậu biết Hàn Lập muốn hiểu rõ tình huống rồi mới đưa ra quyết định, khẽ cười một tiếng, chậm rãi giải thích.
"Tuế Nguyệt Thần Đăng!" Trong lòng Hàn Lập khẽ động.
Từ lúc hắn tiến vào tòa Tuế Nguyệt Tháp này, mơ hồ cảm giác được một cỗ lực lượng Thời Gian Pháp Tắc cường đại từ bên trên truyền đến, đây cũng là động lực khiến hắn một mực tiến về phía trước.

Bây giờ xem ra cỗ lực lượng Thời Gian Pháp Tắc kia hẳn là Tuế Nguyệt Thần Đăng trong miệng Thạch Khinh Hậu, không biết là loại bảo vật gì.
"Nếu như nói vậy, tòa tiên phủ này cực kỳ bí ẩn, chư vị làm sao biết được nơi đây?" Hàn Lập lập tức nghĩ tới một chuyện liền hỏi.
"Việc này muốn biết rõ phải hỏi Giao Tam đạo hữu, ta cùng Hồ Tam cũng là đi theo nàng mới đến được nơi đây." Thạch Khinh Hậu nói.
Hàn lập nghe vậy, trong lòng kinh ngạc, nhìn về phía Giao Tam.
"Việc này liên quan đến bí mật của Luân Hồi Điện, Hàn huynh tuy rằng có thân phân Luân Hồi chỉ tử cao quý, nhưng vẫn không có quyền hạn biết rõ." Đôi mắt đẹp của Giao Tam lóe lên, lắc đầu.
Hàn Lập nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, ánh mắt hắn chớp động, trầm ngâm suy nghĩ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui