Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Lập buộc phải toàn lực vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công, nâng cánh tay lên, mạnh mẽ đánh về phía trước một quyền.
Ngoài nắm tay hắn xuất hiện những gợn sóng kim sắc lay động, sau đấy chúng chợt mơ hồ đi, hóa thành quyền ảnh tầng tầng lớp lớp, nghênh đóng quang cầu ngũ sắc trước mặt.
Cả hai va chạm vào nhau, quyền ảnh ngưng tụ từ những gợn sóng kim quang kia liên tiếp bạo liệt ra, lực lượng thời gian pháp tắc ẩn chứa trong đó cũng không cách nào ngăn cản quang cầu ngũ sắc đang mạnh mẽ đẩy tới liên tục, không tranh thủ cho hắn được bao nhiêu thời gian.
Hàn Lập rùng mình, tay còn lại kết kiếm quyết, ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm liền kêu một tiếng kiếm minh, hợp lại làm một, nằm trong tay hắn.
Hắn căn bản không kịp cầm kiếm chém, chỉ có thể dùng tay nâng thân kiếm chống đỡ.
Cùng lúc đó, một luồng điện quang màu vàng điên cuồng hiện ra trên thân kiếm, giống như những cánh tay lôi điện màu vàng to lớn, bao bọc quang cầu ngũ sắc vào trong, ngăn cản quang cầu tiếp tục lao tới.
"Xì xì xì.
.
."
Âm thanh như dòng điện bị kích động liên tục vang lên.
Trên thân kiếm, lôi điện màu vàng tuôn ra không ngớt, rồi lại bị chôn vùi, cứ như vậy lâm vào tình thế giằng co.
Giao Tam và Hồ Tam thấy vậy, lập tức lao đến cạnh Hàn Lập, chắn phía sau hắn, phòng ngừa Kỳ Ma Tử ra tay lần thứ hai.
Tuy nhiên Kỳ Ma Tử đánh xong một kích liền lách mình trở ra, sau mấy lần nhấp nhô đã hạ xuống chỗ phế tích toàn đá tảng cách đấy ngàn trượng.
Hùng Sơn thì đang trốn sau một tảng đá lớn, vẻ mặt sợ hãi.
Uy lực quang cầu ngũ sắc kéo dài mấy hơi thở, cuối cùng cũng giảm xuống.
Hàn Lập thấy thế nhảy lên, tay cầm kiếm vung lên trời.
"Kỳ Ma Tử.
.
." Hàn Lập nhướng mày, mắt đầy hàn ý nhìn về phía bên kia.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Bên cạnh Hàn Lập bỗng nhiên lóe lên ô quang, không một chút linh khí dao động, một bóng người bất ngờ xuất hiện ngay tại đó, lộ ra liền bắt lấy cánh tay cầm kiếm của Hàn Lập.
Bóng người đó chính là Hắc Thiên Ma tổ, cũng không biết làm thế nào mà quỷ thần không biết lách khỏi Ngũ Hành Yên Không đại trận đến đây, khiến ba người Hàn Lập đều giật mình.
"Sao có thể.
.
."
Hàn Lập quay đầu nhìn lại Hắc Thiên Ma tổ, cổ họng lập tức hơi khô lại.
Lúc này khí tức toàn thân Hắc Thiên Ma tổ càng thêm hùng hồn nội liễm, như thể mấy lần tắm trong Ngũ Hành Yên Không đại trận đã thực sự gột rửa thân người không ít, cả người trở nên tinh khiết hơn nhiều, sinh khí cũng tăng lên không ít.
"Chậc chậc, tiểu tử, không ngờ ngươi có thể thi triển Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, đã rất lâu rồi ta chưa thấy.
Lại lại đây, so vài chiêu với lão phu.
.
." Hắc Thiên Ma tổ cười hì hì nói ra, trong lời nói lại không chút ý tứ vui đùa.
"Tiền bối nói đùa, vãn bối há là đối thủ của người." Trong lòng Hàn Lập khẽ rùng mình, thử rút cánh tay lại nhưng không có kết quả, chỉ có thể dùng Cửu U Ma Đồng, thử tìm ra kẽ hở trên người đối phương.
Kết quả, hắn vừa nhìn một chút đã bị Hắc Thiên Ma tổ nhận ngay ra.
"Ha ha, lại là linh đồng bí thuật của Thánh tộc ta, hiếm thấy, hiếm thấy, thực sự hiếm thấy.
.
." Hắc Thiên Ma tổ hiện lên vẻ mặt bình thường hiếm thấy, gật nhẹ đầu nói ra.
Hàn Lập nghe lời đó, trong lòng xiết chặt.
Nhưng mà, ngay sau đó lông mày Hắc Thiên Ma tổ lại chợt nhướng lên, tiếp tục nói:
"Tiểu tử, ngươi rốt cuộc sư thừa nơi nào? Tại sao ngay cả công pháp chí cao《 Thiên Sát Trấn Ngục Công 》 của Thánh tộc ta cũng có?"
"Tiền bối kiến thức rộng rãi, vãn bối không dám giấu giếm, gia sư chính là Chân Ngôn Môn Di La lão tổ, không biết tiền bối có từng nghe nói qua?" Lần này, Hàn Lập càng thêm kinh hãi, sợ đối phương phát hiện bí mật khác trên người mình, nói gấp.
"Vậy thì không sai, chủ tu công pháp là Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, sư phụ là Di La lão tổ, là hòa thượng béo kia.
Ha ha, ta đã đoán đúng, ta đã đoán đúng.
.
." Hắc Thiên Ma tổ nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên sắc mặt vui mừng, vui vẻ nói.
Nhìn lão hoa chân múa tay vui sướng, bộ dáng vui mừng không giống như tu sĩ Đại La, ngược lại giống như một đứa trẻ đoán được đáp án câu đố, vui vẻ không thôi.
"Tiền bối kiến thức uyên bác, vãn bối thật lòng khâm phục.
Nếu tiền bối đã biết đáp án, kính xin buông vãn bối ra trước." Hàn Lập thấy thế, vội vàng lấy lòng nói ra.
Hắc Thiên Ma tổ được hắn khen ngợi như vậy, lại càng vui vẻ hơn.
"Tiểu tử ngươi trông không ra sao, ánh mắt lại không tệ.
Muốn nói tới kiến thức lão phu, dĩ nhiên không mấy người có thể so sánh được! Đúng rồi, ngươi có gì không hiểu, mau thỉnh giáo lão phu, lão phu hôm nay tâm tình rất tốt, phá lệ chỉ điểm ngươi một hai." Lão buông lỏng tay giữ Hàn Lập, dương dương đắc ý nói.
"Vãn bối không dám quấy rầy tiền bối, không muốn hỏi điều gì." Hàn Lập hơi cử động cổ tay, chau mày, có chút đắn đo, không dám tùy tiện hỏi, đành phải nói ra.
"Không được, lão phu là ai, là loại người ăn nói lung tung sao? Nếu như bảo ngươi hỏi, nhất định phải hỏi!" Hắc Thiên Ma tổ nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, cả giận nói.
Hai người Giao Tam và Hồ Tam chia nhau đứng cạnh Hàn Lập, cách xa Hắc Thiên Ma tổ quá lắm hai ba trượng, giờ phút này không khỏi trợn mắt há mồm, nhất thời không dám tiến lên, cũng không dám lùi lại, có chút lúng túng, tiến thoái lưỡng nan.
Cách đó không xa, Kỳ Ma Tử nhìn một màn này, đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm, khóe miệng dần hiện lên một nụ cười không rõ.
Còn đám người Lôi Ngọc Sách khốn khổ vô cùng, không thể tả, muốn chạy trốn cũng không cách nào trốn, chỉ có thể thừa dịp Hàn Lập bị Hắc Thiên Ma tổ dây dưa, cho Đạo Dận chân nhân phục dụng đan dược trị thương.
"Nếu như tiền bối đã mở miệng vàng, tại hạ quả thật có chuyện muốn hỏi, không biết tiền bối ở chỗ này đã từng gặp qua một Phệ Kim tiên?" Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, tiếng nói cung kính hỏi.
Đối với việc Khúc Lân tiến vào tầng thứ bảy liền mất tích, Hàn Lập một mực không yên.
Mặc dù trước đây hai người từng có hiệp định, nhưng tình thế hôm nay biến hóa quá nhanh, làm cho hắn có cảm giác không yên, thân bất do kỷ.
"Có gặp." Hắc Thiên Ma tổ trả lời không cần nghĩ.
"Ở nơi nào?" Hàn Lập hỏi vội.
"Thời gian quá lâu, quên mất.
Nhưng mà, tên kia rất ngang ngạnh chống cự, lúc đó lão phu nhàm chán liền đánh cho nó một trận.
Lại nói, tên kia đã lâu rồi không xuất hiện." Hắc Thiên Ma tổ nhíu mày nói.
Trong lòng Hàn Lập khẽ động, Khúc Lân từng nói qua, chính gã ở tầng thứ bảy bị một lão điên đánh cho một trận.
"Không đúng, tiền bối một mực bị nhốt trong tế đàn Tuế Nguyệt điện này, làm sao có thể gặp qua nó?" Hàn Lập chất vấn nói.
"Ngươi nói lão phu bị nhốt? Nói đùa gì vậy! Lão phu chẳng qua cảm thấy chỗ này không ai quấy rầy, có thể an tâm ngủ mà thôi, lão phu muốn đi ra, ai có thể ngăn cản ta?" Hắc Thiên Ma tổ bất mãn quát lớn.
"Thì ra thế, là vãn bối nói sai rồi." Hàn Lập dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng sửa lời nói.
Lúc trước, hắn xuyên qua lỗ hổng của tế đàn bị Giao Tam phá vỡ quan sát, cảm thấy bộ cấm chế nhốt Hắc Thiên Ma tổ kia có mấy phần cổ quái.
Bây giờ nhớ lại, không biết do nguyên do gì, pháp trận kia hình như đã sớm mất đi hiệu dụng ban đầu.
Dù sao ma đầu này nếu thật sự bị khốn trụ và bị pháp trận ăn mòn tu vi từng chút một, sau những chấn động kia tuyệt đối sẽ không yên tĩnh như thế.
Nhưng khi hắn nhìn thấy lần đầu, dùng thần thức đảo qua quả thực thấy pháp trận kia yên tĩnh quá mức.
"Cái này tính là vấn đề chó gì, ngươi nên hỏi cái gì khó khăn ấy." Hắc Thiên Ma tổ nhướng mày, khiển trách.
"Khó khăn?" Hàn Lập nghi ngờ nói.
"Ví dụ như liên quan vấn đề tu hành, nhưng mà.
.
.
Cái này hình như cũng không có gì khó, mà cũng có thể khó a.
.
." Hắc Thiên Ma tổ gãi gãi đầu, lộ ra chút khó xử nói.
"Xin hỏi tiền bối, khi vãn bối tu luyện Cửu U Ma Đồng, trên công pháp từng miêu tả “Trên thấy Cửu Thiên, dưới thấy Cửu U”, rõ ràng Linh Mục thần thông này không giống bình thường.
Vì sao trong tháp có rất nhiều ảo trận cấm chế, vãn bối không thể nhìn thấu?" Lông mày Hàn Lập nhướng lên, giữ thái độ muốn thử một chút, mở miệng hỏi.
"Vấn đề này dù không có gì khó, nhưng cũng miễn cưỡng trả lời được.
Cửu U Ma Đồng của ngươi lúc tu luyện có từng dẫn Ma khí vào?" Hắc Thiên Ma tổ nghe vậy, khoát tay áo, hỏi.
"Thần thông này vốn lấy Ma khí làm căn cơ, dùng tẩy hai mắt, vãn bối dĩ nhiên có dẫn vào." Hàn Lập đáp rõ.
"Thế đúng rồi, ngươi tu luyện qua công pháp Ma tộc, hiển nhiên trích dẫn Ma khí bản thân, chứ không phải mượn tạm Ma khí ngoại giới, vì vậy vấn đề không phải do ma khí không thuần túy.
Nói như vậy, vấn đề có lẽ nằm ở chỗ, ngay từ đầu ngươi đã tu luyện qua một thần thông linh mục khác." Hắc Thiên Ma tổ suy nghĩ một chút, lập tức nói ra.
Khi giải đáp vấn đề, vẻ mặt lão có chút nghiêm túc, chuyên tâm, đâu còn bộ dáng điên khùng vừa rồi.
"Tiền bối liệu sự như thần, vãn bối đúng là tu luyện qua thần thông linh mục khác." Hàn Lập trong lòng hơi đổi, lần nữa tán dương.
Hắn trước kia đã tu luyện qua Minh Thanh Linh Mục, sau đó thông qua bồi luyện còn có chút tinh tiến.
Xem ra đến hôm nay, chính hai loại thần thông linh mục quả thực xảy ra xung đột.
"Con đường tu luyện hai loại thần thông linh mục, bản chất có sự bất đồng, khi hai phía có chút xung đột, chỉ cần.
.
." Hắc Thiên Ma tổ nói tiếp một vài lời, liền cởi bỏ thắc mắc trong lòng Hàn Lập.
"Đa tạ tiền bối.
Vãn bối còn có một sự tình không rõ, không biết tiền bối phong cấm nơi đây, giữ chúng ta lại chỗ này là vì chuyện gì?" Hàn Lập nghe vậy hiểu ra, trong lòng an tâm vài phần, lại thử hỏi.
Ai ngờ vấn đề này vừa hỏi ra, Hắc Thiên Ma tổ nghe xong, lại trở nên điên khùng ngay tại chỗ.
Đầu tiên, chỉ thấy lão lấy tay xoa nhẹ cằm mình, đi tới lui vài bước, lâm vào trầm tư.
"Ta muốn làm cái gì ấy nhỉ? Ta muốn làm cái gì kia, ta muốn.
.
." Sau một lát, lão lại đặt mông ngồi xuống đất, rồi cúi đầu tự lẩm bẩm.
Mọi người thấy một màn như vậy cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
Một lát sau, Hắc Thiên Ma tổ như chợt nhớ tới điều gì, sắc mặt lập tức biến đổi, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
"Ta đã biết, ta đã biết.
.
.
Ta đang tìm vợ con của ta, ngươi đã gặp vợ con ta chưa? Ngươi biết bọn họ ở đâu không?" Giọng điệu Hắc Thiên Ma tổ dồn dập, hỏi liên tục.
Hàn Lập nghe vậy, nhìn lão già đầu tóc bù xù này, trong lòng không khỏi xúc động.
"Thật có lỗi, vãn bối cũng không biết." Hắn lắc nhẹ đầu nói.