"Chúng ta, chúng ta là bộ lạc Ngân Giác Tê và bộ lạc Vân Văn Hổ.
.
." Cuống họng Tang Đồ cảm giác như khô lại, nói hơi căng thẳng.
Người thủ thành kia nghe vậy cũng sững sờ, quay đầu nhìn một tên sĩ tốt khác, ra điều dò hỏi.
"Chưa từng nghe qua, trong mười sáu đại Hoang tộc cùng trăm bộ lạc đứng đầu.
.
.
Hình như cũng đều không có hai bộ lạc này." Người kia suy tư một lát, lắc đầu trả lời.
"Chúng ta là hai bộ lạc nhỏ ở tại địa hạt của bộ tộc Địa Long, tôn giá hẳn là chưa nghe nói qua." Vân Báo đã sớm xuống xe thú, cũng đứng cạnh Tang Đồ, nuốt nước bọt rồi nói.
Nghe mấy lời này, sắc mặt hai tên sĩ tốt thủ thành kia đều trầm xuống, ánh mắt lóe lên thần sắc khó chịu.
"Các ngươi có biết gần đây Trấn Hoang thành và Bát Hoang sơn có chuyện gì không? Đến thêm loạn sao? Nơi này sắp tới không phải là nơi các ngươi có thể tới, mau chóng từ chỗ nào đến về chỗ đó đi." Một người trong đó tính khí nhẫn nại hơn nói ra.
"Tôn giá, chúng ta biết Bát Hoang sơn muốn tổ chức Huyết Tự đại hội, chúng ta chính là tới tham gia thịnh hội." Tang Đồ nói gấp.
Lời gã vừa dứt, lập tức gây ra một trận cười vang từ bốn phía.
Một chi đội xe khác đang tới ngay sau đó, cũng đã đi tới một cổng tò vò khác ở gần đấy.
Nhân số của chúng khoảng bảy tám chục người, tất cả đều có sừng nhọn trên đầu, mặt như viên hầu, trên người khoác áo giáp đồng đỏ, hình thể mười phần cao lớn, so với Tang Đồ còn cao hơn gấp đôi, lộ ra bàn tay đỏ thẫm như máu.
Chúng nhìn về phía bên này, mặt mũi tràn đầy vẻ trêu tức.
Tang Đồ chỉ liếc bọn chúng một chút liền vội vàng quay ánh mắt đi.
Bởi vì đội ngũ này chính là bộ tộc Khánh Viên, một trong mười sáu đại Hoang tộc, cũng là một trong những chủng tộc khát máu, hiếu chiến nhất trong số tất cả bộ tộc Man Hoang.
Năm đó, Chu Yếm, một trong Man Hoang Bát Vương, từng lưu lại bốn đứa con, sau này dần dần diễn hóa thành bốn bộ tộc khác biệt.
Trong đó, kế thừa huyết mạch nhiều nhất, thực lực cũng cường đại nhất, chính là bộ tộc Khánh Viên trước mắt.
So với sự kỳ thị bộ lạc Ngân Giác Tê và Vân Văn Hổ bên này, binh lính thủ thành đối với bộ lạc Khánh Viên khách khí hơn nhiều, cơ bản không tra xét bất cứ cái gì liền cho bọn chúng đi qua.
"Còn nhìn cái gì vậy, mau mau rời đi.
.
." Lúc này, ở cổng tò vò bên này, sĩ tốt thủ thành cũng thúc giục hai người Tang Đồ.
"Tôn giá thứ lỗi, chúng ta mang đến huyết mạch hậu duệ của một trong tám vị Chân Linh Vương, có tư cách tiến vào Trấn Hoang thành." Tang Đồ bất đắc dĩ, đành vội vàng đáp.
Nghe lời này, hai tên sĩ tốt thủ thành rõ ràng hơi ngẩn người.
"Là cái loại gì, lại xứng mang huyết mạch Chân Linh Vương?" Lúc này, một tiếng gầm gừ như sấm bỗng vang lên từ một bên.
Tang Đồ nghe vậy, tâm thần run lên, nhìn về bên kia liền thấy một tên tộc nhân Khánh Viên có sẹo trên mặt đang hùng hổ bước tới, vẻ mặt đầy tức giận.
"Chúng ta.
.
." Tang Đồ vội vàng cúi đầu giải thích.
Thế nhưng gã vừa mới mở miệng đã cảm thấy tức ngực, cả người bay ngược ra ngoài, nặng nề đập lên trên tường thành, miệng thổ máu tươi, chậm rãi tuột xuống.
Vân Báo thấy vậy, vừa định tới đỡ gã lên, liền bị một luồng chưởng phong trực tiếp đánh vào, ngã nằm xuống đất.
Tộc nhân Khánh Viên kia đạp một chân lên, mặt mũi đầy khinh bỉ nói: "Chỉ một tiểu tộc mạt hạng không vào đâu thế này, cũng xứng kế thừa huyết mạch Chân Linh Vương, không phải vỗ mặt mười sáu đại Hoang tộc chúng ta sao?"
Vân Báo chỉ cảm thấy sắp bị đạp vỡ mật, trong miệng nghẹn lại, một chữ cũng nói không ra.
Thực lực tên Khánh Viên tộc nhân này có thể so với tu sĩ Thái Ất sơ kỳ, hơn so với bọn gã không phải chỉ một vài cấp, căn bản là không thể chống lại.
"Tên đáng chết, làm bẩn chân lão tử.
.
." Khánh Viên tộc nhân chửi một câu, vẻ mặt chán ghét giơ chân lên, tư thế như muốn một cước giẫm chết Vân Báo.
Hàng trăm hàng nghìn người vây xung quanh, nhưng không có một người mở miệng ngăn lại, ngược lại, đều có chút vui thú với màn máu tanh này.
Tang Đồ giãy dụa, như thể muốn xông lên nhưng lại bị hai tên sĩ tốt cản lại.
"Vừa rồi để cho các ngươi đi lại không đi, hiện giờ cũng đừng đi chịu chết.
.
." Một người trong đó ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói ra.
Tang Đồ lại không quan tâm, huyết quang trong mắt sáng lên, hình thể lập tức tăng vọt mấy lần, đưa tay nắm vào hư không, một cái búa đá màu đen khổng lồ hiện lên được hắn cầm vào tay.
Tuy nhiên, còn không đợi gã kịp hành động, thân hình hai tên sĩ tốt thủ thành cũng tăng vọt trong nháy mắt, trường kích trong tay giao nhau đè xuống, kẹp cổ Tang Đồ lại, cả giận nói: "Ngươi muốn chết thì chết, đừng liên lụy chúng ta."
Lúc này, chân Khánh Viên kia đã nặng nề hạ xuống, từ ngực Vân Báo chuyển qua đầu, rõ ràng là muốn gã chết.
Mắt thấy mạng Vân Báo sắp đi đời, tất cả người của hai bộ lạc trở nên hung hãn, không sợ chết, định xông lên, cứu thủ lĩnh của mình.
Nhưng, đúng lúc này, một thanh âm thản nhiên bỗng truyền từ trong xe thú ra:
"Ngươi thử đạp một cái xuống xem.
.
."
Thanh âm không lớn, lại vô cùng rõ ràng, truyền vào tai mọi người ở đây, khiến tất cả khẽ giật mình, nhìn về phía âm thanh phát ra.
"Người nào, trốn ở trong xe giả thần giả quỷ, ta đạp đấy, thì làm sao?"
Động tác của tộc nhân Khánh Viên kia hơi dừng lại, nhưng lập tức khóe miệng lộ ý mỉa mai cười nói, một cước nặng nề giẫm đạp xuống.
"Ầm ầm" một tiếng lôi điện oanh minh!
Một bóng người màu xanh được bao bọc bởi lôi điện màu bạc bắn ra từ trong xe, trong nháy mắt đã tới trước người tộc nhân Khánh Viên kia.
Không đợi y kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra lúc đó, một đoàn lôi quang chợt bùng nổ.
Cơ thể tộc nhân Khánh Viên kia liền cảm thấy tê dại, bay ngược lại tốc độ cực nhanh, trực tiếp đâm vào tường thành màu đen, làm toàn bộ tường thành chấn động kịch liệt theo.
Mọi người xung quanh đều bị tình huống đột nhiên phát sinh này chấn kinh, ánh mắt sôi nổi tập trung vào bóng người màu xanh kia.
Đấy dĩ nhiên là Hàn Lập, vì cứu tính mạng Vân Báo, hắn không thể không hiện thân.
Chỉ gặp hắn chậm rãi cúi người, nâng Vân Báo lên, phất tay lấy ra một viên đan dược màu xanh đưa cho gã rồi chau mày nhìn về hai tên sĩ tốt đang giữ Tang Đồ.
Bọn chúng nhìn qua dáng điệu Hàn Lập liền biết không dễ trêu chọc vào, vội vàng buông tay.
Tang Đồ cũng vội vàng lảo đảo trở về.
Hàn Lập đồng dạng lấy ra một viên đạn dược, đưa Tang Đồ ăn vào, ánh mắt chuyển hướng nhìn tên tộc nhân Khánh Viên kia.
Người này trời sinh khí lực cường hãn, tường thành cứng rắn vốn có trận pháp gia trì, va đụng gây ra nhiều vết nứt, vậy mà y không bị thương gì, sau khi ngã từ trên tường xuống liền vỗ đập bụi đất trên người, đứng yên vững vàng.
sớm nhất và đầy đủ chỉ có ở bạhc ngọc sách
Tuy nhiên, Hàn Lập không muốn làm lớn sự việc, nên không thực sự duy trì vận chuyển lực lượng huyết mạch trên người, mà gần như phong bế ba động tiên linh lực.
Thần sắc hắn cứ lạnh nhạt, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm đối phương.
"Lôi Bằng tộc.
.
.
Hai tên kia là kẻ phụ thuộc của ngươi?" Tộc nhân Khánh Viên kia thấy vậy, không vội vã động thủ tiếp, hiển nhiên có chút kiêng kỵ đối với Lôi Bằng tộc, mở miệng hỏi.