Dịch: Độc Hành
Đề tự: vongngucaca
Hiện Khánh Điển, không gian thêm bức
Gặp Liễu Nhi, tín vật giải nan
Tộc nhân Khánh Viên kia càng thêm kinh ngạc, nhưng trong lòng thì quét ngang, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.
Nếu so sánh lực lượng mà mình cũng thua, vậy coi như ném sạch sẽ mặt mũi của bộ tộc y, chính mình cũng không còn mặt mũi trở về gặp tộc nhân.
Chỉ nghe y quát to một tiếng, trong đôi mắt sáng lên quang mang huyết hồng, hai sừng nhọn trên đầu bỗng nhiên kéo dài ra rất nhiều, cơ bắp cũng nhanh chóng gồ lên, từng sợi gân xanh nổi lên, toàn bộ thân hình lần nữa tăng vọt gấp đôi.
"Đi chết đi..."
Khánh Viên tộc nhân kia quát to một tiếng, nắm đấm to lớn đánh xuống phía dưới, trên đầu quyền lại có từng tia từng sợi sương mù màu đỏ như máu tràn ra, ở trong ẩn chứa lực lượng tăng lên gấp mười lần.
Hàn Lập bị cự lực này đè ép, thân thể cũng không khỏi chùn xuống phía dưới.
Nhưng ngay sau đó, trong đôi mắt của hắn lại loé lên điện quang, hai chân đã hãm sâu dưới mặt đất mạnh mẽ đạp xuống, bỗng nhiên phát lực phía dưới, cả người như một thanh lôi mâu bắn thẳng lên, vậy mà trực tiếp phá tan nắm đấm tộc nhân Khánh Viên tộc kia.
Thân hình hắn lóe lên, bỗng nhiên bay lên trời cao, hai tay mở ra, giang ra như chim ưng giương cánh.
Tiếp theo trong một cái chớp mắt, trên chín tầng trời tiếng sấm đại tác, một mảnh lôi điện màu bạc như mưa to trút xuống, trong đó có một đạo thân ảnh vô cùng to lớn phóng xuống, đánh thẳng lên Khánh Viên tộc nhân kia.
Y vừa rồi va chạm với Hàn Lập, thân hình vừa mới đứng vững, liền thấy trên đỉnh đầu có một con Ngân Sí Lôi Bằng hình thể to lớn, giống như núi cao bay xuống, mang theo thế lôi đình đâm vào trên người y.
"Ầm"
Một kích này, ngoài thế lớn lực nặng, còn kèm theo trận trận lôi điện cường lực, tên Khánh Viên tộc nhân kia bị đụng ngã trên mặt đất, quanh thân bị vạn đạo sét đánh, toàn thân trên dưới da tróc thịt bong, khắp nơi cháy đen.
Cả người y ngã thẳng tắp trên mặt đất, tứ chi nhúc nhích mấy lần giống như muốn giãy dụa, nhưng căn bản không thể nào động đậy.
Sau khi Hàn Lập phóng xuất ra một kích này, thân hình bỗng nhiên co rụt lại, trong nháy mắt khôi phục hình người, dưới một mảnh điện quang chớp động, lui về bên cạnh xa thú đội mình, mặt không đổi nhìn về phía Khánh Viên tộc nhân ngã xuống đất không dậy nổi kia.
Chỉ thấy tên kia mặc dù toàn thân trên dưới là một mảnh huyết nhục, giống như thương thế cũng không nhẹ, nhưng trên thực tế cũng không quá nghiêm trọng, bởi vậy cũng có thể thấy rõ tộc đàn này có thể phách cường hãn.
Hàn Lập vốn cũng không muốn lấy mạng của y, trước mắt chỉ làm cho đối phương chật vật, vậy đã đủ rồi.
Khánh Viên tộc nhân kia vùng vẫy một lát, cảm giác chết lặng kia mới thoáng rút đi, y chậm rãi từ dưới hố đất ngồi dậy, nhìn lại Hàn Lập bên này, vẻ khinh miệt trong mắt đã không còn sót lại chút nào, thay vào đó là vẻ chấn kinh không thể nào tin nỗi.
"Thống khoái, thống khoái!"
"Gia hỏa này lúc trước không phải thật khoa trương sao, hiện tại sao hết phách lối rồi?"
"Ta nói vị tiền bối Lôi Bằng tộc này thực lực cường đại lại làm người điệu thấp, xem ra là vị cao nhân không xuất thế, cũng không biết là vị trưởng lão nào trong tộc?"
Mọi người chung quanh thấy thế, lúc đầu sửng sốt một lát, sau đó la lên một trận, nhao nhao chê cười tên Khánh Viên tộc nhân kia, trong ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập tràn đầy vẻ sùng kính.
Mặt mũi Tang Đồ và Vân Báo tràn đầy vẻ hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập cũng thay đổi, trước đó trong lòng có chút bất mãn với Hàn Lập, giờ đã không còn sót lại chút nào.
Hiển nhiên theo bọn họ nghĩ, có thể dễ như trở bàn tay đánh cho Khánh Viên tộc nhân kia là một trong mười sáu đại Hoang tộc luôn lấy lực lượng để xưng nửa ngày không đứng dậy được, đủ chứng tỏ hắn bất phàm.
Hàn Lập thấy đối phương không có ý định tiếp tục động thủ, lúc này mới thản nhiên quay người, đi đến xa thú.
Nhưng ngay lúc này, thanh âm đám người chê cười im bặt lại, Hàn Lập cũng nhướng mày, quay người nhìn sang.
Chỉ thấy ngay cổng thành chạy ra một Khánh Viên tộc nhân thân mang áo giáp xích đồng, cởi trần nửa thân, thân hình so với tên trước đó còn muốn lớn hơn một vòng, khí tức trên thân càng thêm trầm ổn, chí ít có thể so với tu sĩ Thái Ất đỉnh phong.
"Khánh Xử, ngươi đúng là phế vật, thật sự là ném đi mặt mũi chúng ta." Người kia mở miệng, tiếng nói khàn khàn nói ra.
"Ca ca, ta..."
"Lăn!"
Khánh Viên tộc nhân được gọi là Khánh Xử còn chưa nói ra miệng, liền bị một bàn tay người kia quạt tới, cuồn cuộn bay ra ngoài.
"Ca ca...!Ca ca Khánh Xử, người kia chẳng lẽ là huyết chủng mới xuất hiện của Khánh Viên bộ tộc?" Chung quanh rối loạn một trận, có người kinh ngạc nói.
"Không sai, người kia nhất định là Khánh Điển, người thừa kế huyết mạch Chu Yểm thuần khiết nhất gần trăm vạn năm qua, cũng là tộc trưởng đời sau chắc như đinh đóng cột của Khánh Viên bộ tộc." Lại có người cả kinh kêu lên.
"Hắc hắc, lần này có trò hay xem rồi!"
"Xuỵt, nói nhỏ, nghe nói tính tình người này cũng không tốt, nếu như không muốn bị giết thì hãy kiềm chế một chút đi."
Hàn Lập nghe tiếng xì xào chung quanh, lông mày không khỏi nhíu chặt.
"Đệ đệ kia của ta mặc dù là phế vật, thế nhưng không phải ai muốn đánh là có thể đánh.
Nếu hắn không mang về mặt mũi cho Khánh Viên bộ tộc chúng ta, vậy thì do kẻ làm ca ca này tìm về.
Nói đi, ngươi muốn phân thắng bại, hay là phân sinh tử?" Thần sắc Khánh Điển im lặng, hỏi.
Trong lòng Hàn Lập phiền muộn, cái này đánh nhỏ, lại tới lớn, một hồi đánh lớn, sẽ không đưa tới kẻ già chứ?
Chính mình dù có muốn đánh, cũng không thể dây dưa lần này tới lần khác.
"Được rồi, nói thì cũng đã nói, ngươi muốn chết như thế nào?" Thấy Hàn Lập không nói lời nào, Khánh Điển lại nói tiếp, cơ bắp trên hai tay xoắn chặt một trận, cầu gân bạo khởi.
Hàn Lập nghe lời ấy, hai mắt khẽ híp một cái, thần sắc bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo.
Hắn đứng chắp tay, lòng bàn tay trong tay áo rung động "Ầm" một tiếng, từng đạo hồ quang điện màu bạc thật nhỏ nhảy lên không thôi.
Mọi người chung quanh giờ phút này đã triệt để yên tĩnh trở lại, lực chú ý đều tập trung trên thân hai người, muốn nhìn xem Khánh Điển kia rốt cuộc trong mấy chiêu có thể đánh giết Lôi Bằng tộc nhân kia.
Hai người Tang Đồ và Vân Báo càng không dám thở mạnh, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, tựa hồ đang do dự có nên thừa dịp này quay người bỏ chạy hay không?
Dù sao theo bọn họ nghĩ, Hàn Lập tuy mạnh, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của tộc trưởng đời tiếp của Khánh Viên bộ tộc trước mắt này, hai tiểu tộc mình nếu gặp rủi ro này, sợ là không chịu nổi a.
Ngay lúc bầu không khí giương cung bạt kiếm trước cổng thành, xung đột hết sức căng thẳng, một âm thanh thanh thúy vang lên, bỗng nhiên phá vỡ cục diện hiện tại: "A, ca ca, đây không phải là Thạch Đầu ca ca à..."
Hàn Lập vừa nghe thanh âm có chút quen thuộc này, đầu tiên hơi sững sờ, lập tức nhìn lại chỗ cửa thành.
Chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy ngắn tuyết trắng, dáng điệu uyển chuyển, đang bước một bước hai chạy đến bên này, trên gương mặt tuyệt đẹp hoàn mỹ của nàng, phảng phất tự nhiên mang theo vài phần mị hoặc chi khí, khiến cho tất cả mọi người tại đây đều không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.
Dù là Khánh Điển kia, trong nháy mắt ánh mắt rơi vào trên người thiếu nữ cũng không rời đi được.
Nhưng mà, trong mắt thiếu nữ kia lại là quang mang sáng láng, tràn đầy ý cười ngây thơ, trong đôi mắt đều là thân ảnh Hàn Lập, căn bản không chứa bất cứ người nào xung quanh.
"Nhạc Nhi..." Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ cong, cười kêu lên.
Tiếp theo một cái chớp mắt, một trận gió thơm xông lên mũi, trong ngực Hàn Lập đã nhiều ra một thân thể nhỏ nhắn mềm mại không xương.
Mọi người chung quanh thấy cảnh này, từng cặp mắt cơ hồ muốn phun lửa, càng ghen ghét Hàn Lập tới cực điểm, vừa rồi bởi vì hắn đánh bại Khánh Xử sinh ra một chút hảo cảm, trong nháy mắt không còn chút nào.
Thiếu nữ này tự nhiên không ai khác, chính là tiểu hồ ly Liễu Nhạc Nhi, năm đó ở Linh Hoàn giới, cùng Hàn Lập sống nương tựa vào nhau.
"Ca ca, ngươi sao lại tới đây? Ngươi đến cũng không nói với ta một tiếng, ta đi nghênh đón ngươi a!"
"Vừa rồi ở trong thành ta đã nhận ra khí tức của ngươi, chỉ là như ẩn như hiện, ta cũng không cách nào xác định rõ, cũng là ôm tâm thái chờ may mắn đi tới xem một chút, không ngờ lại đúng là ngươi." Liễu Nhạc Nhi hết sức kích động, giọng nói lộ ra mười phần gấp gáp.
Hàn Lập nắm bờ vai của nàng, đẩy nàng thoáng ra mấy phần, quan sát trên dưới một chút, sau lại gật đầu, cười nói: "Thật là đã trưởng thành, không còn là tiểu cô nương cưỡi trên cổ ta lúc trước nữa..."
Liễu Nhạc Nhi nghe vậy, nhớ tới chuyện cũ năm đó, nhịn không được khuôn mặt đỏ lên.
Một màn này, rơi vào trong mắt mọi người, càng là làm ánh mắt bọn họ mê say, thiếu nữ này rõ ràng chưa từng thi triển mị hoặc chi thuật, lại làm bọn họ như uống tiên nhưỡng, tâm thần dập dờn không thôi.
"Từ đâu tới tiểu nha đầu này, tranh thủ thời gian tránh ra cho ta." Khánh Điển cứ thế đứng nguyên tại chỗ một lát, đè nén ý niệm trong lòng xuống, phẫn nộ quát.
Hàn Lập nghe tiếng, trong lòng cũng nhiều hơn mấy phần hỏa khí, vô duyên vô cớ bị khiêu khích không nói, ngăn tại nơi này nửa ngày, lại đưa tới nhiều người vây xem, một khi có gia hoả cấp Đại La xuất hiện, thân phận của hắn chắc chắn không thể giấu được.
Ngay lúc hắn dự định tiến lên giải quyết hết phiền phức nơi này, Liễu Nhạc Nhi bỗng nhiên duỗi ra một cánh tay ngọc nhỏ dài, khoác lên cánh tay của hắn.
Sau đó, nàng vượt qua Hàn Lập đi tới trước người hắn, nhanh nhẹn thi lễ với Khánh Điển
"Các hạ là Khánh Viên tộc đạo hữu a? Vật này các hạ chắc nhận ra chứ?" Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách.
Liễu Nhạc Nhi nói một câu, lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay liền nhiều ra một khối lân phiến hình tròn lớn chừng bàn tay.
Nàng giương vật trong tay lên, để Khánh Điển thấy rõ ràng hơn.
Ánh mắt Hàn Lập quét qua, liền nhìn thấy lân phiến kia toàn thân trắng như tuyết, mặt ngoài còn có từng tầng từng tầng ấn ký gợn nước, lông mày không khỏi hơi nhíu, ánh mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Hắn phát hiện, năm đó sau khi rời khỏi bí cảnh Tuế Nguyệt Tháp, Lợi Kỳ Mã đã đưa cho hắn một vật, vậy mà giống vật này như đúc.
Không chỉ là hắn, nhiều người chung quanh cũng nhìn thấy vật này, lúc nhận ra nó, nhao nhao khom mình hành lễ, thậm chí trực tiếp quỳ ở trên mặt đất, làm lễ bái.
Điều này khiến cho trong lòng Hàn Lập càng kinh ngạc vạn phần.
"Đây là tín vật Chân Linh Vương, ngươi sao lại có? Hẳn là..." Sau khi khom người, Khánh Điển nhịn không được nói.
"Không sai, tiểu nữ chính là Thiên Hồ tộc nhân." Liễu Nhạc Nhi tươi sáng cười một tiếng, nói ra.
"Nhạc Nhi, lân phiến này là vật gì vậy? Sao thấy có vẻ thập phần trân quý..." Hàn Lập truyền âm hỏi.
"Ca ca, Hóa Vũ Lân này chính là tín vật đặc hữu của Chân Linh Vương, đương thời chỉ có bảy mảnh, nó đại biểu Chân Linh Vương tín nhiệm, Thiên Hồ bộ tộc chúng ta đi theo Chân Linh Vương, lâu ngày công cao, mới được thưởng một cái.
Lão tổ thiên vị ta, một mực để cho ta mang theo bên người." Liễu Nhạc Nhi truyền âm giải thích.
Hàn Lập nghe xong, trong lòng càng thêm nghi hoặc, vật trọng yếu như vậy, Lợi Kỳ Mã làm sao lại đưa cho mình?.