“Ầm” một tiếng nổ mạnh!
Một luồng kiếm quang màu vàng nở rộ trên thân Cự Kiếm, hóa thành hai cỗ kiếm khí chớp nhoáng đánh thẳng về phía trước.
Giữa trời cao vang lên tiếng xé gió ầm ầm, những đám mây bị kiếm khí chém thành hai nửa, rẽ ra hai bên, để lại khe hở cả ngàn dặm trong không trung, thoạt nhìn bầu trời như bị chém làm đôi.
Cùng lúc đó, một cỗ kiếm khí khác chém thẳng xuống Ngọc Hồ Phong, bổ đôi ngọn núi thành hai nửa, ở giữa còn để lại khe hở sâu không thấy đáy.
Hàn Lập rơi vào chỗ sâu nhất của khe hở, ngã nhào vào hầm rượu bên trong hang động.
Tiên tửu được Đề Hồ Sơn cất giữ bao nhiêu vạn năm bỗng nhiên bị phá vỡ, mùi rượu nồng nặc tỏa ra, bốc lên từ trong lòng đất, khiến cho toàn bộ Ngọc Hồ Phông giống như một bình rượu bể.
Hàn Lập nằm trên một vò rượu vỡ, cả người bị rượu thấm ướt, hai tay chống trên mặt đất.
Hắn gồng mình ngồi dậy, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, với thực lực hiện tại, thực sự không thể nào chống lại Nhạc Thanh, cho dù là chạy trốn, chỉ sợ cũng là mơ tưởng mà thôi.
Vừa rồi hắn thử thông qua tâm thần liên lạc với Bình Linh, nhưng kết quả vẫn giống lúc trước, không nhận được hồi âm.
Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến cảm giác áp bách mãnh liệt, một vầng sáng vàng gần như che đầy toàn bộ vòm trời.
Hàn Lập ở dưới vực sâu, ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ có thể thấy vòng xoáy màu vàng đang xoay tròn trên trời cao, ở giữa mơ hồ có điện quang lập lòe, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ.
Sau đó, tay hắn vung lên, ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm nhao nhao bay ra, xoay quanh người hắn.
“Ầm ầm…”
Một tiếng nổ vang trên cao, phảng phất như toàn bộ bầu trời bị đánh rách tả tơi.
Vòng xoáy màu vàng trên không trung bỗng nhiên nứt ra khe hở, sau đó một cột sáng màu vàng từ trong bắn ra, oanh kích Hàn Lập ở phía dưới.
Hàn Lập cắn chặt hàm răng, hai tay kết kiếm quyết, quanh người vang lên tiếng nổ “tách tách”, ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm như cận vệ vờn quanh người hắn.
“Ngưng”
Nương theo tiếng quát của Hàn Lập, tất cả Thanh Trúc Phong Vân Kiếm tỏa ra hào quang mãnh liệt, vô số tia điện màu vàng nổ ra ngưng kết thành một con Giao Long, bay thẳng về phía không trung.
Hàn Lập ở bên trong Giao Long, kiếm khí bao quanh người, đụng thẳng vào cột sáng màu vàng.
“Ầm ầm…”
Từng chuỗi tiếng nổ rung trời liên tiếp vang lên, cột sáng màu vàng bị Giao Long xông tới đánh cho tán loạn, hào quang không ngừng phai nhạt.
Cả người Hàn Lập cũng bay lên cao, lao ra khỏi rãnh sâu dưới ngọn Ngọc Hồ Phong, đứng trên bầu trời.
Hắn ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên vòng xoáy màu vàng, Nhạc Thanh đang chống Cự Kiếm, nhìn như Thần Linh.
Y cúi đầu xuống nhìn Hàn Lập, trong mắt toát ra vẻ hững hờ.
Bên kia, Kim Đồng đã hiện ra bản thể bọ cánh cứng khổng lồ, bị Vô Hối dùng nghìn sợi tơ trên phất trần bao vây, xem ra trong chốc lát khó thoát thân được.
Ngược lại, Tiểu Bạch không biết có phải đã dần thích ứng lực lượng huyết mạch hay không, càng đánh càng mạnh, há miệng nuốt hết phong nhận do một thanh tiên khí chém ra.
Sau khi Tiểu Bạch xoay người một cái, lại phun phong nhận đã nuốt về phía người ra đòn.
Hai người bọn họ tạm thời đều an toan, duy chỉ có tình huống của Hàn Lập là nguy hiểm nhất.
Nhạc Thanh chính là tu sĩ Đại La Hậu Kì, đã trải qua hai lần trảm thi, với cảnh giới hiện tại của Hàn Lập, so với y vẫn chênh lệch quá xa.
Ánh mắt Hàn Lập do dự một lát, trong lòng thầm than một tiếng, bây giờ dù có triệu hoán được Bình Linh tiến hành xuyên qua không gian và thời gian, hắn cũng không thể nào cứ như vậy bỏ mặc Kim Đồng và Tiểu Bạch được.
Nếu như không thể trốn, tránh cũng không được, chi bằng liều mạng.
Chỉ thấy ánh mắt hắn ngưng tụ, tiện tay búng một cái, lực lượng Thời Gian Pháp Tắc trong cơ thể tuôn ra mãnh liệt.
Linh Vực trong hư không cũng đồng dạng sinh ra biến hóa.
Trên Ngọc Hồ Phong vốn đã bị nghiền nát, bỗng nhiên xuất hiện một ngọn núi xanh ngắt, phía trên cây cối sinh trưởng rậm rạp, ngoài ra còn có một dòng sông dài uốn lượn ngàn dặm, tựa như đai lưng bằng ngọc.
Nhạc Thanh đứng trên trời, thấy tình cảnh này, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Tuổi tác của ngươi không lớn, tu luyện tới Đại La Sơ Kì đã cực kì hiếm thấy, vậy mà Linh Vực của ngươi còn đạt đến Thiên Nhân Cảnh?” Nhạc Thanh nhíu mày lại, nhịn không được hỏi.
Y kinh ngạc cũng là chuyện bình thường, dù sao tu hành và luyện chế Linh Vực đều tốn thời gian công sức rất lớn, lại không dễ dàng gặt hái được thành công, có thể làm được cả hai việc cùng lúc mà không bị trễ nãi như Hàn Lập, khắp Chân Tiên giới cực kì hiếm thấy, đã ít lại càng thêm ít.
Đúng lúc này, sau lưng Nhạc Thanh, một vầng trăng sáng màu bạc lơ lửng hiện ra trong không trung, chính là Chân Ngôn Bảo Luân dung hợp cùng Quân Thiên Nhật Quỹ.
Vầng trăng phát ra ánh sáng bạc, trong nháy mắt bao phủ cả người Nhạc Thanh vào trong.
Chỉ thoáng chốc, hư không bốn phía giống như bị đông kết, với tu vi của Nhạc Thanh vậy mà cũng cảm thấy hít thở không thông, phảng phất như không khí bị ngừng lại.
“Chủ quan…” Ý nghĩ trong đầu y lóe lên, liền phát hiện suy nghĩ của mình cũng bị chậm lại.
Y vội vàng bảo vệ thần thức cẩn thận, âm thầm vận chuyển pháp quyết, một luồng sáng màu vàng đất sáng lên trước ngực, lân giáp quanh người càng rực rỡ hơn, từ trong tản ra mãnh liệt lực lượng pháp tắc, va chạm với ánh sáng màu bạc xung quanh.
Trong lúc nhất thời, tuy không thể thoát thân, nhưng suy nghĩ cũng không bị cản trở.
Nhân cơ hội này, hai tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, mũi chân đạp xuống đất, ngàn vạn kiếm khí liền ngưng kết dưới chân Hàn Lập, tạo thành một dòng thác đâm thẳng lên trời, nâng cả người hắn lên trên đứng đối diện với Nhạc Thanh.
Sau khi lên trên cao, hai tay Hàn Lập lại tiếp tục bấm niệm pháp quyết.
Trong hư không lập tức phát ra âm thanh “ông…ông….
ông”, ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức bay ra, bày trận xung quanh người hắn.
“Ầm ầm”
Nương theo âm thanh “ông…ông…ông…” vang lên, tất cả mũi kiếm chỉ thẳng lên trời, ba mươi sáu cột lôi điện màu vàng trên thân kiếm tuôn trào ra, nối thẳng lên trời cao.
Những cột lôi điện xuyên qua tầng mây dưới chân Hàn Lập, lập tức mây mù sôi trào lên, bên trong lôi điện màu vàng lập lòe, như rồng bay phượng múa.
Thiên địa xung quanh người Hàn Lập đột nhiên biến đổi, mây mù lao về phía hắn, tạo thành mảng lôi vân màu vàng cực lớn, ngang hàng với Nhạc Thanh, chiếm hơn nửa khoảng trời mênh mông.
Sau đó, mây mù tản ra tạo thành hai cây cột màu vàng, ở giữa hai cây cột ngưng tụ ra hai cánh cửa lớn màu vàng nửa ẩn nửa hiện trong tầng mây.
Hàn Lập ở ngoài cửa lớn, toàn thân đắm chìm trong lôi quang màu vàng, hai tay vẫn giữ nguyên trạng thái bấm kiếm quyết, thoạt nhìn giống như một Kim Giáp Thần Nhân canh giữ Thiên Môn.
“Ra”
Hàn Lập bỗng quát lớn, hai tay hợp lại trước người, nâng cao qua đỉnh đầu.
Kèm theo tiếng quát là âm thanh “ầm ầm” nổ mạnh, Thiên Môn đang đóng chặt bỗng nhiên run lên, bên trong tách ra một khe hở, lộ ra một mảnh Lôi Hải bao la bát ngát, như thủy triều nhấp nhô.
Không giống như dòng thác lôi điện chảy ra từ Thiên Môn lúc trước, lúc này chỉ có từng quả cầu lôi điện to chừng nắm đấm, ngưng tụ từ mặt biển.
Từng quả cầu lôi điện bay ra khỏi Thiên Môn qua kẽ hở, không đánh thẳng về phía Nhạc Thanh mà bay vào lòng bàn tay đang chắp trước ngực của Hàn Lập, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Rất nhanh, liền có bảy tám khối cầu bay vào lòng bàn tay hắn, một luồng khí tức lôi điện khủng bố bắt đầu từ bên trong lan tràn ra.
Mà càng ngày càng có nhiều lôi cầu bay vào trong tay Hàn Lập, lòng bàn tay hắn cũng bắt đầu có kim sắc quang mang xuyên qua, chỉ là lông mày hắn càng ngày càng nhíu chặt, trên mặt cũng lộ ra thần sắc thống khổ hơn.
“Thông Thiên Kiếm Trận này…ngược lại có chút cổ quái.
” Nhạc Thanh tất nhiên nhận ra kiếm trận của Hàn Lập, nhưng nhìn cảnh tượng này, mắt y vẫn hiện lên một tia nghi hoặc.
Sau một khắc, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất an, miệng gầm lên, lân giáp quanh người hiện ra từng dòng triện văn màu vàng, bức lui ánh sáng màu bạc.
Ngay sau đó, hai tay y nắm chặt chuôi kiếm trong tay, nhấc lên hơi chậm chạp.
Dưới sự ảnh hưởng của Thời Gian Pháp Tắc, Nhạc Thanh vẫn bước từng bước về phía trước, hai tay cầm kiếm khom người xuống nghênh đón kiếm của Hàn Lập.
Thanh Cự Kiếm vừa được y kéo về bên người, phù văn trên thân kiếm lập tức sáng lên, phía trên liên tiếp hiện ra bảy ngọn núi, mây mù bao phủ xung quanh, thoạt nhìn như thực chất.
Cùng lúc đó, khí tức trên người y cũng vô cùng trầm ổn, mây vàng bao phủ quanh người y cũng bắt đầu co rút lại, ngưng tụ thành ảo ảnh một ngọn núi bao quanh người.
Ngàn quân một kích, dĩ nhiên phải vận sức chờ phát động.
Kim quang lập loè trong mắt Hàn Lập, thần sắc hững hờ.
Rốt cuộc, hai tay chắp trước ngực hắn đột nhiên nắm lại, lôi điện màu vàng áp súc trong lòng bàn tay cuối cùng cũng có thể xuất ra, hóa thành một thanh kim lôi kiếm kéo dài ra.
“Trảm!”
Hàn Lập thét lên một tiếng dài, hai tay vung mạnh, chém xuống phía dưới.
Sau khi lôi kiếm màu vàng chém xuống, trên thân kiếm lôi quang tăng vọt, trong nháy mắt hóa thành kiếm ảnh dài cả ngàn trượng, trực tiếp xé rách hư không, rơi xuống đầu Nhạc Thanh.
Trong nháy mắt khi Hàn Lập ra tay, Nhạc Thanh cầm Cự Kiếm trong tay vung lên.
“Ầm ầm ầm …”
Trong hư không, tiếng nổ mạnh vang lên, một ảo ảnh ngọn núi như thực chất bỗng hiện ra, ngăn cản kiếm ảnh màu vàng.
“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn, hư ảnh ngọn núi thứ nhất không chút trở ngại nào, trực tiếp nứt vỡ.
Sau đó ngọn núi thứ hai cũng giống như ngọn núi đầu tiên, nổ tung tóe.
Tiếp đến ngọn thứ ba, thứ tư cũng liên tiếp sụp đổ, hóa thành bột mịn.
Ngọn núi thứ năm nứt ra một khe hở, giống như Ngọc Hồ Phong, bị tách thành hai nửa, mà tới ảo ảnh ngọn núi thứ sáu thì chỉ có đỉnh núi bị xẻ ra, kiếm ảnh màu vàng bị kẹt lại trong đó.
Ảo ảnh ngọn núi thứ bảy còn lại phồng lên, va chạm với kim quang do kiếm ảnh màu vàng tạo ra, một tiếng nổ đùng vang lên, kiếm ảnh màu vàng trực tiếp bị nổ bể.