Phàm Nhân Tu Tiên 2 FULL


"Gia gia, cứ thời điểm này hàng năm, người lại ba hoa với ta một phen, nghe nhiều đến nỗi lỗ tai ta sắp mọc thành cái kén rồi." Hổ Tử nghe xong, có chút không kiên nhẫn phàn nàn.
"Ha ha, tiểu tử thúi ngươi còn không kiên nhẫn được à, ngươi có biết không, năm đó.

.

."
"Biết biết, năm đó Ô Mông đảo chúng ta thiếu chút bị kẻ địch bên ngoài tiêu diệt, trong lúc nguy cấp, nhờ có Tổ Thần kịp thời hiển linh, tự mình xuất thủ diệt địch.

.

." Không đợi lão giả kể lại chuyện cũ năm đó, đến tận lần thứ chín mươi tám, Hổ Tử vội vàng cắt đứt lời lão, gật gù đắc ý nói.
"Biết thì tốt, đáng tiếc đã qua nhiều năm, không được thấy Tổ Thần hiển linh thêm lần nào.

.

." Lão giả thở dài một tiếng, nói.
"Gia gia, người xem, mau nhìn.

.

." Tiểu tôn tử thấy thần sắc gia gia tiếc hận, đang muốn an ủi vài câu, bỗng nhiên hét lớn.
Ngay sau đó, trong đám người cũng vang lên một trận hô hoán ồn ào, cơ hồ tất cả mọi người dừng bước, nhìn tới chính giữa hòn đảo nơi có pho tượng Tổ Thần cao lớn vô cùng kia.
Lão giả nghe tiếng, cũng vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy pho tượng khổng lồ đắm chìm dưới nắng mai kia, lúc này quang mang thủy lam sáng lên lóng lánh khiến người ta hoa mắt, nhìn giống như một viên bảo thạch màu lam vậy.
Từng tầng lực lượng pháp tắc Thủy thuộc tính nồng đậm từ đó chấn động nhộn nhạo ra, hóa thành một mảnh quang mang xanh thẫm lan tràn ra toàn bộ hòn đảo, khiến cho tất cả mọi người chìm đắm trong đó, cảm thấy hết sức thư thái.
"Là.

.

.

Là Tổ Thần đại nhân.

.

."
"Tổ Thần đại nhân hiển linh.

.

."
"Tổ Thần đại nhân phù hộ!"
Trên quảng trường lập tức sôi trào lên, tất cả mọi người bắt đầu quỳ lạy trên mặt đất, từng người lại bắt đầu làm lễ cầu nguyện.
Đúng lúc này, ở trên pho tượng kia, bỗng nhiên có một bóng người nổi lên, lơ lửng trên không rồi phi độn thẳng ra bên ngoài, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Lần này, tất cả cư dân trên Ô Mông cũng bắt đầu luống cuống, nhao nhao đứng dậy, đám người kinh hô không thôi.
Lúc này, các tộc trưởng của các đảo khác vừa mới từ ngoài đảo bay tới, bay ngang qua bóng người kia, đám người đều lơ lửng ở giữa không trung, ngơ ngác nhìn nhau, có chút bối rối.
Chờ đến khi mọi người thấy ở trên đảo, có một gã nam tử nho nhã, thân mang áo xanh, thân thể hơi mập đang bay vụt tới, mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nghênh đón.
"Lạc Phong tộc trưởng, vừa rồi có phải vị Tổ Thần đại nhân kia mới rời khỏi đảo không?" Một gã tộc trưởng dị tộc, mang áo bào tro hỏi.
Nam tử nho nhã chính là tộc trưởng Ô Mông đảo - Lạc Phong, sắc mặt lúc này cũng có chút ngưng trọng, chỉ gật đầu nhẹ, nhìn theo hướng Tổ Thần rời đi, không nói gì.
"Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại có kẻ thù bên ngoài đột kích?" Một phụ nhân áo bào tím, thần sắc khẩn trương hỏi.
"Chư vị, trước hết mời đến nghị sự điện chờ đợi, đợi ta thu xếp mọi chuyện rồi sẽ hội họp cùng với các vị." Lạc Phong thoáng ổn định tâm thần, nói với mọi người.
Trên thực tế, gã cũng không rõ, vị Tổ Thần đại nhân này một mực bế quan không ra, sao hôm nay lại đột nhiên rời khỏi đảo?
Mười mấy tên tộc trưởng ngoại đảo kia thấy thế, cũng không tiện hỏi nhiều, nhao nhao đáp xuống dưới đảo.
Lạc Phong do dự một chút, sau đó bay trở lại quảng trường.
"Tộc trưởng đại nhân.

.

."
"Tộc trưởng, Tổ Thần đại nhân ngài.

.

."
Đám người thấy thế, vội vàng đi tới, lao nhao hỏi thăm.
"Các ngươi không cần kinh hoảng, Tổ Thần đại nhân hôm nay bỗng nhiên cảm ứng thiên địa, mới hiển hiện ra.

Các ngươi có thể tận mắt nhìn thấy, vốn là một hồi cơ duyên và phúc phận, trước mắt tự mình thành tâm cầu phúc, nhất định được Tổ Thần che chở." Ánh mắt Lạc Phong đảo qua đám người, chậm rãi nói ra.
Cư dân Ô Mông đảo nghe vậy, từng người nhất thời đại hỉ, lần nữa thành kính cầu nguyện.
"Tổ Thần đại nhân, người rốt cuộc muốn làm cái gì.

.

." Lạc Phong thấy thế, đáy lòng âm thầm thở dài, quay người tiến đến điện nghị sự.
Trong lúc này, toàn bộ tộc trưởng của mấy đảo phụ cận ngồi ở kia, cũng không bị những chuyện xảy ra trước mắt lừa gạt dễ dàng như đám cư dân trên đảo.

.

.
Cách bên ngoài đảo mấy ngàn dặm, một bóng người xanh lam đang bay lượn trên mặt biển, hạ xuống rặng đá ngầm màu đen có phạm vi không quá trăm trượng.

Người này có thân hình cao lớn, dung mạo phổ thông, bộ dáng so với Hàn Lập cơ hồ giống nhau như đúc, quả đúng là bộ Địa Chích hóa thân kia của hắn.
Mà ở trên rặng đá ngầm kia, một bóng lưng nam tử cao lớn, thân mang áo bào xanh đang đứng đấy cùng với một thiếu nữ xinh đẹp mặc trên người một chiếc váy dài màu vàng nhạt.
"Ngươi rốt cuộc đã trở về.

.

." Địa Chích hóa thân đi tới đằng sau hắn, mở miệng nói.
Nam tử cao lớn nghe vậy, quay người lại nhìn về phía hóa thân, trên mặt lộ ra một vòng ý cười.
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, thì đã bị thiếu nữ ở bên cạnh dành nói trước: "Đại thúc, đây chính là Địa Chích hóa thân mà ngươi nhắc tới sao? Quả nhiên giống y chang dung mạo của ngươi, vừa đen thui, vừa không đẹp trai chút nào.

.

."
Trong lúc nói, nàng còn đi vòng qua xung quanh hóa thân một lần, đánh giá trên dưới một phen.
Nam tử cao lớn này và thiếu nữ xinh đẹp, chính là Hàn Lập và Kim Đồng.
"Không sai biệt lắm, tu vi Kim Tiên hậu kỳ, so dự liệu của ta còn tốt hơn một chút." Hàn Lập lúc này mới lên tiếng nói.
"Sau khi mất liên hệ với ngươi, thì không còn Thời Gian Tinh Hạt để tăng tốc cô đọng Trọng Thủy, bất quá lại không cần cung cấp Trọng Thủy cho ngươi, thêm nữa, lại có lực lượng tín ngưỡng cuồn cuộn không dứt gia trì, cho nên tốc độ tu luyện không tính là chậm, bây giờ đã có thể cô đọng được Trọng Thủy tầng ba." Địa Chích hóa thân nói.
Hàn Lập nghe vậy, trầm mặc một lát, cổ tay lắc một cái, sau lưng lập tức truyền tới một hồi vang vọng.
Một vòng bảo luân màu đen cao cỡ nửa người hiện ra, phía trên ngưng kết ra từng đoàn từng đoàn đạo văn Thủy chi, từ trong đó truyền ra từng đợt khí tức Thủy Chi Pháp Tắc.
"Bây giờ Trọng Thủy Chân Luân này ta cùng không dùng tới, nó tương hợp với thuộc tính pháp tắc của ngươi, vậy để ngươi dùng đi." Nói xong, Hàn Lập tiện tay vẫy một cái, bảo luân màu đen xoay tít một vòng, cấp tốc thu nhỏ lại cho đến khi chỉ bằng lòng bàn tay rồi bay về phía Địa Chích hóa thân.
Người kia nhận lấy, chỉ gật đầu nhẹ, vốn là một thể, cũng không cần nói lời cảm tạ.
"Lạc Phong coi như có chút năng lực, những năm này quản lý Ô Mông đảo không tệ, ngươi chưa hẳn đã để trong lòng, nhưng trở về xem một chút cũng không sao." Ánh mắt Địa Chích hóa thân bình tĩnh, nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, sau một chút do dự, nói: "Cũng tốt."
Sau đó, nhóm ba người bọn hắn lập tức bay trở về Ô Mông đảo.
Lúc tới gần đảo, Hàn Lập không đi thẳng theo Địa Chích hóa thân lên trên đảo, mà nói với Kim Đồng một tiếng, để nàng đi vào Động Thiên Hoa Chi, còn bản thân thì vận chuyển Vạn Khiếu Không Tịch Thuật, đột nhiên thu liễm khí tức, tiềm nhập ở trên đảo.
Đến lúc đi vào quảng trường trên đảo, mới phát hiện cư dân trong đảo trước đó chưa từng rời đi, nguyên một đám vẫn còn cầu nguyện.
Địa Chích hóa thân đành phải bay trở về pho tượng, lần nữa hiển lộ ra một chút thần tích, mới khiến cho những tín đồ thành tín này, vững tin rằng Tổ Thần không bỏ rơi bọn họ, mới dần dần tản đi.
Lúc này trong điện nghị sự, Lạc Phong ngồi ngay ngắn ở chủ vị, thuận tay bưng lấy chén trà, chầm chậm hớp nhẹ một miếng, diễn xuất ra điệu bộ vui vẻ, còn hai dãy chỗ ngồi ở hai bên phía dưới, không ít tộc trưởng đang thấp giọng nghị luận về sự tình Tổ Thần Ô Mông đảo vừa mới rời đảo.
"Lạc tộc trưởng, những năm qua chúng ta đều đến đây triều hội, vị Tổ Thần đại nhân kia cho đến bây giờ cũng không lộ diện, thế mà năm nay, vị đại nhân kia vậy mà rời khỏi đảo?" Một tên tộc trưởng dị tộc cẩn thận hỏi.
Kỳ thật không chỉ Ô Mông đảo, cho dù là các Tổ thần của các đảo khác, đều rất ít khi rời khỏi địa bàn của mình, dù sao thì sống giữa đám tín đồ của mình, có thể tùy thời tiếp nhận lực lượng tín ngưỡng của bọn họ, không khác gì một tiểu thiên địa mà chỉ có một mình một cõi.
Huống hồ, bây giờ vùng biển này cơ hồ bị Ô Mông đảo thống trị, hiếm khi có phân tranh, cần gì tới vị Tổ Thần đại nhân kia đích thân xuất thủ?
Cho nên, hắn đột nhiên rời đi, khiến cho đám người này không kiềm được suy nghĩ lung tung.
"Chư vị an tâm một chút chớ vội, Tổ Thần đại nhân bất quá chỉ ra ngoài dò xét một chút, đã trở về đảo." Lạc Phong buông chén trà xuống, đưa tay lăng không ấn xuống mấy lần, nói ra.
Ngay vừa rồi, gã đã nhận được truyền âm của Địa Chích hóa thân, giờ phút này tâm thần phấn chấn hẳn lên.
Những người còn lại nghe được lời này, vẫn còn còn lo nghĩ, nhưng rất nhanh đã cảm nhận được một cỗ lực lượng bàng bạc, bao trọn tòa điện nghị sự lại, lúc này mới thật sự tin tưởng.
Thế là, cả tòa đại điện rất nhanh lần nữa khôi phục không khí nhẹ nhõm bình hòa của ngày xưa.
Sau khi nghị sự hoàn tất, các tộc tộc trưởng cũng thăm viếng qua pho tượng Tổ Thần, lúc này mới lần lượt trở về hòn đảo của mình.
Lạc Phong thì bước đi vội vàng, chạy thẳng tới cấm địa "Tổ Thần điện" ở trên đảo.
Tổ Thần điện được xây dựng ở chính giữa hòn đảo, ngay phía dưới tòa pho tượng Tổ Thần to lớn kia, cũng là chỗ thường ngày mà Địa Chích hóa thân bế quan.
Đến khi Lạc Phong bước tới trước đại điện, lúc này cửa điện đã rộng mở, gã lập tức thông báo một tiếng rồi đi vào.
Vừa mới vào trong điện, đập vào mắt gã là Địa Chích hóa thân, đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trên một tấm bồ đoàn.
"Bái kiến Tổ Thần đại nhân." Lạc Phong khom người thi lễ.
"Triều hội như thế nào rồi?" Địa Chích hóa thân chậm rãi mở hai mắt ra, gật đầu nhẹ, hỏi.
"Đám gia hoả này, ngoại trừ mấy đảo đầu tiên thần phục chúng ta, còn lại vẫn như trước, hy vọng trong lòng vẫn chưa dập tắt.

Sau khi Tổ Thần đại nhân đột nhiên rời đảo, bọn chúng tranh thủ cơ hội đưa ra đủ loại thăm dò nghe ngóng." Lạc Phong nói.
"Không sao, bây giờ chỉ bằng vào tu vi Chân Tiên cảnh của ngươi, cũng đủ để chấn nhiếp bọn chúng." Địa Chích hóa thân nói.
"Toàn bộ Ô Mông đảo đều được Tổ Thần đại nhân che chở, mới có được phong quang hôm nay, cái này mới là điểm căn bản, vãn bối từ đầu đến cuối ghi tạc trong lòng." Lạc Phong nghe vậy, vội ôm quyền nói.
"Vừa rồi ta đi một vòng trên đảo, ngươi ngược lại là quản lý kinh doanh nơi đây cũng không tệ." Đúng lúc này, một tiếng nói bỗng nhiên vang lên bên cạnh Lạc Phong, thân ảnh Hàn Lập thình lình hiện ra.
Lạc Phong sợ hãi cả kinh, vội dò xét phía bên cạnh, khi nhìn rõ dáng vẻ Hàn Lập, thần sắc lại lần nữa biến đổi, có chút không dám tin nói: "Đúng, đúng.

.

.

Là Liễu đại nhân sao?"
Hàn Lập hơi sững sờ, lúc này mới nhớ tới lúc trước mình dùng tên giả là "Liễu Thạch", lập tức nói ra:
"Không sai."
"Cung nghênh Liễu Thạch đại nhân.

.

." Lạc Phong nghe vậy, vội lần nữa hạ bái nói.
"Không cần đa lễ, lần này trở về, kì thực là có chuyện muốn nhờ vả các ngươi." Hàn Lập vung tay lên, một cỗ tiềm lực đỡ Lạc Phong dậy, nói ra.
Địa Chích hóa thân và Lạc Phong nghe vậy, đều hơi ngạc nhiên.
"Đại nhân mời nói, cho dù xông pha khói lửa, Ô Mông đảo cũng không chối từ." Lạc Phong nói gấp.
"Ta muốn bế quan ở Hắc Phong Hải một đoạn thời gian, cần ngươi giúp ta tìm kiếm một nơi đảo hoang ít người lui tới." Hàn Lập nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui