Dịch giả: Phong Thanh
"Hàn huynh, chúng ta đến đây làm gì?" Qua một lúc lâu, thấy Hàn Lập vẫn chậm rãi bước đi như cũ, Tử Linh không nhịn được bèn hỏi.
Bởi lẽ, bộ dạng của hắn lúc này chẳng giống như muốn hành Thiện cứu người.
"Linh khí tại Chân tiên giới vốn rất nồng đậm.
Về cơ bản thì các đại Tiên Vực, bất luận lớn nhỏ ra sao, đều phồn vinh giống nhau.
Địa phương hoang vu, suy bại bực này quả thực rất hiếm thấy.
Ta đang muốn cảm thụ một chút bầu không khí đặc thù nơi đây." Hàn Lập chậm rãi đáp.
"Cảm thụ không khí ở chỗ hoang tàn này thì có gì tốt chứ?" Tử Linh nhìn quanh một lượt liền nhăn mặt, cau có nói.
Hàn Lập tỏ vẻ chần chừ, cũng không tiếp lời mà chỉ khẽ lắc đầu.
Thực ra, việc hắn tới đây có quan hệ với Luyện Thần Thuật mà vị "Luân Hồi Điện Chủ" kia đưa cho.
Nói trắng ra, chuyện này chủ yếu là vì tu luyện tầng thứ bảy.
Tu luyện Luyện Thần Thuật tầng thứ bảy hoàn toàn không giống sáu tầng trước.
Mức độ phức tạp của nó không chỉ hơn xa trước kia, dẫu có cả thiên tư và nghị lực cũng chưa chắc thành công, mà còn cần phải trải nghiệm nhân sinh muôn màu, phải hiểu rõ tâm thái của ngàn vạn loại người trên thế gian.
Người thành công, kẻ thất bại, người phú quý, kẻ bần hàn… Lại lợi dụng những trải nghiệm này để tẩy luyện tâm cảnh, khiến cho thần hồn đạt tới tình trạng kiêm dung hết thảy, mới có thể thuận lợi tu luyện tầng thứ bảy của Luyện Thần Thuật.
Mấy năm qua, hắn và Tử Linh cùng nhau rong ruổi khắp bốn phương.
Một mặt vì hắn muốn phụng bồi nàng.
Mặt khác là hắn muốn tận mắt chứng kiến, tiếp xúc với đủ loại người trên thế gian, đồng thời thể nghiệm các loại tâm cảnh phức tạp của bọn họ.
Sau khi Luyện Thần Thuật đạt tới tầng thứ sáu, Hàn Lập cũng có năng lực giống như Đề Hồn.
Đó là thông qua chấn động của thần hồn để cảm ứng tâm tư, suy nghĩ của đối phương.
Trong khu thành trì hoang phế này, ai nấy đều mang trên mình khí độ của tuổi xế chiều.
So với người ở những địa phương hưng thịnh khác, phong thái của bọn họ quả thực khác biệt một trời một vực.
Bởi vì loại biểu hiện này tương đối hiếm thấy, nên hắn mới tới đây hảo hảo cảm thụ một phen.
Đương nhiên, Hàn Lập vẫn một mực giấu kín Tử Linh những việc này.
Tử Linh chớp chớp đôi mắt đẹp, không tiếp tục truy vấn nữa, mà chỉ lẳng lặng theo sau hắn.
Sau khi dạo chơi quanh tòa Hoang Thành này một đêm, đến khi rời đi Hàn Lập mới mở to mắt, khôi phục thần thái bình thường.
"Xong rồi à?" Tử Linh vội hỏi.
"Ta thực có lỗi, đã để nàng chờ đợi một đêm." Hàn Lập gãi gãi đầu.
"Không sao.
Nhưng tiếp theo huynh tính toán sẽ làm gì? Tiếp tục hành Thiện sao? " Tử Linh lắc đầu, cũng không để trong lòng.
Hàn Lập chỉ cười trừ mà từ chối cho ý kiến, đồng thời khuếch tán thần thức.
Hắn khẽ nhướng mày, cấp tốc bấm niệm pháp quyết thúc giục Lôi Trận.
Trong nháy mắt, thân hình hai người đã biến mất tại chỗ.
Sau đó một khắc, bọn họ đã lơ lửng hiện ra ở phía trên một khu tiểu viện trong nội thành.
Trong tiểu viện bên dưới, bảy tám gã nam tử thân thể cường tráng đang hè nhau vây công một lão giả, dường như muốn cướp đoạt thứ gì.
"Dừng tay!" Từ trên cao, Hàn Lập lạnh lùng quát, rồi búng tay một cái.
Một tia kim lôi bay vọt ra từ ngón tay hắn, giáng xuống mặt đất.
"Ầm" một tiếng nổ lớn.
Mặt đất lập tức bị đánh nát, để lại một cái hố to.
Dư kình của vụ nổ chấn bay đám cướp bặm trợn.
Bởi vì chuẩn bị trảm Thiện Thi, cho nên Hàn Lập không dám ra tay sát sinh, tránh làm dao động chút Thiện Niệm mà hắn mất bao tâm huyết mới dành dụm được.
Thậm chí, trong suốt mấy năm gần đây, ngay cả một con dã thú hắn cũng chưa từng giết.
Chứng kiến Hàn Lập và Tử Linh lơ lửng giữa hư không, đám thổ phỉ bên dưới sớm đã sợ mất mật, tên nào tên nấy mặt cắt không còn chút máu.
Chẳng biết kẻ nào khởi xướng rú lên mà cả đám lập tức kéo nhau chạy trối chết.
Lão giả kia thấy vậy, ban đầu chỉ biết ngây ra.
Nhưng ngay sau đó, lão vội vã, lập cập hướng lên trời khấu đầu cảm tạ.
Hàn Lập nhíu mày.
Tuy hắn vừa xuất thủ cứu giúp lão giả kia, nhưng lực lượng Thiện Niệm vô hình mà hắn truy cầu chẳng hề mảy may xuất hiện.
Hàn Lập khẽ gật đầu với lão giả, rồi thi triển lôi độn ly khai, lập tức truyền tống đến một địa phương có tranh chấp khác.
Chớp mắt một cái, cả hai đã ngây ngốc lưu lại tòa Hoang Thành này được hơn nửa tháng.
Tại đây, Hàn Lập cũng đã xuất thủ cứu người hơn trăm lần.
Nhưng lực lượng Thiện Niệm vẫn thủy chung bặt vô âm tín.
Tại một quán trà tương đối sạch sẽ trong Hoang Thành, hai người Hàn Lập và Tử Linh ngồi đối diện nhau ở một góc.
Trong tay Hàn Lập là một chén linh trà lượn lờ sương trắng.
Hương trà thơm man mác lan tỏa khắp gian phòng.
Có điều, tâm trạng Hàn Lập hiện giờ đang vô cùng buồn bực, nên hắn chẳng thèm nhấm nháp.
Tử Linh không dùng trà, chỉ chăm chú dán mắt vào một cuốn sách dày cộm.
Đó là một cuốn thư tịch trình bày quan niệm về Thiện - Ác mà Hàn Lập thu được từ giao dịch với Luân Hồi Điện.
Sau khi trông thấy nó, Tử Linh liền muốn tìm ra một chút biện pháp từ cuốn sách, để có thể trợ giúp Hàn Lập giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Hiện giờ đã qua chính ngọ được một lát, trong quán trà cũng chẳng có khách nhân nào khác ngoài hai người Hàn Lập và Tử Linh.
Bầu không khí nơi đây quả thực vô cùng thanh tịnh.
"Nhị vị khách quan! Trà này không vừa miệng nhị vị sao? Có cần đổi sang loại khác hay không?" Một gã nam tử trung niên tướng mạo gầy gò mỉm cười, tiến lại hỏi.
Người này tuy là chưởng quầy của trà lâu, nhưng thực ra lại là một gã tu sĩ Đại Thừa.
Chẳng biết vì lý do gì mà gã ẩn cư tại đây, kiếm sống qua ngày bằng trà lâu.
Nếu chỉ xét trong khu vực này, thì tu vi của gã quả thực không thấp.
Dù sao chỉ cần tiến thêm một bước nữa là gã sẽ đạt được thành tựu Chân Tiên.
Đương nhiên, đứng trước nhãn quang của Hàn Lập, gã nam tử này chẳng thể giấu giếm được thân phận.
"Không cần! Hương vị trà này cũng ổn.
Chỉ là hai người chúng ta đang có chút phiền muộn trong lòng, cho nên vô tâm thưởng thức.
Ngược lại, đã làm lãng phí tay nghề của chưởng quầy rồi." Hàn Lập lắc đầu cười ảm đạm.
Dứt lời, hắn liền nâng chén trà lên, nếm thử một ngụm, rồi khẽ gật đầu với chưởng quầy.
Về phần Tử Linh thì chẳng buồn để ý tới gã, chỉ chăm chú lật sách.
"Ha ha! Hóa ra nhị vị đang có tâm sự.
Nếu vậy thì quả thực không thích hợp dùng loại trà Hương Khinh Phù này.
Ở đây, ta vừa vặn có một loại Thanh Tâm Trà.
Nếu nhị vị không ngại xin hãy thử xem."
Không đợi Hàn Lập đáp lời, Chưởng quầy vừa nói vừa lật đật xoay người đi vào trong tĩnh thất.
Một lát sau, gã liền bưng ra một chiếc khay, bên trên có hai chén linh trà xanh biếc, rồi đặt xuống trước mặt hai người Hàn Lập.
Linh trà xanh biếc không mùi không vị, thoạt nhìn tựa như hai chén nước trong.
Ánh mắt Hàn Lập chợt sáng lên.
Hắn cảm thấy hơi hứng thú, bèn nâng chén trà lên nhấp thử một ngụm.
Một cảm giác thanh mát, sảng khoái lập tức tràn ngập khoang miệng, sau đó, lại theo nước trà tràn lan khắp tâm phế, chậm rãi khuếch tán khắp cơ thể.
Dường như tâm tình phiền muộn bấy lâu của hắn cũng trôi theo ngụm trà, bất ngờ tiêu tán không ít.
"Chưởng quầy thật sự có tay nghề pha trà." Hàn Lập tán thưởng.
"Đạo hữu quá khen.
Xem tướng mạo và khí chất của nhị vị thì hẳn cũng là tu sĩ, không phải người bản địa?" Chưởng quầy dường như là người quảng giao, sảng khoái cười hỏi.
"Ánh mắt Chưởng quầy thật tinh tường! Chúng ta đúng là tu sĩ từ bên ngoài tới.
Tại hạ Hàn Lập, còn vị này tên gọi Tử Linh." Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, không hề có ý che giấu.
"Nguyên lai là Hàn đạo hữu và Tử Linh đạo hữu.
Tại hạ Ly Hải." Chưởng quầy lập tức ôm quyền.
Tử Linh ở một bên đang chăm chú xem sách, bèn ngẩng lên nhìn chưởng quầy, khẽ gật đầu với gã một cái, rồi rất nhanh lại tiếp tục trầm ngâm nghiên cứu.
"Ly chưởng quầy.
Hiện giờ trong tiệm không có người, không ngại ngồi xuống tâm sự chứ." Hàn Lập đưa tay mời.
Ly Hải cũng không khách khí, liền ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Ly chưởng quầy, ngươi làm sao nhìn ra được hai người chúng ta là tu sĩ ngoại lai?" Hàn Lập mỉm cười hỏi.
"Nhị vị đạo hữu sinh cơ bừng bừng, tựa như mặt trời đang lên ở đằng đông, có chí tiến thủ mạnh mẽ, quả thực khác biệt rất nhiều với người sinh trưởng tại những thành trấn nhỏ phía nam đại lục.
Có lẽ nhị vị đến từ địa phương xa xôi nào đó.
Điều này chỉ cần là người sống ở đây một chút thì đều có thể nhìn ra, không có gì đáng nói." Ly Hải cười ha ha, không ngớt tán dương bọn Hàn Lập.
"Ly chưởng quầy quả thực tuệ nhãn như đuốc.
Hàn mỗ bội phục.
Có điều, trên khắp đại lục, nơi nào cũng hoang phế tiêu điều thế này sao?" Hàn Lập dò hỏi.
"Nói ra quả thực rất dài dòng.
Toàn bộ Linh Mạch trên phiến đại lục này đều đã bị đào bới sạch sẽ từ mấy vạn năm trước rồi, căn cơ đã đoạn tuyệt.
Chính vì thế mà tình hình nơi đây ngày càng sa sút.
Người có thể đi đều đã đi cả rồi.
Những người còn ở lại hoặc là lực bất tòng tâm, hoặc là quyến luyến quê hương.
Còn những kẻ không có chí tiến thủ thì chẳng đáng nhắc đến." Ly Hải thở dài u ám.
"Chắc hẳn không riêng gì mảnh đại lục này phải không?" Hàn Lập lại hỏi.
"Không sai.
Xem ra Hàn đạo hữu quả nhiên đã đi qua không ít nơi." Chưởng quầy gật đầu.
"Ly chưởng quầy có lẽ cũng không phải là người bản địa.
Có khi còn không phải người của Tiên Vực này?" Hàn Lập chậm rãi gật đầu, rồi đột nhiên đặt chén trà xuống, mỉm cười thâm ý nhìn Chưởng quầy.
"A, đạo hữu làm sao phát hiện được?" Chưởng quầy khẽ biến sắc.
"Mặc dù Hàn mỗ không am hiểu trà đạo, nhưng cũng đã nghe danh Hạc Cương Tiên Vực, Lục Thủy Tiên Vực.
Sở trường của bọn họ chính là bào chế linh trà.
Đa phần danh trà trên thế gian đều xuất phát từ hai địa phương đó.
Nghe nói, để nâng cao kỹ nghệ chế tác linh trà, mấy vị Tông sư Trà đạo tại Lục Thủy Tiên Vực đã sáng chế không ít công pháp đặc thù, chuyên môn phụ trợ chế tạo linh trà.
Trong đó, được truyền lưu phổ biến nhất chính là công pháp Lục Thủy Tham Hợp Quyết.
Ly chưởng quầy mang một thân công pháp thuộc tính Thủy, rất tương đồng với Lục Thủy Tham Hợp Quyết trong truyền thuyết.
Hơn nữa, tuy tổng thể quán trà của ngươi được bài trí theo phong cách bản địa, nhưng vẫn có một vài tiểu tiết mang đặc thù của Lục Thủy Tiên Vực.
Vì thế Hàn mỗ mới mạo muội ngắt lời, không biết có đúng không?" Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Các hạ hảo nhãn lực! Không tệ, tại hạ quả thực đến từ Lục Thủy Tiên Vực xa xôi vạn dặm." Ly Hải tán thán nói.
Ánh mắt gã nhìn Hàn Lập càng thêm sùng kính.
Ban đầu, tuy gã Chưởng quầy này không nhìn ra được tu vi, cảnh giới cụ thể của hai người Hàn Lập, mà chỉ cảm thấy có lẽ đối phương đang vận dụng bí thuật nào đó che giấu khí tức.
Nhưng hiện giờ xem ra, người có thể tự do lai vãng các Tiên Vực, lại có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra công pháp tu vi của mình, ắt tu vi tối thiểu cũng là Chân Tiên, thậm chí Kim Tiên cảnh trở lên.
Tất cả những điều này không khỏi khiến gã thật tâm kính nể.
Đồng thời gã cũng đã nhìn ra Hàn Lập không muốn để lộ thân phận, nên cũng thức thời không dám hỏi nhiều.
"Kỹ nghệ chế tạo linh trà của Chưởng quầy không tệ.
Nhưng vì sao lại vứt bỏ tài nguyên dồi dào ở Lục Thủy Tiên Vực để đến một nơi khỉ ho cò gáy như Tiên Vực này?" Hàn Lập tò mò hỏi.
"Đạo hữu coi trọng ta rồi! Kỹ nghệ chế tạo linh trà của ta còn phải học hỏi nhiều lắm.
Tu vi cũng ì ạch tại chỗ từ lâu, không cách nào đột phá bình cảnh.
Năm xưa tại Lục Thủy Tiên Vực, ta cũng chỉ là sỏi cát mà thôi.
Ly mỗ không phải là chưa từng nỗ lực, nhưng đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc… Ai, tại hạ không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa.
Bây giờ, ta chỉ cầu an ổn sống qua ngày, không phải quanh quẩn, mê mang vì tiền đồ nữa.
Như vậy là đủ hài lòng rồi." Ly Hải cười khổ giãi bày.
Hàn Lập vừa quan sát chưởng quầy, vừa cảm thụ chấn động thần hồn của đối phương, rồi khẽ gật đầu.
"Không nói về tại hạ nữa.
Nhị vị tới đây ắt vì có chuyện muốn làm.
Tuy rằng tu vi của tại hạ không cao, nhưng tốt xấu gì cũng đã ở đây nhiều năm.
Đối với tình huống khắp nơi cũng quen thuộc một hai, có lẽ sẽ giúp ích cho nhị vị." Ly Hải phi thường nhiệt tình đối đãi Hàn Lập,
"Đa tạ Ly chưởng quầy nhiệt tình hỗ trợ.
Nhưng việc mà Hàn mỗ phải làm tương đối đặc thù, người ngoài không thể nhúng tay vào." Hàn Lập lắc đầu.
"Đã vậy… thì tại hạ liền cầu chúc cho Hàn đạo hữu hết thảy thuận lợi.
Nếu như cần tại hạ hỗ trợ, xin cứ nói ra." Ly Hải vỗ ngực cam đoan.
"Đa tạ!" Hàn Lập cảm nhận được những lời này của Ly Hải xuất phát từ chân tâm, cũng không chậm trễ, liền ôm quyền cảm tạ.
"Ly đại thúc có ở đây không?" Đúng lúc này, từ ngoài cửa quán tra có thanh âm vọng vào.
Đó là một cậu thiếu niên thoạt nhìn hơi cục mịch.
Thiếu niên này là phàm nhân.
Y phục trên người đã cũ nát.
Cậu bé rụt rè đứng thập thò bên ngoài quán trà, không dám bước vào trong.
"Hàn đạo hữu, Tử Linh đạo hữu, xin cứ thoải mái ngồi lại đây.
Tại hạ xin cáo từ trước." Ly Hải ngó nghiêng bên ngoài một chút, liền cáo từ Hàn Lập rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Hàn Lập mân mê chén Thanh Tâm Trà trong tay, nhấp thêm một ngụm, rồi làm bộ tùy ý nhìn ra phía cửa..