Dịch giả: Tùy Phong
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
“Đáng tiếc.”
Hàn Lập nhìn theo hướng Phương Bàn bỏ chay, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Tên kia bị kinh sợ một trận, cũng đã trọng thương nên mặc dù sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng ít ra thì trong một thời gian ngắn y có muốn nhưng cũng không đủ lực.
Hắn nghĩ như thế, nhìn con quái vật bạch tuộc đang nổi trận lôi đình, toàn thân hắn bỗng nhiên hóa thành một luồng u ảnh mơ hồ, ép sát mình xuống đáy biển bay về một phía xa xa.
Dưới đáy biển, hắn bay một hơi hơn mấy vạn dặm.
Sau đi xác định con bạch tuộc kia không phát hiện ra tung tích của mình, liền lập tức phóng vọt ra khỏi đáy biển.
Hắn lơ lửng giữa không trung, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Oanh long long!
Vô số hồ quang điện màu bạc xuất hiện, hóa thành một Lôi trận.
Âm thanh sét đánh vang rền, bóng dáng của hắn lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Một khắc sau liền xuất hiện cách đó mấy vạn dặm.
Hắn không dừng lại nghỉ ngơi, lại lập tức thi triển Lôi trận thêm lần nữa, tiếp tục truyền tống đến một chỗ khác cách chỗ vừa xuất hiện mấy vạn dặm.
Qua không biết qua bao nhiêu lần truyền tống liên tiếp như thế, cuối cùng Hàn Lập cũng dừng lại trên không của một hòn đảo không người có diện tích không lớn lắm.
Hắn lật tay lấy ra một đống trận kỳ, trận bàn lớn.
Hắn tìm một mảng đất trống, sử dụng những món đó cùng vài thứ khác trên đảo, tốn hơn nửa ngày mới có thể bố trí ra đại trận Tinh Thần, giống hệt trận pháp Tinh Thần trên đảo Ô Mông.
Xung quang đảo nhỏ, hắn thi triển mười trận pháp phòng hộ, bao phủ tầng tầng lớp lớp lên toàn bộ hòn đảo.
Phòng hộ rất chặt chẽ dù là Chân Tiên hậu kỳ đến đây, cũng phải tốn thời gian mới có thể phá vỡ được.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Hàn Lập thở phào nhẹ nhõm.
Hắn khoanh chân ngồi xuống giữa đại trận Tinh Thần trên hòn đảo.
Không lâu sau, từng tầng hào quang các màu thay phiên nhau xuất hiện, bao phủ toàn bộ hòn đảo vào bên trong, nhìn cực kỳ bắt mắt.
Nhưng cũng may là chỗ này là một hải vực vô cùng hoang vu, đến một bóng người cũng chẳng có thì không cần phải lo lắng là sẽ có người có ý xấu ngấp nghé.
Trời chuyển nhanh về đêm, các ngôi sao đã bắt đầu xuất hiện.
Trên đảo hiện ra một mảnh tinh quang sáng chói, màn sáng cấm chế xung quang cũng không thể che giấu được.
Từ trên không trung, vô số ngôi sao chiếu xuống, ngưng tụ thành bảy cột trụ sáng chói tinh quang, giáng xuống đảo.
Tiếng ù ù trầm đục vang lên trên đảo, lúc nhanh lúc chậm, âm thanh vang xa mấy chục dặm.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã hơn hai tháng.
Màn sáng bao trùm toàn bộ đảo nhỏ bỗng phát ra âm thanh “Oanh” rồi biến mất.
Bóng dáng Hàn Lập hiện ra, hắn đang cầm trong tay một sợi xiềng xích màu xanh đen, dài cỡ cánh tay.
Lần này, Nguyên Anh của hắn không bị phong ấn hoàn toàn, cộng với kinh nghiệm lúc trước nên chỉ tốn gần một tháng là phá vỡ được phong ấn của sợi xích.
Nhưng mà, bây giờ trên mặt hắn không có vẻ vui mừng chút nào.
Về cái ấn ký bên trong cơ thể, hắn dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn.
Thời gian trôi qua, sau khi Phương Bàn hồi phục thương tích thì sẽ có khả năng lại đuổi theo hắn thêm lần nữa.
Nhưng mà, đến bây giờ đối phương vẫn chưa xuất hiện, làm cho trong lòng hắn mơ hồ có chút bất an, không thể diễn tả được.
Hắn im lặng lơ lửng giữa không trung, ánh mắt chớp động.
Sau một lát, hắn hít một hơi thật sâu, hình như là đã quyết định làm chuyện gì đó.
Hàn Lập thu hồi lại trận kỳ, trận bàn bố trí trên đảo nhỏ.
Sau đó, hắn liền hóa thành một đạo thanh hồng bay về một phía xa.
…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã hơn ba tháng trôi qua.
Trên đại lục Hoang Lan, bên trong một mảnh sơn mạch chạy dài không đứt, một tiếng thét mừng rỡ đột nhiên vang lên.
Tiếng thét đinh tai nhức óc vang dội, giống như có thể xuyên thủng trời cao.
Một khắc sau, một vệt thanh quang chói mắt lóe lên tại một chỗ bên trong sơn mạch, nhoáng một cái liền biến mất, sau đó lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện giữa không trung.
Bên trong thanh quang, là một tên thanh niên mặc trang phục màu đen, hai mắt chớp động tinh quang.
Chính là Phương Bàn.
Lúc này, chỗ y xuất hiện, tàn ảnh của vệt thanh quang lưu lại đang chậm rãi tan đi.
“Ha ha, thật là trời giúp ta! Không nghĩ tới sử dụng viên Thanh Giao Đan trong thời khắc sinh tử lại có thể giúp ta đả thông khiếu thứ hai mươi bốn!” Phương Bàn cười điên cuồng, nói to.
Trong lúc y nói, từng luồng uy áp khổng lồ từ trên người tỏa ra.
Giờ phút này, y chỉ cần giơ tay, nhấc chân cũng đều phát ra uy thế lớn lao, cơ thể giống như là đã thoát thai hoán cốt.
Y đã hoàn toàn chính thức bước vào Chân Tiên cảnh hậu kỳ.
Y mừng rỡ cảm nhận biến hóa bên trong cơ thể, sau một hồi lâu mới dần bình tình trở lại, khẽ nhếch môi cười lạnh.
“Hàn Lập, cứ trốn thỏa thích đi.
Cuối cùng thì ngươi cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu!”
Lời nói còn chưa kịp dứt, thì thân hình của y đã hóa thành một vệt thanh hồng mờ ảo, dùng tốc độ nhanh khủng khiếp bay về phía Đông.
Lúc này, trên không trung tại một khu rừng cách chỗ đó không biết bao nhiêu vạn dặm, một vệt độn quang đang vô cùng nhanh chóng trốn về phía trước.
Chính là Hàn Lập.
Sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên cực kỳ âm trầm.
Lúc nãy, ấn ký trên Nguyên Anh trong cơ thể hắn vốn đã yên lặng rất lâu, đột nhiên xao động rồi kích phát.
“Cuối cùng đã đến… Cũng nên chấm dứt rồi…”
Hắn thì thào trong miệng, thanh quang trên người phát ra mạnh mẽ.
Hắn phi độn về phía trước nhanh hơn.
Mặc dù đã sử dụng toàn lực để phi độn, nhưng mà gần nữa tháng sau, một luồng khí tức quen thuộc đột nhiên xuất hiện bên trong phạm vi cảm ứng thần thức của hắn, rồi nhanh chóng rút ngắn khoảng cách hai bên.
“Hóa ra thời gian dài lúc trước y không xuất hiện là do đột phá.
Chuyện này có chút khó giải quyết…”
Hàn Lập nhướng mày, sắc mặt trở nên âm trầm bất định, nhưng tốc độ phi độn thì không chậm chút nào.Không lâu sau, khoảng cách của hai bên còn chưa đến vạn dặm.
Giờ phút này, hai tay Hàn Lập mới bấm niệm pháp quyết, điện quang màu bạc trên người tỏa ra mạnh mẽ, có thể dễ dàng thấy được đang sắp ngưng tụ thành một Lôi trận.
Phương Bàn ở phía sau hơi híp mắt, thanh quang quanh người phát ra mạnh mẽ.
Vô số phù văn màu xanh xuất hiện.
Thân hình của y đột nhiên hóa thành một huyễn ảnh màu xanh, tốc độ tăng lên gần như gấp đôi.
Trong miệng y phát ra một tiếng thét dài như long ngâm.
Ô...ô...n...g!
Một tiếng thét kỳ dị nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
Hư không hiện ra từng điểm gợn sóng, lập tức tràn ra mấy ngàn dặm xung quanh.
Hàn Lập nghe âm thanh này thì đầu óc trở nên mê man.
Lôi điện màu bạc quanh người hơi dừng lại.
Tuy rằng, chưa đến một khắc hắn đã khôi phục, nhưng mà huyễn ảnh màu xanh kia đã đuổi gần đến nơi, còn cách hắn không xa lắm.
Bụp bụp!
Một đao quang sáng chói lao đến nhanh như chớp, chém lên phía trên Lôi trận.
Trận pháp màu bạc giống như là đậu hũ yếu ớt, bị đao quang màu bạc nhanh như chớp chém trúng, liền ầm ầm tan rã.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, thân hình đột nhiên hạ xuống, tránh thoát được đao quang kia xẹt qua trong tích tắc.
Toàn thân hắn phóng ra ánh vàng mãnh liệt, làn da toàn thân mọc ra vô số lông vàng, hóa thành Sơn Nhạc Cự Viên.
Khó khăn lắm hắn mới có thể biến thân được thì huyễn ảnh màu xanh đã ngăn ở phía trước, run lên rồi ngưng tụ lại.
Ngay lập tức, một quyền khổng lồ màu vàng mang theo một luồng man lực đáng sợ phóng đến, khiến cho hư không xung quanh chấn động kịch liệt.
Thân hình Phương Bàn lóe lên một cái rồi lập tức lướt sang ngang mấy trượng, hời hợt tránh khỏi quyền ảnh màu vàng.
Tiếp theo, thân ảnh kia trở nên mờ ảo, liền biến thành ba tên Phương Bàn.
Một tên Phương Bàn khẽ cử động cánh tay, một vệt đao quang óng ánh hiện ra, chém xuống cách tay của Cự Viên, rồi xuyên qua nó.
Xoạt!
Một vết thương to lớn xuất hiện, máu tươi tuôn ra.
Lúc trước, phòng ngự của Cự Viên có thể ngăn cản được đao quang, nhưng hiện tại chỉ như giấy, như bùn.
Hai tên Phương Bàn còn lại thì nhanh như chớp đánh lên thân thể của Cự Viên.
Hai vệt đao quang chém lên ngực và cổ của Cự Viên.
Kim Mao Cự Viên hét lớn, thân hình nhanh chóng phình to.
Bộ lông toàn thân nổi lên từng ánh hào quang màu vàng giống như hồ quang điện.
Vô sô sợi lông màu vàng thình lình bay ra, hóa thành vô số tia chớp màu vàng dày đặc, bắn ra khắp bốn phương tám hướng, tiếng rít phá không đáng sợ vang lên, khiến cả hư không chấn động.
Sắc mặt ba tên Phương Bàn biến đổi, không thèm quan tâm mà vẫn tiếp tục công kích.
Đồng thời, thân hình cả ba nhoáng cái bắn ngược về sau, ngưng tụ ra thanh quang quanh người, tạo thành một cái vòng bảo hộ màu xanh.
Vô số sợi lông màu vàng đâm trúng vòng bảo hộ, phát ra âm thanh liên miên không dứt như mưa rơi rào rào!
Vòng bảo hộ màu xanh bị công kích điên cuồng, nhưng không hề bị vỡ vụn.
Tuy vậy, những sợi lông màu vàng có ẩn chứa sức mạnh bên trong nên vẫn đẩy vòng bảo hộ lùi lại một chút.
Kim Mao Cự Viên không tiếp tục công kích, thân thể to lớn của nó lăn một vòng, hóa thành một con Lôi Bằng có hồ quang điện màu bạc quấn xung quanh.
Hồ quang điện màu bạc sáng ngời, mội tiếng sét rền vang.
Thân ảnh Lôi Bằng biến mất rồi xuất hiện ở phía trước mấy ngàn dặm.
"Đừng hòng chạy trốn!"
Phương Bàn gầm lên.
Ba phân thân lập tức dung nhập làm một, hóa thành một vệt thanh ảnh đuổi sát phía sau.
Nhưng mà, Lôi Bằng màu bạc hoàn toàn không tiếc tiêu hao Lôi điện lực bên trong cơ thể, sử dụng toàn lực thi triển thuật lôi độn, nhanh như chớp mấy lần thoát khốn, miễn cưỡng bỏ xa Phương Bàn mấy vạn dặm.
Sau đó, vô số hồ quang điện màu bạc to lớn xuất hiện trên người của Lôi Bằng, ngưng tụ với nhau tạo thành một Lôi trận lập lòe ngân quang.
Xa xa phía chân trời, một vệt thanh hồng đang bay đến vô cùng nhanh chóng.
Một tiếng sét rền vang.
Khi vệt thanh hồng vừa đến thì trong nháy mắt, thân ảnh Lôi Bằng bao phủ bên trong điện quang màu bạc biến mất, không thấy tung tích.
Vệt thanh hồng lóe lên, thân ảnh Phương Bàn hiện ra.
Sắc mặt của y có chút âm trầm, nhưng lát sau liền cười lạnh.
Hàn Lập tiêu hao một lượng lớn Lôi điện lực bên trong cơ thể như vậy, chỉ sợ sẽ không thể dùng được bao lâu nữa, rồi cũng sẽ cạn, đến lúc đó, chỉ có nước chết.
Phương Bàn nghĩ như vậy, lập tức biến thành một vệt thanh hồng, mau chóng đuổi theo.
Ba ngày sau.
Tại một mảng rừng cây cối xanh ngắt, một ngôi miếu cổ nhỏ được xây bằng gạch xanh, khá cũ kỹ, nằm yên bình trên núi.
Bên ngoài, nước sơn màu đỏ thắm trên tường đã bong tróc gần như không còn gì.
Từng mảng bong tróc lật lên giống như vảy vỏ cây già.
Cửa gỗ đã bị mất một cánh từ lâu, cánh còn lại thì coi như còn sử dụng được, ở giữa có một khe hở rộng cỡ nửa người.
Nhìn xuyên qua khe hở có thể thấy được hương hỏa bên trong miếu đã sớm lụi tàn từ rất lâu.
Khắp nơi trong miếu đều có bụi bặm và mạng nhện.
Đá xanh trải trên mặt đất cũng mọc ra một lớp rêu xanh rất dày.
Pho tượng bên trong miếu, ngồi nghiêm chỉnh giữa nội đường, còn cái đầu thì lại ở một góc của ngôi miếu.
Phía sau đầu pho tượng, một nam tử áo báo xanh đang ngồi tựa lưng vào, sắc mặt mệt mỏi.
Chính là Hàn Lập.
Đúng lúc này, hình như hắn cảm nhận được cái gì đó, hắn ngước đầu, theo vô thức nhìn lên trời qua lỗ hổng trên nóc miếu cổ.
Chỉ thấy bầu trời trong xanh, nắng sớm.
Hắn không nói gì, liền bay lướt ra ngoài.
Ở giữa không trung liền hóa thành một vệt điện mang màu bạc, nhanh chóng trốn đi.
Ở phía sau, cách đó hơn ngàn dặm, một vệt thanh quang cũng lập tức theo sát.
Hai vệt hào quang một bạc một xanh đang rượt đuổi nhau giữa không trung, trong chớp mắt đã bay qua mấy chục ngọn núi
Tiên linh lực bên trong cơ thể Hàn Lập cuồn cuộn tràn ra, tiêu hao nhanh chóng khiến cho tốc độ phi hành của hắn đã tăng đến cực hạn.
Dưới tình huống không sử dụng Lôi điện, hắn nhanh chóng bị Phương Bàn rút ngắn khoảng cách.
Trong chốc lát, hai bên chỉ còn cách nhau chưa đến hai nghìn dặm.
Nhưng vào lúc này, phía xa tầm mắt của hắn xuất hiện dãy núi hình bán nguyệt.
Hắn nhìn lướt qua một lượt, rồi lao xuống một ngọn núi màu trắng.
Khi hắn đáp xuống đỉnh núi thì không bao lâu sau, từng làn sương mù màu trắng nồng đậm lập tức bốc lên đỉnh núi.
Trong chốc lát, màn sương mù đã bao phủ toàn bộ ngọn núi và cả những ngọn núi gần đó vào bên trong..