Hàn Lập đang cân nhắc, sờ lên Thiên Thuỷ đại bên hông.
Trọng Thuỷ tầng một trên người hắn cũng không có thiếu, đến bây giờ mới chỉ có ba thành chuyển hóa thành Trọng Thủy tầng hai, bị Trọng Thủy Chân Luân hấp thu vào.
Chỉ không biết, cuối cùng Trọng Thủy Chân Luân có thể hấp thu được bao nhiêu Trọng Thủy tầng hai.
.
.
Hàn Lập lắc đầu, giơ tay lên thu Chân Luân vào, lại lật tay lấy ra một một khối trận bàn màu đỏ thẩm, là trận bàn đưa tin mà Hô Ngôn đạo nhân đưa hắn lúc trước.
Hai hàng lông mày hắn chau lại, thời gian đã qua ba năm rồi, dựa theo lời Hô Ngôn đạo nhân nói năm đó, thời gian Tiên Phủ mở ra chỉ có ba đến bốn năm, hiện tại đã gần tới, nhưng đối phương lại không có dấu hiệu liên lạc với hắn chút nào.
"Chẳng lẽ sự tình có biến?" Trong nội tâm Hàn Lập không khỏi suy đoán tình huống xấu.
Kỳ thật vốn hắn không muốn vào Tiên Phủ lần này, dù sao chuyến vào Bắc Hàn Tiên Phủ này có rất nhiều thế lực tham gia, tu vi Kim Tiên cảnh hơn xa mình không ít, có thể nói là mạo hiểm khó lường, mặc dù trong đó có không ít chỗ tốt, nhưng cái mạng nhỏ của mình tự nhiên trọng yếu hơn.
Nhưng biết được trên người Hô Ngôn đạo nhân có phần sau công pháp Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, hắn không thể không coi trọng, nhất là sau khi biết qua dù một phần nhỏ uy lực của Thời Gian Pháp Tắc đã có thể xoay chuyển càn khôn, khiến hắn rung động không thôi.
Ý niệm trong đầu hắn cuồn cuộn, nhìn trận bàn trong tay, lo lắng có nên phát một tin tức liên lạc hay không.
Bất quá Hàn Lập suy nghĩ lại, sau đó lắc đầu một cái, buông tha ý nghĩ này.
Mặc kệ lúc này Hô Ngôn đạo nhân và Vân Nghê tìm kiếm cửa vào Tiên Phủ có thuận lợi hay không, hắn cũng không giúp được gì.
Đã như vậy, vẫn không nên quấy rầy bọn họ, lặng chờ kết quả là được.
Tuy rằng hôm nay Hắc Phong hải vực cũng không có an toàn, vốn lấy thần thông hai người bọn họ liên thủ, chỉ cần không gặp phải đối thủ như Tiêu Tấn Hàn, hơn phân nửa sẽ không có vấn đề gì.
Hàn Lập thu trận bàn đỏ thẩm trong tay lại, mắt nhìn về phía trước, mặt lộ vẻ do dự.
Nghĩ đến Minh Hàn Tiên Phủ, trong đầu hắn lại không khỏi hiện ra thân ảnh Giao Tam.
Giờ nhớ lại, Giao Tam, còn có Luân Hồi Điện làm đủ loại hành động lúc trước, tám phần cũng là vì Minh Hàn Tiên Phủ rồi.
Hàn Lập nhấc tay lên, lòng bàn tay hiện ra một cái túi đựng đồ, bên trong là mấy phần tài liệu Hư Nguyên Đan.
Ánh mắt của hắn chớp động hai cái, thu Chưởng Thiên Bình về, sau đó bên ngoài thân lóe lên linh quang, biến thành độn quang bay về phía xa, trong giây lát biến mất cuối chân trời.
Hàn Lập bay dọc theo phương hướng này mấy ngày, lúc này đã cách Ô Mông Đảo không biết bao nhiêu vạn dặm mới ngừng lại trên một hoang đảo.
Nơi này khá gần khu vực Lạc Phách Kinh Phong, thiên địa linh khí rung chuyển lợi hại, vòi rồng gào thét, mặt biển cũng nhấc lên từng đạo sóng dữ cực lớn.
Hắn không để ý đến hoàn cảnh ác liệt chung quanh, thần thức khuếch tán ra chung quanh, cảm giác chung quanh không có bất kỳ dị động mới hài lòng gật đầu nhẹ, thu hồi thần thức vào.
Lập tức, Hàn Lập vung tay lên, một đống trận kỳ trận bàn dày đặc chồng chất hiện ra.
Trong miệng hắn lẩm bẩm, trận kỳ trận bàn hóa thành đạo đạo quang mang bay ra bốn phía hòn đảo, sau đó chui vào trong đó.
Một lát sau, một tầng quang mang cấm chế giống như hoàng vân, bao phủ cả tòa hoang đảo.
Lập tức hết thảy bên trong hoang đảo triệt để ngăn cách cùng ngoại giới, đừng nói âm thanh bên ngoài, ngay cả thiên địa linh khí cũng triệt để cách ly, phảng phất như hai cái không gian.
Không bao lâu, bên ngoài cấm chế hoàng vân, hư không chấn động một hồi, nổi lên một tầng cấm chế màu xanh dày đặc.
Bên ngoài cấm chế màu xanh hiện ra vô số hào quang màu trắng, rất nhanh ngưng tụ thành một tầng cấm chế màu trắng.
Cấm chế màu trắng vừa mới hình thành thì hư không phía ngoài nổi lên sóng gió lần nữa.
Trong nháy mắt, bảy tám đạo cấm chế hiện ra, bao phủ tòa đảo nhỏ tầng tầng, phía ngoài cùng là một tầng cấm chế màu lam giống như màn nước, bao phủ cả hòn đảo.
Sau đó vô số gợn nước màu lam nổi lên trên cấm chế, lập tức toàn bộ hòn đảo chậm rãi biến mất, hòa thành một thể với hải vực phụ cận.
Những cấm chế này là năm đó Hàn Lập dùng để thủ hộ tạm thời động phủ, lúc này bố trí trên hoang đảo nên cũng quen tay dễ làm.
Hai mắt Hàn Lập nhìn chung quanh, khẽ vuốt cằm, sau đó khoanh chân ngồi xuống mặt đất tại trung tâm hòn đảo, một tay nhấc lên.
Ngân quang lóe lên, một đạo ngân quang từ trong tay áo bay ra, biến thành một ngân sắc lò đan, rơi vào trước người hắn.
Lại có một ngân quang khác hiện lên, chính là tinh viêm tiểu nhân, rơi vào dưới đan lô, hóa thành một đoàn Ngân sắc hỏa diễm.
.
.
Hàn Lập chuẩn bị thỏa đáng, lúc này mới lật tay lấy ra một cái trữ vật pháp khí, vung lên, mảng lớn tài liệu Hư Nguyên Đan từ trong phóng ra, rơi vào bên cạnh hắn.
Hắn điều tức một chút, làm tâm tình triệt để bình phục, sau đó cầm lấy đám tài liệu bên cạnh đưa vào trong lò đan.
Hắn định dùng thời gian cuối cùng này và mấy phần linh tài Hư Nguyên Đan lưu lại trước kia để luyện chế một phen, tuy rằng không biết viên thuốc này có tác dụng như thế nào, nhưng từ biểu hiện của Giao Tam, tám phần là dùng trong Tiên Phủ này.
Chẳng qua hắn ôm vài phần hiếu kỳ với viên đan này, nhưng hôm nay nếu như cũng đi vào Tiên Phủ, liền dứt khoát luyện chế ra một viên, bởi vì người ta nói cẩn tắc vô ưu, nhiều khi có thể tranh thủ một điểm cơ duyên không chừng.
Xét thấy trước đây tuy đan này không phải là Đạo Đan nhưng lại biểu hiện ra Đan Kiếp chi uy, nếu luyện chế gần Ô Mông Đảo, có thể sẽ hấp dẫn mọi người chú ý, cho nên hắn mới đi xa vạn dặm đến nơi này.
Kinh nghiệm qua việc luyện chế cho Giao Tam, hắn có chút thuần thục đối với việc luyện chế Hư Nguyên Đan này, lập tức hai tay bấm niệm pháp quyết như bay, nhanh chóng thúc giục ngọn lửa dưới lò đan.
.
.
Ngay thời điểm Hàn Lập chăm chú luyện chế Hư Nguyên Đan, trên một hòn đảo cách đây không biết bao nhiêu vạn dặm, một trung niên nam tử mặc áo lam đang chắp tay đứng trong hư không.
Người này chính là Cung Chủ Thương Lưu Cung Lạc Thanh Hải.
Lúc này lão đang chau mày, trên mặt mơ hồ có chút bực bội, so với hình tượng trầm ổn thường ngày thì khác nhau một trời một vực.
Đứng sau lưng Lạc Thanh Hải là một thanh niên thanh tú dung mạo xinh đẹp như nữ tử, chính là Nam Kha Mộng.
Lúc này sắc mặt gã cũng có chút khó coi, một đôi mi thanh tú nhíu chặt lại.
Hai người đều không nói gì, bầu không khí có chút nặng nề.
Vào thời khắc này, một đạo độn quang màu lam xuất hiện ở phía xa cuối chân trời.
Lập tức hai người cảm ứng được, quay người nhìn lại.
Độn quang màu lam chợt lóe lên, liền xuất hiện trước mặt hai người Lạc Thanh Hải.
Quang mang thu vào, hiện ra một gã trung niên nam tử râu quai nón.
Vừa hiện thân, gã định ôm quyền chào hỏi hai người, nhưng bị Lạc Thanh Hải khoát tay chặn lại.
"Không cần đa lễ.
Có phát hiện gì không?"
"Khởi bẩm Cung Chủ, bảy người chúng ta đã tìm tòi khu vực mình phụ trách vài lần nhưng vẫn không có bất kỳ thu hoạch nào." Nam tử râu quai nón do dự một chút, lắc đầu nói ra.
Lạc Thanh Hải nghe vậy, thần sắc không đổi, nhưng Nam Kha Mộng lại cảm giác được bỗng nhiên không khí bốn phía lạnh đi vài phần.
"Cung Chủ, chúng ta có nên tiếp tục hay không.
.
." Nam tử râu quai nón chần chờ hỏi.
"Cứ tiếp tục.
Mở rộng phạm vi tìm kiếm, không bỏ sót bất kỳ dấu vết nào dù là nhỏ nhất." Ánh mắt Lạc Thanh Hải ngưng tụ, trầm giọng phân phó.
"Vâng." Nam tử râu quai nón đáp ứng một tiếng, quay người hóa thành độn quang bay đi.
"Sư tôn, có phải chúng ta lấy được thông tin sai lệch hay không, thực sự Minh Hàn Tiên Phủ không có hạ xuống Hắc Phong hải vực?" Nam Kha Mộng đi tới, nói ra.
"Sẽ không, những năm gần đây nơi Hắc Phong hải vực này có rất nhiều dấu hiệu thể hiện Tiên phủ xuất thế không thể nghi ngờ.
Mà Minh Hàn Sơn Hà Đồ cũng có cảm ứng ở chỗ này, Tiên Phủ nhất định phủ xuống nơi này là không sai." Lạc Thanh Hải lắc đầu nói ra.
"Vậy tại sao lại tìm không thấy cửa vào? Dựa theo ghi chép, trước đây mỗi lần Tiên Phủ xuất thế, chỉ cần tính toán, có lẽ cũng không khó tìm mới đúng." Nam Kha Mộng có chút nghi hoặc nói.
"Chỉ có một khả năng.
.
." Trong mắt Lạc Thanh Hải loé lên tinh quang.
"Là cái gì.
.
." Nam Kha Mộng giật mình khẽ.
Lạc Thanh Hải không có trả lời gã, lật tay lấy ra một mặt kính thanh sắc, bấm niệm pháp quyết.
Lập tức kính nhỏ biến lớn gấp mấy lần, tản mát ra chung quanh từng vòng lam quang chói mắt.
Trên mặt kính hiện ra hình ảnh lờ mờ, nhanh chóng biến ảo, một hồi lâu mới ổn định lại, hiện ra một gương mặt trung niên nam tử đỏ tía, đầu đội mão, thoạt nhìn khí độ bất phàm.
"Phàn sư đệ, tình huống như thế nào?" Lạc Thanh Hải hỏi, ngữ khí ôn hoà không ít so với lúc gặp nam tử râu quai nón vừa rồi.
"Không có, nhân thủ Bắc Hàn Tiên Cung cùng với một ít nhân vật trọng yếu ở Hắc Phong Đảo đột nhiên biến mất, ba người chúng ta tra tìm nhiều nơi, vẫn không tra ra tung tích của bọn họ." Nam tử đội mão lắc đầu nói.
Lạc Thanh Hải nghe vậy, sắc mặt càng trầm xuống.
Nam Kha Mộng nghe vậy, cũng hiểu rõ ra, nói: "Sư tôn, người cảm thấy cảnh tượng phát sinh hôm nay có phải do người Bắc Hàn Tiên Cung động tay động chân hay không?"
"Tám phần là đúng, không biết Tiêu Tấn Hàn thi triển bí thuật gì phong ấn cửa vào, nếu không thời gian Tiên Phủ mở ra chỉ còn không đến một năm, bất luận thế nào cửa vào Tiên Phủ cũng phải xuất hiện." Lạc Thanh Hải trầm ngâm nói.
"Tuy ta không biết nhiều về Minh Hàn Tiên Phủ, nhưng cũng biết cửa vào Tiên Phủ kỳ thật chính là giao diện giao thoa giữa hai giới diện không gian, muốn phong ấn cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, hơn nữa động tĩnh nhất định rất lớn, không có khả năng chúng ta không phát giác được." Nam Kha Mộng nhíu mày nói ra.
"Ha ha, chỉ sợ lần này hắn có thủ đoạn đặc thù, sớm đoán được vị trí cửa vào nên đã sớm thiết hạ cấm chế phong ấn a." Lạc Thanh Hải hừ lạnh một tiếng, nói ra.
Nam Kha Mộng nghe vậy há to miệng, dường như không thể tin được.
"Cung Chủ, thời gian Tiên Phủ mở ra đã không còn bao lâu nữa, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Trong kính, nam tử hỏi.
"Bất cứ giá nào cũng phải tìm được cửa vào Tiên Phủ.
Các ngươi tiếp tục tìm kiếm tung tích người Bắc Hàn Tiên Cung và Hắc Phong đảo chủ.
Bọn hắn nhiều người như vậy, không có khả năng tự nhiên bốc hơi biến mất, tìm hiểu ngọn nguồn có thể tìm tới một ít manh mối.
Cần thiết cứ sử dụng thủ đoạn cực đoan một chút cũng được." Lạc Thanh Hải suy nghĩ một chút, thâm ý nói ra.
"Vâng." Nam tử đội mão đáp ứng một tiếng, thân ảnh nhoáng một cái, biến mất phía bên kia mặt kính.
Lạc Thanh Hải bấm niệm pháp quyết, thanh sắc kính nhanh chóng thu nhỏ lại, bay vào trong tay áo lão.
Lão đứng ngây người chốc lát, bỗng nhiên phất tay phát ra một cỗ lam quang, bao bọc bản thân và Nam Kha Mộng lại, hóa thành độn quang bay về phía xa.