Hết thảy nói rất dài dòng, nhưng bất quá chỉ mấy hơi thở công phu.
Phong Thiên Đô phóng thích Linh Vực bị chấn nát, không khỏi kêu lên một tiếng buồn bực, tựa hồ bị nội thương không nhẹ.
Mắt thấy bóng trượng do cự hán màu lam đánh tới, sắc mặt lão đại biến, thân hình bắn ngược lui sau, đồng thời hai tay vội vàng vung lên.
Hắc quang lóe lên, một cuốn hoạ quyển màu đen từ trên thân Phong Thiên Đô bắn ra, sau đó mở ra, phía trên là hình ảnh một ngọn núi màu đen cô độc hiểm trở.
Họa quyển nở rộ vạn đạo ánh sáng màu đen, ngọn núi màu đen trong hoạ quyển chấn động mạnh một cái, thình lình từ trong họa quyển bắn ra, nhanh chóng biến lớn lên, trong nháy mắt hoá thành một ngọn núi màu đen to cỡ trăm trượng, xung quanh lượn lờ khói đen, chắn trước người lão.
Chung quanh ngọn núi quanh quẩn sương mù màu đen, nghiễm nhiên có vô số phù văn màu đen tung bay, tản mát ra một cỗ khí tức trầm trọng, hiển nhiên cũng là một kiện dị bảo.
Ngọn núi màu đen vừa mới xuất hiện, bóng trượng lam sắc đã đánh tới ầm ầm, sau khi lam ảnh rơi xuống, khói đen mặt ngoài ngọn núi liền tán loạn ra.
"Ầm ầm" một tiếng nổ mạnh động trời!
Trong nháy mắt bóng trượng đụng vào ngọn núi, lập tức lam mang hắc quang đan vào nhau, vô số quang đoàn hai màu lam đen chớp động, từng đoàn từng đoàn bạo liệt ra.
Cả ngọn núi theo đó run rẩy kịch liệt, phía trên hiện ra từng vết rạn, sau đó bạo liệt ra ầm ầm, hóa thành vô số đá vụn bay ra chung quanh.
Lại bị một kích tan vỡ!
Họa quyển màu đen cũng "Xoẹt" một tiếng, bể thành hai nửa.
Nhưng tựa hồ bóng trượng lam sắc kia đến tận đây cũng đã tiêu hao hết uy năng, lập loè vài cái rồi biến mất vô tung.
Mặc dù Phong Thiên Đô không bị bóng trượng cực lớn đánh trúng, nhưng cũng bị ảnh hưởng, thân thể lúc này bị chấn động bay ra mấy trăm trượng, quanh thân loé lên hắc quang mới đứng vững được, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Lúc này, hư ảnh cự hán màu lam mơ hồ một cái, nhanh chóng thu nhỏ lại rồi tiêu tán, mấy hơi thở sau liền biến mất vô tung, hiện ra thân ảnh Lạc Thanh Hải.
Giờ phút này gã đã khôi phục hình người, trên thân tản mát ra từng vòng quang mang lam sắc vô cùng nồng đậm, nhưng sắc mặt trắng bệch vô cùng.
"Cung chủ."
Bốn gã Kim Tiên Thương Lưu Cung Còn lại, còn có Nam Kha Mộng, vội vàng bay tới rơi vào bên cạnh Lạc Thanh Hải, vây gã vào giữa, cảnh giác nhìn những người chung quanh.
"Không sao." Lạc Thanh Hải khoát tay chặn lại, lật tay lấy ra một quả đan dược màu vàng, ngửa đầu phục dụng.
Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, viên đan dược màu vàng kia lại tản mát ra khí tức có vài phần tương tự với Kim Hồn Đan mà hắn luyện chế lúc trước.
Trên mặt Lạc Thanh Hải chớp động kim quang, sắc mặt tái nhợt rất nhanh hồi phục lại.
Bên kia, Kim Đồng đang chém giết cùng Tề Thiên Tiêu khẽ quát một tiếng, hôi quang quanh người nàng co rụt lại mãnh liệt, sau đó nhanh chóng biến lớn lên.
Một tiếng vang thật lớn, một đoàn hôi quang nồng đậm bạo liệt ra, nổ bay thân thể Kim Đồng ra ngoài.
Sắc mặt Tề Thiên Tiêu hơi trắng bệch, vẫn đang mạnh mẽ chống đỡ một hơi, thân hình hóa thành một đạo hôi quang bay ra ngoài.
Kim Đồng bị nổ bay ra hơn mười trượng, nhưng trên thân chớp động kim quang, một chút tổn thương cũng không có.
Điều này làm cho Tề Thiên Tiêu không khỏi căng thẳng, trong mắt tràn đầy vẻ đắng chát.
Nàng lắc lắc đầu, trì hoãn một chút, trong miệng gầm lên một tiếng, trên thân đại phóng kim quang, tính đuổi theo lần nữa, nhưng bên tai truyền đến thanh âm của Hàn Lập.
"Được rồi, Kim Đồng, trước đến đây đi."
Kim Đồng tức giận giương nanh múa vuốt với Tề Thiên Tiêu, do dự một chút, sau đó mới quay người bay trở về bên cạnh Hàn Lập.
Lúc này, gã Kim Tiên tóc trắng Chúc Long Đạo cũng bay tới, một đoàn người tụ tập lại một góc ở đại điện.
"Sư huynh!" Hôi quang lóe lên, thân ảnh Tề Thiên Tiêu lóe lên, xuất hiện bên cạnh Phong Thiên Đô.
Lúc này sắc mặt Phong Thiên Đô có chút trắng bệch, khoát tay áo, sau đó lật tay lấy ra một quả đan dược màu đen ăn vào, sắc mặt mới dần dần khôi phục lại vài phần.
Cùng lúc đó, thân hình lão giả thất tuần Nam Lê tộc hóa thành một đạo huyết quang, rơi vào bên cạnh bà lão tóc bạc.
Bốn phương tu sĩ phân biệt đứng ở bốn góc đại điện, hình thành xu thế kiềm chế lẫn nhau, nhất thời ánh mắt quét qua nhau, nhưng đều không có ra tay.
Kim Đồng bay trở về bên cạnh Hàn Lập, đáp trên vai của hắn, ánh mắt nhìn sang hai người Âu Dương Khuê Sơn cùng gã Kim Tiên tóc trắng.
"Ồ, tại sao lại nhiều ra hai người, là người tốt sao, có lợi hại không?" Kim Đồng ồ lên một tiếng, hỏi.
Lời vừa nói ra, trên mặt Âu Dương Khuê Sơn cùng gã Kim Tiên tóc trắng đều hiện lên một tia cổ quái.
Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ động, nhìn lại Hô Ngôn Đạo Nhân, trong mắt hiện ra vẻ hỏi thăm ý kiến.
Hắn cũng đang muốn hỏi vấn đề này, Âu Dương Khuê Sơn cùng gã Kim Tiên tóc trắng tựa hồ kết minh cùng phe mình, bất quá chuyện này xảy ra khi nào hắn cũng không rõ.
"Lệ Đạo Hữu, lúc trước tình huống hỗn loạn, không kịp báo cho ngươi biết.
Kỳ thật ta cùng Âu Dương đạo chủ đã sớm âm thầm liên lạc, liên thủ hành động trong Tiên Phủ." Hô Ngôn Đạo Nhân mở miệng giải thích.
Hàn Lập nghe vậy, ánh mắt chớp lên.
"Lệ Đạo Hữu, nhiều năm không gặp, không tưởng được ngươi đã tiến giai đến cảnh giới Kim Tiên, thật đáng mừng." Âu Dương Khuê Sơn chắp tay nói với Hàn Lập.
"Âu Dương đạo chủ khách khí.
Bất kể như thế nào, mọi người đều là đồng môn Chúc Long Đạo, tự nhiên cùng tiến cùng lui." Tâm niệm Hàn Lập thay đổi thật nhanh, gật đầu cười nói.
Mắt thấy Hàn Lập đồng ý, trong lòng Âu Dương Khuê Sơn cùng Hô Ngôn Đạo Nhân vui vẻ.
Hôm nay Hàn Lập bày ra thực lực mạnh mẽ, mơ hồ đã có địa vị ngang với Phong Thiên Đô, hơn nữa Kim Đồng này là Phệ Kim Tiên cấp Kim Tiên, tuyệt đối là một đại trợ lực.
Như thế, bên phương bọn hắn có trọn vẹn sáu gã Kim Tiên, trở thành lực lượng cường thế nhất ở đây, đối với việc cướp lấy Thái Ất đan, tất nhiên là có lợi ích rất lớn.
"Bất quá, có chuyện này ta nghĩ cũng nên sớm hỏi rõ ràng." Hàn Lập chợt mở miệng hỏi.
"Lệ Đạo Hữu mời nói." Hô Ngôn Đạo Nhân nói gấp.
"Mặc dù liên thủ, nhưng mỗi người chúng ta cướp được Thái Ất đan, hẳn là thuộc về bản thân người đó chứ?" Hàn Lập hỏi như thế.
Âu Dương Khuê Sơn nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.
"Cái này đương nhiên, liên thủ chỉ là đối địch, còn cướp đoạt Thái Ất đan tự nhiên dựa vào bổn sự." Không chờ Âu Dương Khuê Sơn nói, Hô Ngôn Đạo Nhân đã mở miệng nói ra.
Âu Dương Khuê Sơn lộ ra một tia mất tự nhiên, ánh mắt trao đổi với gã Kim Tiên tóc trắng kia một cái.
Luận thực lực, hai người bọn họ hôm nay coi như yếu nhất, tỷ lệ cướp được Thái Ất đan thấp nhất, nhưng Hô Ngôn Đạo Nhân và Hàn Lập đã đồng ý, bọn họ cũng không có cách nào, đành phải gật đầu nhẹ.
"Vậy là tốt rồi." Hàn Lập tươi cười, nhìn về phía đan lô xanh biếc, trong mắt lập loè tinh mang.
Lúc trước đáp ứng tương trợ Hô Ngôn Đạo Nhân cướp lấy một viên Thái Ất đan, hứa hẹn đã hoàn thành, hiện tại hắn không cần cố kỵ lo lắng nữa.
Bên kia, ánh mắt Lạc Thanh Hải nhìn về phía bọn Hàn Lập, trong mắt hiện lên một tia kiêng kị.
Giờ phút này chín viên Thái Ất đan, mới có ba viên ra lò, còn thừa lại hơn phân nửa, không cần phải nóng lòng.
Hôm nay bên Phục Lăng Tông chỉ còn lại có hai người, át chủ bài Phong Thiên Đô hôm nay có thể nói đã tung hết sức, hơn nữa vừa trải qua đại chiến khi nãy, giờ phút này tiêu hao thật lớn, không quá đáng lo nữa.
Ngược lại một phương nguyên bản thế cô lực yếu Hàn Lập lại trở thành người đông thế mạnh, lại có Linh vực Thời gian, tồn tại Phệ Kim tiên quỷ dị, đối với bọn họ là uy hiếp lớn nhất.
Chú ý tới ánh mắt không có hảo ý của lão hồ ly Lạc Thanh Hải, trong lòng bọn người Hàn Lập cảm thấy rùng mình.
Vừa rồi Lạc Thanh Hải một lần hành động phá vỡ Linh Vực Phong Thiên Đô, thể hiện ra thực lực Thái Ất cảnh, giờ phút này khí tức trên thân gã tuy rằng chưa bình phục hẳn, nhưng mọi người tại đây đều phải cẩn thận đề phòng.
"Mọi người coi chừng tên Lạc Thanh Hải kia, hắn không giống tu sĩ bình thường, trong người có có huyết mạch Chân Linh Oa Xà Huyết.
Nếu ta đoán không sai, hắn vừa mới phục dụng một đầu Oa Xà Chân Linh chi nguyên Thái Ất cảnh, cưỡng ép thi triển ra lực lượng Thái Ất cảnh, tuy rằng không so được với tu sĩ Thái Ất cảnh chính thức, nhưng vẫn không thể khinh thường." Thanh âm Hô Ngôn Đạo Nhân vang lên trong đầu đám người Hàn Lập.
Những người khác nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.
Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, hắn đã từng thấy ghi chép Chân Linh chi nguyên trên điển tịch, là huyết mạch chi nguyên trong linh thể.
Chân Linh và tu sỹ bình thường vốn bất đồng.
Sau khi tu sĩ bình thường vẫn lạc, Nguyên Anh và thần hồn bọn họ rất khó bị sử dụng.
Nhưng Chân Linh chi nguyên lại bất đồng, chỉ cần có được lực lượng huyết mạch giống nhau, hoàn toàn có thể kế thừa, thậm chí dung hợp lực lượng Bản Nguyên những thứ này, phát huy ra lực lượng vượt xa bản thân, chỉ là điều khiển Chân Linh chi nguyên lại tiêu hao lực lượng thần hồn rất lớn, mạo hiểm cũng không nhỏ.
"Hô Ngôn đạo hữu, theo ý của ngươi, vừa rồi Lạc Thanh Hải thi triển một kích kia, đã tiêu hao hết Chân Linh chi nguyên hay chưa?" Hàn Lập liếc mắt dò xét Lạc Thanh Hải, truyền âm hỏi.
"Có lẽ còn chưa hết, lấy tâm cơ của Lạc Thanh Hải, tuyệt sẽ không bày ra hết.
Mọi người ngàn vạn phải cẩn thận với hắn." Hô Ngôn Đạo Nhân truyền âm trịnh trọng nhắc nhở.
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía hai người Phong Thiên Đô, rất nhanh lại dời ánh mắt đi, rơi vào trên người hai người Nam Lê tộc, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
"Lệ Đạo Hữu, ngươi nhận ra hai người Nam Lê tộc này?" Hô Ngôn Đạo Nhân chú ý tới ánh mắt Hàn Lập, truyền âm hỏi.
"Không nhận ra." Ý niệm trong đầu Hàn Lập chuyển động, lắc đầu.
Bà lão tóc bạc xuất ra đan dược, đúng là Hư Nguyên đan.
Đan này do hắn tự mình luyện chế, hắn tự nhiên sẽ không nhận sai.
Lúc ấy hắn tự tay giao cho Giao Tam, làm sao lại rơi vào tay bà lão tóc bạc nơi đây, chẳng lẽ là.
.
.
Người này chính là Giao Tam dịch dung hay sao?
Nhưng nhìn lại tu vi, tựa hồ lại không quá giống.
"Hai người này không đơn giản, nhất là bà lão tóc bạc kia, vừa rồi lại đơn giản tránh được những tượng đá Khôi Lỗi kia.
Bất quá bọn hắn tựa hồ không có hứng thú với Thái Ất đan, mục đích hình như là gã hoạt tử nhân kia, không biết có mưu đồ gì." Hô Ngôn Đạo Nhân trầm ngâm nói, tựa hồ có chút khó hiểu với hành động của bà lão tóc bạc.
Hàn Lập nhíu mày, Hô Ngôn Đạo Nhân nói những thứ này, cũng chính là những nghi hoặc trong lòng của hắn.
Không đơn thuần chỉ có bà lão tóc bạc kia, tựa hồ Phong Thiên Đô cũng chú ý đến cỗ thi thể kia.
Hoạt tử nhân này xuất hiện ở Thái Ất điện, khẳng định là thi thể không tầm thường, hơn nữa vừa rồi thời điểm bà lão tóc bạc cho nó ăn Hư Nguyên đan, đột nhiên bộc phát uy năng không phải chuyện đùa.
Cỗ thi thể này, đến cùng cất giấu bí mật gì không muốn người biết?
Trải qua tiếng động huyên náo lúc trước, giờ phút này trong đại điện tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, bầu không khí lộ ra áp lực, thế cục càng khó bề phân biệt.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, ba đầu Ly Long mặt ngoài đan lô xanh biếc sáng lên mãnh liệt ngũ thải hà quang.
Thình lình lại có ba khối Thái Ất đan thành đan rồi!
Trên đại điện màu vàng không có gió giục mây vần, mảng lớn màu vàng sáng mờ hiện ra lần nữa, cuồn cuộn cuồn cuộn, tạo thành một vòng xoáy màu vàng thật lớn, so với hai lần trước lớn thêm không ít.
Một màn này, làm cho ánh mắt mọi người ở đây đồng loạt nhìn về phía đan lô, trong đầu đồng thời toát ra ý niệm:
"Lại bắt đầu rồi!"