Phàm Nhân Tu Tiên 2 FULL


Hàn Lập nhìn bóng lưng Giao Tam rời đi, chỉ đành bất đắc dĩ cười cười.
Hắn giơ tay lên, cẩn thận nhìn thoáng qua hải đồ trong tay, phát hiện hải vực này không chỉ cách Hồng Nguyệt Đảo cực xa, mà khoảng cách đến các hòn đảo được đánh dấu trên hải đồ cũng không gần.
Sau một lát, hắn thu hồi hải đồ, biến thành độn quang bay gấp về phía Ô Mông Đảo.
Gió biển gào thét, trong không khí xen lẫn một mùi vị mặn tanh.
Một hơi bay qua mấy vạn dặm, Hàn Lập gỡ mặt nạ trên mặt xuống, khôi phục khuôn mặt của mình, cau mũi một cái, thư giãn thân thể một thoáng, quần áo trên người bay phất phới.
Hắn phun nhẹ một ngụm trọc khí, tốc độ phi hành chậm lại, vừa quan sát khắp nơi, vừa bay chậm về phía trước, cảm giác thư giãn thích thú đã lâu chưa có.
Lúc trước trời đưa đất khiến được Hô Ngôn Đạo Nhân mời gia nhập chuyến đi Minh Hàn Tiên Phủ, tuy rằng trong đó nguy cơ tứ phía, thế lực khắp nơi tranh đấu với nhau, vì mục đích bản thân không từ thủ đoạn, nhưng may mà vận khí bản thân không tệ, cuối cùng chuyến đi này hữu kinh vô hiểm.
Kể từ đó, hắn thu hoạch thật sự xa xỉ, không chỉ có tu vi tăng cao đến Kim Tiên trung kỳ, lại ngưng tụ ra sợi tơ Thời Gian Pháp Tắc, nắm giữ phương pháp tu luyện Linh Vực, còn tế luyện trọn bộ Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đến vượt quá phẩm cấp tưởng tượng, ngay cả Kim Đồng và Phệ Linh Hỏa Điểu cũng đều có cơ duyên, tin tưởng thời gian tới tu vi cũng tăng lên không nhỏ.
Mà trên tay của hắn còn nắm giữ ba vòng tay trữ vật của Tiêu Tấn Hàn, Phong Thiên Đô cùng Công Thâu Cửu, bảo vật cất giữ bên trong nhất định không ít, cũng tương tự làm hắn chờ mong không thôi.
Ước chừng sau gần nửa canh giờ, phía dưới trước mắt Hàn Lập xuất hiện một hòn đảo nhỏ ba màu lớn chừng hai ba mươi dặm.
Lúc này thần thức của hắn mở ra, đảo qua trên đảo một lần, phát hiện ở trên đầu có một ít chim thú, lại không có dấu người, trong lòng hơi động liền bay thấp xuống hướng hòn đảo.
Tới gần trên không hòn đảo, hắn liền thấy rõ cảnh quan phía trên hòn đảo.
Chỉ thấy phía đông hòn đảo có thảm thực vật rậm rạp cổ thụ che trời, nhìn từ xa thấy xanh ngắt vô cùng, bên trong thỉnh thoảng có thanh âm vượn gầm hươu kêu truyền ra, chính giữa cây rừng thưa thớt, phía trên núi lộ ra màu vàng đất.

Phía tây đá lởm chởm cheo leo, sườn đồi hang sâu, khắp nơi một màu xanh đen.
Thân hình Hàn Lập đáp xuống trên đảo, lập tức trong rừng rậm vang lên một hồi âm thanh "Rầm rầm", lúc nha lúc nhúc chim biển từ trong bay ra che khuất bầu trời, một đám quạ đen liền bay ra bên ngoài đảo.
Hắn đáp xuống phía đông hòn đảo, tìm một chỗ đất trống ánh mặt trời xuyên thấu qua trong rừng, ngồi xếp bằng xuống.
Một ít kim mang nhanh chóng toả ra biến lớn lên, xuất hiện một màn sáng hình tròn lan ra, lập tức bao phủ cả hòn đảo nhỏ.
Sau đó, Hàn Lập lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay liền nhiều ra ba vòng trữ vật, trên đầu gối cũng xuất hiện một tiểu kỳ màu trắng và một khối lệnh bài màu vàng.
Trên tiểu kỳ màu trắng vẽ mây biển, chính giữa mơ hồ hiện lên hai phù văn cổ quái màu vàng bạc, theo thứ tự được viết bằng Ngân Khoa Văn và Kim Triện Văn, ngay cột cờ còn khắc hai chữ "Vân Lục", chắc là kỳ danh.
Tuy phẩm giai vật này không thấp, nhưng bên trên lại không bố trí cấm chế, Hàn Lập luyện hoá một chút, liền có thể sử dụng tự nhiên.
Trong tay hắn loé lên hào quang, trút Tiên Linh Lực vào trong đó, tiểu kỳ màu trắng lập tức đón gió mở ra, biến lớn lên, hóa thành một cây đại kỳ cao tám trượng trắng như tuyết.
Khi huy động nó, trên mặt cờ có sương trắng bốc lên, tuôn ra cuồn cuộn như vạn lý vân hải, trong chốc lát liền che khuất toàn bộ đảo nhỏ.
Ở trên đảo, đàn thú kinh hoảng nhao nhao lên, chim bay điên cuồng tứ tán, lập tức loạn cả một đoàn.
Cũng may Hàn Lập chỉ dùng thử, cũng không chính thức kích phát dị năng bảo vật này, vì vậy cũng không gây tổn thương đến sinh linh trên đảo.
Bất quá hắn phát hiện, vật ấy tựa hồ là một kiện pháp bảo công kích, lúc trước bị Công Thâu Cửu hốt hoảng sử dụng, chẳng qua là tạm thời dùng làm pháp bảo hộ thân, cũng không chính thức kích phát uy năng vốn có của nó.
Theo hắn suy đoán, bảo vật này được một gã tu sĩ Thái Ất cảnh sơ kỳ tế ra dùng để chống đỡ nguy cơ, hẳn có không ít diệu dụng, nếu dùng để đối phó số đông, có lẽ xài hữu dụng hơn, thể hiện ra uy năng lớn nhất.
Thu hồi tiểu kỳ màu trắng, hắn lại lấy ra khối lệnh bài màu vàng kia, quan sát tỉ mỉ.
Chỉ thấy trên lệnh bài được một tầng sáng màu vàng che đậy, bên trong có một ít phù văn chớp động thập phần bí ẩn, chính giữa là ba chữ to "Giám sát sứ" được viết bằng Kim Triện Văn.
Tâm niệm Hàn Lập vừa động, thần thức liền dò xét vào bên trong.
Nhưng khi thần niệm của hắn vừa tiếp xúc mặt ngoài lệnh bài, một đạo ánh sáng màu vàng lập tức nhộn nhạo lên, giống như màn nước ngăn cách thần thức của hắn ra.
Lông mày Hàn Lập cau lại, điều động Tiên Linh Lực trong cơ thể thúc giục vật ấy.
Lúc này, một chuỗi phù văn đột nhiên sáng lên hào quang, mãnh liệt lao ra lệnh bài, bay thẳng lên không trung.
Hàn Lập cả kinh, Chân Ngôn Bảo Luân lập tức phóng ra như bay, phóng ra gợn sóng màu vàng lập tức bao phủ hải vực này lại.
Chuỗi phù văn này khó khăn lắm mới bay được trăm trượng, liền bị gợn sóng màu vàng bao trùm lại, thế đi lập tức chậm lại, bị Hàn Lập thò một tay vào hư không bắt trở về.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, xem phù văn giãy giụa trong tay không thôi, giống như vật còn sống.

Bàn tay hắn dùng sức xiết một cái, lập tức phù văn màu vàng tản ra hào quang, hóa thành từng điểm quang phấn óng ánh, biến mất không thấy.
Hắn suy đoán, phù văn này hẳn là cấm chế nào đó che giấu trên lệnh bài, một khi người ngoài không phải Công Thâu Cửu thúc giục, sẽ lập tức phát động.

Nếu để cho nó chạy thoát, chỉ sợ sẽ lập tức đưa tới Giám sát sứ Thiên Đình truy xét.
Trong miệng Hàn Lập thở nhẹ một hơi, nhìn chằm chằm vào lệnh bài đã trở về hình dáng ban đầu, mặt lộ vẻ do dự.
Mắt thấy lệnh bài này có khả năng làm hắn bại lộ, ý niệm đầu tiên trong đầu hắn là trực tiếp phá hủy lệnh bài, nhưng dù sao lệnh bài này cũng không giống vật thường, hắn cảm giác về sau rất có thể sẽ có tác dụng không tưởng tượng nổi, nếu hiện tại tiêu hủy, thật sự có chút đáng tiếc.
Chần chờ một lúc lâu, Hàn Lập vẫn không tiêu hủy lệnh bài, mà thi triển thủ đoạn mạnh hơn phong toả nó rồi thu vào.
Sau khi thu thập hai hai món đồ này xong, hắn cầm vòng trữ vật Tiêu Tấn Hàn lên, luyện hóa một chút, sau đó lấy tất cả vật cất giấu bên trong ra ngoài, một đống đồ vật rực rỡ muôn màu được bày đầy trên mảnh đất trống trong rừng.
Hàn Lập tra xét một chút, phát hiện trong đó có chừng hơn ba mươi kiện pháp bảo, chính giữa phẩm chất cao nhất là một bộ Tử Mẫu Kiếm thuộc tính băng cùng một mặt tiểu kỳ màu lam, đều là Hậu Thiên Tiên Khí ẩn chứa lực lượng pháp tắc.
Trừ những thứ đó ra, Tiêu Tấn Hàn còn mang theo bên người hơn mười bình đan dược đủ màu sắc, trong đó chỉ có một số ít Hàn Lập có thể nhận ra, là những đan dược bồi nguyên cùng liệu thương, nhưng đại bộ phận hắn đều chưa từng thấy qua.
Bên trong những đan dược này đều ẩn chứa Tiên Linh Lực đậm đặc, hoặc là bên trên nó truyền ra khí tức dược lực, so với đan dược Hàn Lập dùng trước kia thì mạnh hơn rất nhiều, không cần suy đoán cũng biết hơn phân nửa là đan dược phụ trợ mà tu sĩ Kim Tiên sử dùng.
Hiển nhiên, vị này từng là Cung chủ Bắc Hàn Tiên Cung, hùng cứ Bắc Hàn Tiên Vực nhiều năm như vậy, tích góp cất giấu trên người quả nhiên xa xỉ, không nghĩ tới lần này ở trong Minh Hàn Tiên Phủ, mấy thứ này đều làm lợi cho mình.
Hàn Lập nghĩ như vậy, phân biệt sơ những đan dược này ra, sau đó tay áo cuốn một cái, thu vào.
Sau đó, ánh mắt của hắn lại rơi vào hai quyển trục màu trắng cao một xích, tay khẽ phất, liền hút một cái trong đó tới tay, mở ra.
Theo quyển trục chậm rãi trải rộng ra, Hàn Lập liền thấy mấy chữ to viết dọc ghi ngoài cùng bên phải: "Hoa Nam Đan Kinh".
Lông mày hắn không khỏi nhảy lên, liền tranh thủ mở nhanh toàn bộ quyển trục, cẩn thận nhìn xem.
Sau một lát, bàn tay hắn chậm rãi cuốn lên, thu quyển trục vào, khóe miệng hiện lên vẻ vui mừng.
Lúc này bên trong cuốn đan kinh, số lượng đan phương được ghi chép cũng không nhiều, chỉ có năm cái mà thôi.
Nhưng năm đan phương này đều không ngoại lệ, tất cả đều là đan dược luyện chế cho cấp bậc Kim Tiên, Hàn Lập vừa vặn có thể dùng.
Hơn nữa, căn cứ chủng loại tài liệu dược vật bên trong đan phương, lúc trước hắn thu hồi những tài liệu kia, lại bao gồm cả năm loại này.
Bởi vậy, Hàn Lập đã có đủ đan phương cùng tài liệu dược vật, ngày sau tùy thời cũng có thể tự luyện chế ra.
Hắn thật vất vả mới khép lại miệng cười rộng đến tận mang tai, hít sâu một hơi, đè nén vui sướng trong lòng, mở ra quyển trục kia.
Bên trong quyển trục này, lúc nha lúc nhúc chữ triện cổ nhỏ, đã viết không dưới năm ngàn chữ, chữ viết như thiết họa ngân câu, nét chữ cứng cáp, giữa những hàng chữ hơi có chút băng hàn chi ý.
Làm cho người nhìn xem, cảm giác như có băng sương tuyết khí đập vào mặt.
Những ghi chép bằng chữ triện cổ nhỏ này không phải vật gì khác, đúng là cảm ngộ cả đời của Tiêu Tấn Hàn đối với Thuỷ chi pháp tắc.
Tuy Hàn Lập không tu luyện Thủy chi pháp tắc, nhưng Địa Chích Hóa Thân của hắn tu luyện Hắc Hải Trọng Thủy Kinh lại là công pháp thủy thuộc tính, chính hắn cũng thường xuyên sử dụng trọng thủy, cho nên mắt tinh tường vô cùng, liếc mắt liền nhìn ra trong này là cảm ngộ tâm đắc, lời ít mà ý nhiều, tinh diệu vô cùng, tuyệt đối là bảo vật mơ ước của người tu luyện pháp tắc Thủy thuộc tính.
Thu hồi hai quyển trục, Hàn Lập lại nhìn về các chủng loại Linh dược và Linh tài nằm hỗn tạp trên mặt đất kia.
Sau một phen phân biệt, hắn phát hiện phần lớn những linh dược này có niên đại rất cao, đa phần là tài liệu luyện chế cho những đan dược cấp Kim Tiên kia.
Về phần những Linh tài kia, trong đó trừ không ít Thiên Tạo Hàn Tùy và một ít Ô Vân Tinh Kim ra, những vật khác tuy cũng là tài vật, nhưng giá trị không bằng hai loại trên, chỉ là số lượng lại nhiều hơn một chút.
Ngoại trừ mấy thứ này ra, còn dư lại là một đống Tiên Nguyên Thạch được xếp thành một núi nhỏ, ánh sáng mặt trời xuyên qua khu rừng chiếu tới, lóe ra hào quang óng ánh, Hàn Lập nhìn thấy, hoa mắt không thôi.
Hắn rạo rực vui sướng thu tất cả vào, không có ngừng, lại cầm vòng tay trữ vật của Phong Thiên Đô lên.
Một hồi ánh sáng màu xanh cuốn qua, mặt đất vừa rồi đã bị dọn sạch một lần, lại bị các loại pháp bảo, đồ vật phủ kín, trong đó có ba kiện Hậu Thiên Tiên Khí, theo thứ tự là một thanh cốt đao màu đen dài khoảng hai thước, một khối dài mảnh sơn đen như nghiên mực, cùng một khối giống như cái chặn giấy có chất liệu giống ngọc nhưng không phải ngọc.
Hàn Lập phá giải từng cấm chế trên ba đồ vật này, đều luyện hoá sơ bộ tất cả.
Hai bên cốt đao màu đen đều khắc một rãnh sâu hình loan nguyệt, bên trong có nhàn nhạt sát khí phiêu đãng ra.
So sánh với cốt đao, khối nghiên mực ô vuông dài mảnh kia thoạt nhìn có chút bình thường không có gì lạ, phía trên không khắc hoạ bất kỳ phù văn nào, chỉ là có một ít vết rách phân bố không đều.

Hàn Lập rót Tiên Linh Lực vào, bên trong vết rách liền có ngọn lửa màu đen tuôn ra mãnh liệt, từ trong truyền ra hoả lực nóng bỏng vô cùng cường đại.
Về phần khối chặn giấy màu trắng sữa kia, một mặt khắc một đầu dị thú giống như man sư.

Lúc này Hàn Lập dùng Tiên Linh Lực thúc giục, cái chặn giấy liền nhanh chóng biến lớn lên, hóa thành một tòa núi trắng như tuyết hình dạng man sư đang nằm, thuận theo tâm ý, trấn áp vạn vật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui