Dịch giả: nila32
Hắc diễm cuồn cuộn, sóng lửa mịt mờ.
Hắc diễm quỷ dị khiến cho nhiệt độ trong cốc bị đẩy lên cao như đang đứng trong một cái lò lửa.
Hơn nữa còn có từng trận Ma khí đen sì như mực dần dần lan ra, ẩn chứa khí tức khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Nơi Hàn Lập và Liễu Nhạc Nhi đang đứng càng phải hứng chịu sức nóng cao đến rợn người, không khí xung quanh dường như cũng bị đốt đến vặn vẹo.
Liễu Nhạc Nhi nhìn thấy ma diễn bốc lên hừng hực liền sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu.
Nhưng sau một khắc, nàng chợt nhớ ra bản thân đang được màn lửa màu bạc che chở.
Ma khí nóng rát xung quanh như bị lực hút mạnh mẽ nào đó, nhao nhao chui vào ngân diễm khiến cho không khí chung quanh trở nên mát mẻ vô cùng.
Hàn Lập dù không có sự bảo hộ của ngân diễm nhưng đối mặt với biển lửa xung quanh, thần sắc vẫn cực kỳ bình tĩnh, đến mắt cũng không chớp cái nào.
Ngay khi ma diễm sắp chạm đến người mình, họ Hàn bỗng nhiên há miệng hít vào một hơi thật mạnh.
Ma diễm đen kịt chung quanh liền bị lực hút này cuốn lấy, tựa như thủy triều rót vào trong miệng của hắn.
Chỉ sau hai ba nhịp thở, đã có phân nửa hắc diễm chui vào trong bụng Hàn Lập khiến cho thế lửa trong cốc lập tức trở nên uể oải.
Cảnh tượng này khiến cho trong mắt của bốn vị tu sĩ Hợp Thể thiếu điều muốn rớt ra ngoài, vội vàng đình chỉ pháp quyết trong tay.
Kể từ đó, hỏa liên màu đen mặt ngoài vách đá chung quanh lập tức mờ đi, khôi phục nguyên dạng.
Có điều những đồ văn kia so với lúc trước đã trở nên ảm đạm không ít.
Hàn Lập không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục thôn phệ toàn bộ hắc diễm sau đó ợ ra một tiếng tựa hồ chưa hài lòng lắm.
“Làm sao có thể!”
“Cửu Thiên ma diễm có thể thiêu đốt vạn vật lại bị hắn…”
“Kẻ này rốt cuộc là loại quái vật gì!”
“Chư vị, thần thông của người này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Thừa dịp đối phương vẫn đang ở trog đại trận Quỷ Trấn Hồn, chúng ta cần tìm biện pháp dự phòng nếu không hậu hoạn vô cùng!” Nam tử râu tím lớn tiếng hô hào.
Nói xong, y liền giơ tay tế ra một chiếc đèn cổ màu đồng đỏ cao chừng nửa xích đồng thời lầm rầm tụng niệm chú ngữ.
Phốc!
Cổ đăng dấy lên ngọn đăng diễm màu tím nhạt.
Đồng thời thân đèn xuất hiện vô số phù văn lớn bằng hạt gạo, nhanh chóng lượn lờ.
Một luồng sương tím theo đó bốc lên, trong chớp mắt ngưng tụ thành một con cự hổ màu tím trông rất sống động.
Cự hổ gầm rú một hồi sau đó lao thẳng về phía Hàn Lập.
Nữ tử xinh đẹp đang đứng trên cột đá chợt tụng niệm chú ngữ gì đó khiến cho đồng tử nổi lên một tầng hồng mang.
Chỉ thấy y phục trên người nàng không gió mà bay, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Bắp thit trên người đột nhiên co rút lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Bàn tay mọc ra móng dài màu đen tạo thành bộ vuốt vô cùng dữ tợn.
Da thịt trên khuôn mặt mỹ miều chảy xệ, chỉ còn lại một bộ hồng phấn khô lâu!
Ả ta nhẹ nhàng đáp xuống, tốc độ nhanh đến kinh người.
Trong thoáng chốc, vô số tàn ảnh đã xuất hiện ở bên Hàn Lập, một đạo trảo thủ chộp mạnh xuống.
Không trung trên đầu họ Hàn chấn động.
Một đạo cốt trảo trắng ớn thò ra.
Năm ngón tay như lưỡi đao sắc bén mang theo tiếng gió bén nhọn cùng sát khí xám trắng từ đó quét ra.
Cốt trảo tựa như không bị hư ảnh Huyết Hải cản trở chút nào!
Hàn Lập đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ giơ tay lên ném một ngọn núi bay đi, đập thẳng về phía cốt trảo.
“Oanh” một tiếng!
Ngọn núi màu va phải cốt trảo lập tức vỡ tan thành từng mảnh.
Có điều cốt trảo cũng “Răng rắc” vài tiếng sau đó vỡ tung.
Sát khí đầy trời theo đó tan thành mây khói, chỉ còn lại vô số vụn xương.
Khi hồng phấn khô lâu đang định làm gì đó, thì một cỗ sóng khí tựa như bài sơn đảo hải đã ập tới trước mặt khiến cho thân thể của ả như liễu tơ trước gió, không thể chống cự mảy may, đâm sầm vào một vách núi, để lại một đống xương trắng.
Đúng vào lúc này, tiếng hổ gầm truyền đến!
Cự hổ màu tím phá không lao tới, há miệng phun ra cột sáng màu tím.
Hàn Lập vung tay thành trảo.
Một luồng man lực vô hình theo đó quét qua.
Cột sáng màu tím lập tức tan biến.
Thế nhưng trảo lực vẫn không dừng lại, mà thuận thế chộp tới phần bụng của cự hổ.
Chỉ thấy hai tay họ Hàn nhanh như chớp giật.
Một tay giữ lấy phần đầu của đối phương, tay kia bắt được chân sau.
Cơ bắp trên tay phồng lên, giống như hai cái kìm lớn, mặc cho cự hổ giãy giạu điên cuồng cũng không thể xê dịch mảy may!
Ngay khi Hàn Lập định giang tay xé đôi thân thể cự hổ thì mặt đất bõng lóe lên bốn đạo cự mâu màu đen, xuyên qua Huyết Hải cuồn cuộn, đâm tới ngực bụng của hắn.
“Boong” một tiếng ngân vang!
Bốn thanh cự mâu như vừa va phải tường đồng vách sắc, bị lực phản chấn đẩy rụt về sau.
Xoẹt xoẹt!
Một tiếng động kỳ lạ vang lên.
Đất đá vun vãn, để lộ một con nhện đen khổng lồ.
Trên đầu của nó có hai hàng mắt trắng muốt, tám cái chân dài như ngọn giáo, dưới bụng còn có túi thịt lủng lẳng màu xám.Hàn Lập khẽ nhíu hai mắt, phát hiện túi thịt kia bất ngờ chính là lão già lưng còng.
Còn con nhện kia giống như một khối thịt thừa mọc ra từ lưng của lão, vô cùng quỷ dị.
Nhện đen vừa hiện thân, đôi chân sắc bén đã lần nữa hành động.
Trên đó nổi lên ánh sáng đỏ rực như máu, thoạt nhìn giống như một cái kéo lớn bị nung đỏ, kẹp thẳng đến cổ của Hàn Lập.
Chỉ là lần này, Hàn Lập không hề cho nó nửa phần cơ hội.
Hai tay vẫn nắm chặt cự hổ màu tím.
Thân thể lao xuống với khí thế vạn quân, chân phải quét ngang mà ra.
“Phanh” một tiếng vang thật lớn!
Hai cái chân trước của nhện đen bị đánh gãy thành từng khúc.
Người nó còn bị cự lực trùng kích, văng ra thật xa, nện lên một bước tường đá, sau đó còn bị cự thạch đè lên.
Hàn Lập vừa đáp xuống đất, hai tay đã vân sức xé toạc cự hổ thành hai nửa.
Sự tình ngoài ý muốn xảy ra!
Cự hổ màu tím vỡ ra thành đám sương tím nhưng không tản đi mà lại bất ngờ bao vây Hàn Lập vào giữa.
Sương mù tản ra mùi hương đậm đặc kỳ lạ, hiển nhiên là một loại độc được hiếm có với khả năng ăn mòn thần trí của tu sĩ.
“Ca ca!” Liễu Nhạc Nhi nhìn thấy tình thế không ổn, vội vàng kêu lên thất thanh.
“Hắc hắc, thân thể mạnh mẽ thì sao chứ, cũng không thoát khỏi Thực Hồn Quỷ Vụ của Lư trưởng lão…” Bộ xương do Hồng Phấn
Khô Lâu vỡ thành cách đó không xa run rẩy đứng lên, trong miệng phát ra một hồi cười nhạo.
Nào ngờ ả chưa nói hết chợt nghe âm thanh gào rú tê tâm phế liệt truyền đến từ đỉnh cách đó không xa.
Chỉ thấy na tử râu tím lăn lộn trên đất, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Cổ đăng lúc trước lúc này bị vứt sang bên.
Tử vụ do cự hổ biến thành tán loạn, lộ ra thân ảnh của Hàn Lập.
Chỉ thấy hắn vẫy nhẹ tay, cổ đăng liền bị đoạt lấy.
Sau khi xem qua, họ Hàn liền cất nó vào túi trữ vật.
Cùng lúc đó, tinh quang lóe lên, một đạo tinh ti thật nhỏ lóe lên chui ngược trở lại mi tâm của nam tử râu tím.
Chỉ thấy y xoay chuyển ánh mắt, nhìn sang cổng chào bên trái hỏi to một câu:
“Vẫn chưa tìm được cơ hội đánh lén hay sao?”
Y vừa nói xong, một thân ảnh theo đó hiện ra, cấp tốc lui ngược về sau.
Chính là cự hán một mắt nãy giờ vẫn chưa ra tay.
Lúc này, quanh người gã là một bộ giáp gai xương, bàn tay nắm chặt một thanh cự phủ đỏ rực, thoạt nhìn hẳn là một kiện Pháp bảo cực phẩm với uy năng không nhỏ.
Sau khi đứng vững trở lại, gã ta chỉ cảnh giác nhìn lại Hàn Lập chứ không có ý định liều mạng xông lên.
Vừa rồi tận mắt nhìn thấy họ Hàn hạ gục ba tu sĩ Hợp Thể, hơn nữa còn khiến đối phương không có khả năng chống trả.
Vả lại từ đầu, có thể thấy rõ hắn chưa tung ra hết sức của mình.
Cảm giác bất lực khi đứng trước mặt đối thủ như thế này đã lâu lắm rồi gã mới gặp phải.
Hàn Lập nhìn thấy cự hán hiện thân lập tức thu hồi ánh mắt, quay người bước tới cổng chào trước mặt.
Dựa vào nếp gấp trên y phục của Hàn Lập, có thể nhìn ra trọng lực do huyết hải tạo thành vẫn đang đặt hết tên người hắn.
Tuy hắn di chuyển không nhanh nhưng không hề có cảm giác mệt nhọc miễn cưỡng.
Đến trước cổng chào, Hàn Lập bỗng nhiên cong người ôm lấy một cây cột ở đó.
Cánh tay phát lực nhấc bỗng nó lên.
Mặt đất ầm ầm chấn động, đầu lâu cự quỷ bên trên tựa như sống dậy, khuôn mặt lộ ra một tia hoảng sợ!
Chỉ thấy toàn bộ cổng chào lắc lư, bị nhấc càng ngày càng cao, cuối cùng bị rút hoàn toàn ra khỏi mặt đất.
Sau đó, chỉ nghe đầu lâu cự quỷ hét lên một tiếng.
Ô quang xung quanh cổng chào bỗng nhiên co rút lại, hóa thành một tấm lệnh bài màu đen rơi vào trong tay Hàn Lập.
Huyết hải bao trùm phạm vi trăm trượng cũng theo đó rút đi không ít.
Hàn Lập cất lệnh bài đi sau đó tiến đến một cổng chào khác.
Lúc này, lão già lưng còng và nam tử râu tím đã cùng bò dậy.
Nữ tử hóa thành hồng phấn khô lâu cũng đã trở lại diện mạo xinh đẹp như trước.
Bốn vị tu sĩ Hợp Thể của Thiên Quỷ Tông lúc này chỉ biết trở mắt quan sát Hàn Lập phá đi từng cái cổng chào.
Vẻ mặt vô cùng phức tạp nhưng đều vô cùng ăn ý không hề ra tay ngăn cản.
Bọn họ đều không nói một lời, tựa như đang chờ đợi gì đó.
Sau nửa nén hương, sau khi thu hồi tấm lệnh bài cuối cùng, Hàn Lập đột nhiên khẽ nhướng mày, khuôn mặt hiện lên một tia dị sắc.
“Cuối cùng cũng đến.”
Sau khi thì thào một tiếng, hắn chợt há miệng phun mạnh một cái.
Phần phật!
Lượng lớn hỏa diễn tuôn ra, chính là ma diễm bị hắn thôn phệ lúc trước.
Ma diễm phóng lên trời, tụ lại giữa không trung thành từng đám mấy lửa xoay tròn như bánh xe sau đó hợp thành bốn con hỏa mảng dài chừng vài trượng chia ra tấn công đám người đại hán râu đỏ.
Bốn người thấy vậy lập tức sợ hãi, đồng loạt tế ra vài kiện pháp bảo phòng ngự, bảo vệ bản thân..