"Làm tốt lắm!"
Trên mặt Liễu Kỳ lão tổ lộ vẻ mừng rỡ, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, bên ngoài thân đại phóng hào quang xám trắng.
Một cỗ khí tức phách trảm thiên địa từ trên người lão tán phát ra, cả đại sảnh chấn động ầm ầm.
"Hừ!"
Phân hồn Âm Thừa Toàn hung hăng quét nhìn đám người Hàn Lập một cái, sắc mặt trầm xuống, hai tay vỗ vào hư không một cái.
Sau một âm thanh trầm muộn đi qua, bốn cự chưởng màu xám đồng thời chợt lóe trên đỉnh đầu hư ảnh Cự Hồ xám trắng.
Mặt ngoài bốn cự chưởng sáng lên màu xám, vậy mà dung hợp làm một thể, hóa thành một cự chưởng to mấy trăm trượng, giống như cự sơn ép xuống dưới.
"Ha ha, Âm Thừa Toàn, hiện giờ ta đã cởi bỏ đạo phong ấn thứ hai, ngươi còn muốn áp chế ta sao!" Liễu Kỳ lão tổ cười ha ha, thân hình thật lớn vừa động, hai sợi xiềng xích ngân kim trên người buông thõng rung động ầm ầm, vậy mà lại dựng lên một chút.
Ngay ấn đường của lão đại phóng tinh quang, hình thể Cự Hồ xám trắng giữa không trung đột nhiên lớn thêm một vòng, thân thể lập tức dựng lên, hai cái chân trước đại phóng hào quang mở rộng ra, rồi đột nhiên trướng lớn gấp mấy lần, đánh về phía trước.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
Cự chưởng màu xám nứt toác ra, thân hình Âm Thừa Toàn đại chấn, bịch bịch bịch hai chân liên tục lui lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Cự Hồ xám trắng cũng từ giữa không trung rơi xuống phía dưới, hôi quang bên ngoài thân cũng suy giảm theo.
Bất quá nó cố gắng ổn định lại thân hình, tiếp tục đánh tới Âm Thừa Toàn vẫn chưa ổn định thân mình.
...
Hội trường Trụy Hồ Khu.
Các vị vực chủ lại bắt đầu phát biểu ý kiến của mình, hội trường khôi phục náo nhiệt lúc trước.
Âm Thừa Toàn mỉm cười ngồi đó, thỉnh thoảng nói chuyện với vài vị vực chủ bên cạnh, lại khôi phục bộ dạng nắm giữ đại cục lúc trước, làm cho Hoàng Phủ Ngọc vẫn âm thầm lưu ý có chút thất vọng.
Vào thời khắc này, ánh mắt Giao Tam phía sau Hoàng Phủ Ngọc bỗng nhiên loé lên.
"Hoàng phủ cung chủ, người của chúng ta vừa tìm ra một tin tức, trong Tẩy Hồn Khu quả thật đã xảy ra một ít biến cố, bất quá thực sự không phải như lời nói của Âm Thừa Toàn là xưởng luyện bảo phát sinh biến cố, mà là có người nào đó tiềm nhập sâu trong Tu La Thành, dẫn đến rối loạn không nhỏ.
Hiện tại trong Tu La Thành, lực phòng vệ bắt đầu tập trung về hướng đó." Thanh âm Giao Tam vang lên trong đầu Hoàng Phủ Ngọc.
"Ồ, vậy mà lại có người ở phía sau lén vào Tu La Thành." Lông mi Hoàng Phủ Ngọc khẽ động, nói.
"Cung chủ, hiện tại tình huống có biến, có tiếp tục để người của chúng ta tìm hiểu nữa hay không?" Giao Tam truyền âm hỏi.
"Cứ để bọn họ tiếp tục tìm hiểu, đồng thời cũng gây một ít hỗn loạn, nhưng phải chú ý không để người Cửu U Vực phát hiện." Ánh mắt Hoàng Phủ Ngọc ngưng lại, lập tức truyền âm trả lời.
"Hoàng phủ cung chủ, ngài muốn...!Ta hiểu rồi." Mắt đẹp Giao Tam sáng lên, lập tức đáp ứng.
Âm Thừa Toàn thấp giọng đàm luận với một vị vực chủ bên cạnh, ánh mắt nhìn lướt qua Hoàng Phủ Ngọc, chỗ sâu trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
Vào thời khắc này, ngón tay gã lại căng lên, mặt trên hoành văn màu tím hơi chớp động, rồi nhanh phai nhạt xuống, biến thành màu xám.
Vẻ tươi cười trên mặt Âm Thừa Toàn nhất thời ngưng lại.
...
Bên trong Cấm địa.
Sắc mặt Hàn Lập tái nhợt, lật tay thu hồi Thiên Hồ Hóa Huyết Đao, lấy ra một quả đan dược khôi phục tiên linh lực ăn vào, thần sắc mới tốt hơn một chút.
Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không cũng lập tức lấy ra đan dược ăn vào, khôi phục tiên linh lực đã tiêu hao.
Lúc này hào quang trên người của Giải Đạo Nhân cũng cực kỳ ảm đạm, khí tức lại xuống dốc không phanh.
Gã vốn dùng Tiên Nguyên Thạch thúc dục kết cấu bên trong vận chuyển, vừa rồi thúc dục Thiên Hồ Hóa Huyết Đao, Tiên nguyên thạch trong cơ thể Giải Đạo Nhân giống như bị tháo nước không còn lại bao nhiêu, giờ phút này hành động cũng có chút khó khăn.
Hàn Lập liếc nhìn Giải Đạo Nhân một cái, nâng tay phát ra một cỗ thanh quang thu gã vào trong không gian Hoa Chi.
Bên trong không gian Hoa Chi, hắn đã chuẩn bị đủ Tiên Nguyên Thạch, Giải Đạo Nhân có thể ở bên trong tự bổ sung.
Hồ Tam ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cự Hồ xám trắng không ngừng bức lui Âm Thừa Toàn, trên mặt vui vẻ, sau đó chắp tay nói với hai người Hàn Lập:
"Lệ đạo hữu, Thạch huynh, sau khi các ngươi nghỉ ngơi một lát, chúng ta lại một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tiếp tục chặt đứt hai sợi xiềng xích còn lại, đợi lão tổ hoàn toàn thoát vây, lúc đó có lão tổ hộ pháp, các ngươi tiến vào lôi trì thứ ba sẽ không nguy hiểm nữa."
"Không được." Hàn Lập lắc lắc đầu, nói.
"Vì sao? Hiện giờ tình thế ác liệt, phân hồn này của Âm Thừa Toàn tạm thời không nói, nhưng kẻ thù bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi tới.
Nếu không có lão tổ bảo vệ, các ngươi căn bản không thể tiến vào lôi trì thứ ba được?" Hồ Tam nhướng mày, tựa hồ có chút bất mãn.
"Hồ Tam đạo hữu hiểu lầm rồi.
Cấm chế trên Lôi Ngao Chi Liên này cũng không tầm thường, lúc trước Liễu Kỳ tiền bối cũng đã nói qua vấn đề phản phệ của xích này.
Hai người các ngươi vẫn chưa tiếp xúc trực tiếp với Lôi Ngao Chi Liên, cho nên không cảm giác được, mỗi lần chặt đứt xích này, cấm chế ẩn chứa trong đó đều phản phệ ngược lại, Liễu Kỳ tiền bối và người cầm đao là ta đều bị lan đến.
Lực cấm chế lôi điện này cực kỳ đáng sợ, không phải ta nhát gan sợ chết, nếu trước đó không ở trong lôi trì được tẩy lễ, làm trong cơ thể ẩn chứa một tia khí tức cân nguyên lôi trì, căn bản không có khả năng ngăn cản được.
Liễu Kỳ tiền bối chắc là đã sớm biết việc này, mới để cho nhóm chúng ta trước đi tẩy sát, sau đó mới chặt đứt xiềng xích." Hàn Lập khẽ nhấc tay, trên người lại hiện ra một vầng sáng màu tím.
"Thì ra là thế.
Chỉ là hiện giờ lão tổ không có cách nào bảo vệ được ngươi, ngươi làm thế nào thừa nhận được hai tòa lôi trì còn lại..." Hồ Tam nghe vậy giật mình, nhưng tiếp theo lại nghĩ tới điều gì, có chút chần chờ nói.
"Lúc trước Hồ Tam đạo hữu cũng nói, hiện giờ tình thế ác liệt, bất cứ lúc nào ta cũng có thể mất mạng, lúc này nếu không bắt buộc liều chết, đến lúc đó sợ là ngay cả cơ hội đọ sức cũng không có.
Vận mệnh của mình, chỉ có thể nắm giữ ở trong tay chính mình."
Hàn Lập nói xong, thân hình nhoáng một cái, bay vút đến bên cạnh lôi trì màu bạc, nhìn vào trong đó.
Bên trong lôi trì, từng đạo hồ quang màu bạc tựa như linh xà nhảy lên, hồ quang này so với đạo lôi trì xanh tím lúc trước thì nhỏ hơn rất nhiều, hồ quang màu bạc đan vào nhau, phát ra thanh âm như ngàn vạn chim tước tề minh, làm cho người hết hồn.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó cắn răng một cái, nhảy vào trong lôi trì màu bạc.
Từng đạo lôi điện màu bạc lập tức chen chúc đến, trong khoảnh khắc quấn quanh thân thể hắn.
Hồ quang màu bạc đánh vào trên người hắn, dễ dàng xé rách ra từng vết thương vừa dài vừa sâu, mỗi một đạo hồ quang màu bạc lại giống như một thanh phi kiếm lôi điện.
Hàn Lập nhịn không được phát ra một tiếng kêu đau đớn, trong mắt xẹt qua một tia sợ hãi.
Lôi điện màu bạc này so với lôi điện màu tím trước thì cường đại gấp mấy lần, thân thể hắn cứng cỏi vô cùng, nhưng trước hồ quang màu bạc lại giống như thùng rỗng kêu to.
Trong nháy mắt, thân thể hắn trở nên rách nát, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng dày đặc.
Lôi điện màu bạc đồng thời cũng xâm nhập vào trong cơ thể hắn, như sóng dữ chạy qua các nơi, những nơi đi qua kinh mạch huyết nhục đều bị xé rách ra, từng đạo máu tươi khắp toàn thân phụt ra, giống như bị thiên đao vạn quả.
Cùng lúc đó, các loại quang mang kỳ lạ trên người hắn chớp động liên tục, hư ảnh Chân Linh lại một lần nữa hiện ra, so với lúc trước lại rõ hơn không ít, không ngừng chuyển động quanh thân thể hắn.
Cơ thể Hàn Lập không tự chủ được phồng lên, hóa ra các loại hình thái Chân Linh, một số Chân Linh huyết mạch trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, tựa hồ muốn phá thể chui ra, khiến cho thương thế trên người hắn càng thêm trầm trọng.
Trong mắt hắn hiện ra vẻ lo lắng, cứ như vậy thân thể hắn cũng sẽ không chịu nổi.
Bất quá muốn mượn lực lôi trì tẩy sát, thì không thể tránh được lực lôi điện này.
Hàn Lập cắn răng một cái, lại vận chuyển Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Côn bảo vệ thân thể ngũ tạng, tùy ý để hồ quang màu bạc chạy khắp toàn thân.
Lúc này sát suy lại bị kích thích, trong mắt hắn nổi lên huyết mang nhè nhẹ, thần thức lực trong đầu lại một lần nữa quay cuồng lên.
Bất quá tới giờ phút này, ảnh hưởng của sát suy đối với hắn đã không tính là gì, quan trọng nhất vẫn là thân thể có thể chống đỡ được hay không.
Hồ quang màu bạc tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn, từng đạo hồ quang màu bạc như có linh tính chui vào những Tiên khiếu đã bị sát khí xâm nhiễm kia.
Thân thể Hàn Lập run lên, bên ngoài thân lại hiện ra một cỗ hắc khí nồng đậm, giống như sóng dữ trào ra cuồn cuộn.
Lần này sát khí trào ra không phải là nhỏ, so với hai lôi trì trước thì nhanh hơn rất nhiều, sát khí trong thân thể cùng Tiên Khiếu của hắn nhanh chóng giảm bớt lấy mắt thường có thể thấy được.
Theo sát khí này tuôn ra, từ trong ra ngoài cơ thể hắn hiện ra một cảm giác thoải mái, tựa hồ gánh nặng ngàn cân trên người đang dần dần được cởi bỏ.
Tâm niệm Hàn Lập vừa động, vung tay lên, lòng bàn tay chớp động ngân quang, nhiều ra một quả đan dược màu bạc, bên ngoài dày đặc đường vân màu bạc, mơ hồ hình thành hoa văn một đầu Kim Ô ba chân, đúng là viên Thái Ất Đan cuối cùng kia.
Hắn ngửa đầu nuốt viên đan này vào, sau đó nhắm mắt lại.
Thạch Xuyên Không nhìn thấy dị tượng liên tục trong lôi trì màu bạc, chân mày không khỏi nhíu lại.
"Thạch huynh, ngươi cũng muốn lấy thân mạo hiểm sao? Lệ đạo hữu cũng là bất đắc dĩ, nhưng ngươi có thể chờ lão tổ thoát khốn rồi hãy thử." Lông mày Hồ Tam nhíu lại hỏi.
"Tuy nói như thế, nhưng hiện giờ tình thế thay đổi trong chớp mắt, đến lúc đó sợ là không còn cơ hội nói đến chuyện đó nữa.
Lúc trước đã trải qua nhiều hung hiểm như vậy mới đến được đây, không đánh bạc phen này ta há cam tâm?" Khoé miệng Thạch Xuyên Không nhếch lên ý cười, nói.
"Ngươi..."
Hồ Tam đang muốn khuyên tiếp gã một câu thì một nơi trong đại sảnh chợt loé ô quang, bỗng nhiên một cái quang trận trống rỗng hiện lên, tiếp theo hôi quang trong quang trận tuôn ra, một đạo nhân ảnh liền xuất hiện trong quang trận.
Cảm ứng được khí tức người này, thần sắc Hồ Tam nhất thời biến đổi, đang tính nói gì đó liền ngừng lại.
"Âm Quát!" Thạch Xuyên Không cũng quay lại, thần tình kinh nghi nói.
Người tới có sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hung ác nham hiểm, dung mạo âm nhu, đúng là người lúc trước ở Bách Tàng Khu làm cho bọn hắn ăn không ít đau khổ, Đại La Hôi Tiên Âm Quát.
Ngay khi Âm Quát hiện thân, liền đảo mắt nhìn qua hai người Thạch Xuyên Không, sau đó vẻ mặt đột biến nhìn về phía giữa không trung.
Ở nơi này, phân hồn Âm Thừa Toàn đang chiến đấu kịch liệt với Cự Hồ xám trắng, sau đó tách ra, đứng trên không giằng co cách xa nhau mấy trăm trượng.
Trên thập tự giá giữa bốn tòa lôi trì to lớn phía dưới, Liễu Kỳ lão tổ giương mắt nhìn thoáng qua Âm Quát, rồi lại nhìn phân hồn Âm Thừa Toàn giữa không trung, cười lạnh một tiếng.
"Vực chủ đại nhân, ngươi...!Ta đây phải.." đáy mắt Âm Quát hiện lên một tia sợ hãi, có chút chần chờ nói.
"Âm Quát trưởng lão, tại sao ngươi tới chỗ này? Đây là nơi nào, ngươi không biết sao?" Ánh mắt phân hồn Âm Thừa Toàn hơi trầm xuống, chậm rãi mở miệng nói.
"Khởi bẩm vực chủ, U Lạc phản bội Cửu U Tộc chúng ta, tự tiện thả đám người này từ trong u lao ra, còn mang theo bọn chúng xâm nhập cấm địa, thả ra Hỗn Hầu.
Thuộc hạ bất đắc dĩ mới tự tiện truy vào trong thánh địa của tộc, thỉnh vực chủ trách phạt." Âm Quát vội vàng khom người, thanh âm khẽ run nói..